Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ran ghé vào bác hàng thịt mà từ hồi bé xíu đi chợ đến giờ cô vẫn ghé bác riết, khiến cho bác coi cô như một cô mối nhỏ, luôn để giành cho cô những miếng thịt tươi ngon:

-Con chào bác. Bác bán hàng miệng mỉm cười hiền hậu khi thấy cô mối nhỏ của mình. Nhưng bác lại ngó chừng sau lưng cô, hôm nay không có bóng chàng trai hay đi với cô, bác vẫn nhớ như in cái bóng liêu xiêu của cô mối nhỏ mỗi lần tan học lại ghé bác, kiễng chân lựa từng miếng thịt trong tủ kính, sau lưng cô bé và cậu bạn nhỏ dễ thương vừa đá, đùa nghịch với trái bóng vừa đưa mắt nhìn cô bạn của mình, bác bắt gặp ánh mắt cậu nhìn cô bạn thì cậu bé quay đi, mặt đỏ trong nắng chiều, rồi lớn lên cấp hai, cấp ba. Cô bé ngày nào giờ trở thành cô gái vô cùng dễ thương, xinh đẹp trong màu áo đồng phục cấp 2,3. Còn cậu bé ngày càng điển trai nhưng vẫn không ngán ngẩm với trái bóng, vẫn đứng đó đợi cô bạn.

-À, Ran à. Bác có để dành thịt cho cháu đây cô bé. Bác thấy cháu càng ngày xinh ra nhé, mà cháu vào đại học rồi chứ, cháu chọn ngành gì thế???

-Dạ vâng, cháu học ngành luật ạ

-Cậu trai Shinichi vẫn hay đợi cháu đâu rồi thế, dạo này bác không thấy cậu ấy thế??? Bác gói thịt đưa cho Ran vừa hỏi, cô đưa hai tay đón lấy, bác nhìn thấy chiếc nhẫn xinh xắn trên tay cô thì mỉm cười nhẹ:

-Cho bác hỏi chút nhé, Ran nhận lời chàng nào rồi à,bác thấy cậu ấy thật may mắn đấy. Mặt Ran hồng hẳn lên khi bác nhắc đến Shin

-Dạ, cậu ấy bận với vài vụ án, nên không đi cùng cháu như trước. Mà cậu ấy chính là chàng trai mà cháu đã nhận lời, chúng cháu đã đính hôn rồi ạ. Ran ngại ngùng cúi đầu thú nhận

-Ôi, thế thì chúc mừng hai đứa nhé. Hồi đấy bác đã nghĩ và mong hai đứa sau này là một nửa của nhau đấy.

-Cháu cảm ơn bác, chào bác cháu về nấu cơm

-Bye Ran, thỉnh thoảng lại ghé bác nhé

-Dạ vâng.

Ran cảm thấy rất vui, từng lời nói của bác ấy như một giọt hạnh phúc nhỏ vào chiếc ly hạnh phúc cô đang có. Thoắt cái, cô đã đứng trước cửa nhà anh, cô vặn nhẹ nắm cửa, nghe tiếng cửa mở, Shin đang đọc báo hướng mắt về cô gái ấy, rồi đặt tờ báo xuống, anh tiến lại giúp cô đóng cửa:

-Sao em đi lâu thế. Anh tưởng em khiêng luôn cả cái chợ về chứ, anh đói meo rồi đây mè.

-Em vừa đứng lại nói chuyện với bác hàng thịt, bác ấy hỏi thăm chúng ta, bác ấy khen anh may mắn khi em nhận lời đấy

-Bác ấy nói vậy à, anh nghĩ anh không được may mắn khi em nhận lời đấy, ai đời cầu hôn một nữ cao thủ karate chứ, sắp tới anh phải tốn thêm tiền vì phải nhập viện dài dài đấy. Anh búng mũi Ran

-Anh mà còn nói nữa em nghĩ anh sẽ phải vào viện ngay tức khắc

-Anh mà vào đó, thì em ngày nào cũng phải nấu cháo, chăm sóc anh thì càng tuyệt

-Em cho anh nằm cô đơn trong đấy chứ ở đấy mà mơ mộng em vào chăm sóc

-Em thật là nhẫn tâm. Shin ra vẻ đáng thương

-Em vào nấu đây. Không đứng đây một hồi thì hai đứa phải nhập viện vì chết đói. Ran quay gót vào nhà bếp. Shin trở lại với tờ báo yêu dấu của mình, bỗng anh chợt nhớ đến quyển sách bố mới gửi anh chưa xem qua, thế là Shin đứng bật dậy lên lầu lấy. Khi xuống, đi ngang qua nhà bếp, anh ghé mắt ngó Ran xem thử cô đang làm gì thì suýt nữa Shin bật cười thành tiếng Ran đang cố lấy cái Rây mà mẹ anh ít dùng vì bà có nấu ăn mấy đâu nên để ở tít trên cao, cô đang nhảy bật bật lên để với tới nó trông thật dễ thương, may mà hôm nay Ran không mặc váy không thì cô tiêu với Shin rồi. Cậu đứng tựa vào thành cửa mở giọng trêu chọc:

-Này cô bé lùn, có cần anh lấy chỉ cần nói một tiếng

-Anh đang nói em lùn cơ đấy à, xin lỗi tướng em là tướng người mẫu đấy, em không thèm nhờ anh đâu

-Tướng người mẫu lận cơ đấy mà bật hơn 10 lần vẫn chưa lấy được cái rây

-Anh đếm cơ à??? Ran há hốc miệng nhìn anh có chút tin tin, trong lúc đó Shin đã với tay lấy cái rây cho cô

-Của em đây, gì mà nhìn anh dữ thế, chỉ là đếm thôi mà. Shin ra vẻ bình thản quay đi,miệng nở nụ cười, cô nhìn vậy chứ dễ bị anh cho ăn quả lừa lắm

Ran tiếp tục công việc của mình, nhưng vẫn thắc mắc Shin anh ấy đứng đấy từ khi nào. Bỗng cô khẳng định lại một lần nữa, thật sự anh đang lừa cô, cô thật sự đã nhớ kĩ là cô bật chưa tới 5 lần mà. Chợt nhìn thấy trong giỏ lúc nãy mang về cô có một chai nước màu đỏ giống y sì màu máu đổ ra một ít trên đường về nhà Shin làm cho mặt đường chỗ nó đổ ra dơ,chắc là do đứa trẻ nghịch ngợm nào đó pha nghịch, cô lượm lên định bụng sẽ bỏ vào thùng rác nhưng quên lại đem cả về, bỗng dưng cô nghĩ ra một trò để phá anh:

-Á, tiếng Ran la lên đau đớn. Khiến Shin đang đọc sách, quẳng nó sang một bên, phóng nhanh vào nhà bếp, nhìn lướt qua cậu thấy trên bàn nấu ăn có vài giọt máu đỏ tươi cả trên nền nhà kéo dài đến cửa nhà vệ sinh, do lo cho Ran quá nên giác quan của thám tử biến đi đâu mất không quan sát kĩ hiện trường như mọi khi cậu vẫn làm, lại còn nghe thấy tiếng Ran rên rỉ, nước nhà vệ sinh mở. Shin đập cửa:

-Ran em sao vậy, cắt trúng tay à, mở cửa ra cho anh xem nào, anh đưa em đến bệnh viện nếu vết cắt sâu

-Ư Shi........ni....chi. Cùng lúc đó một chút dung dịch đỏ thẩm chảy ra ở phía dưới cánh cửa

-Ran, mở cửa cho anh. Cánh cửa bật mở, gương mặt cô gái tái mét, với 2 dòng nước mắt với một ngón trên cánh tay đẫm thứ dung dịch màu đỏ ấy trên tay cuốn miếng giấy đang nhỏ xuống nền nhà

-Đưa tay cho anh, nhanh. Anh thận trọng đón lấy cánh tay của Ran, hộp cứu thương đã để trên bàn sẵn, lúc chạy vội vào nhà bếp anh vẫn không quên lấy hộp cứu thương. Cậu đang tính sờ tay lên ngón tay bị đứt ấy, thì Ran ôm lấy anh, trên môi nở một nụ cười, đầu thầm nghĩ nếu không ôm anh ấy, chắc mình sẽ phụt cười mà không thể giấu đi khuôn mặt vì cái mặt ngố đang lo lắng của anh ấy, ui thật tuyệt khi lần thứ mấy mà cô có thể lừa được thám tử như anh, kể ra cô cũng biết diễn xuất quá đấy chứ, cả việc nhỏ vài giọt nước làm mắt đỏ hoe như khóc làm anh quýnh quáng cho biết, ai bảo anh dám cười cô mà lại còn làm vẻ mặt bình thản như không có gì.

Nhưng lúc này anh thật sự mới nhận ra vấn đề khi lúc nãy có vài giọt máu nhỏ trúng vào tay anh khi anh cầm tay Ran chúng thật sự có màu giống, nhưng khi dính trên da lại có cảm giác khác, đặc biệt giờ anh mới chú ý, trên nền gạch chúng không hề khô đi chút nào, kinh nghiệm từ các vụ án dày dặn thế, tiếp xúc nhiều với máu lại bị chính Ran cho ăn quả lừa ngoạn ngục, tưởng chừng không thể xảy ra. Nhưng có vẻ cái ôm của Ran khiến anh đỡ tức hơn chút, anh siết nhẹ Ran:

-Em dám lừa anh cơ đấy à, tiêu em rồi Ran ơi, ai lại đi gây thù chuốc oán với Thám tử lừng danh Kudo Shinichi này chứ

Ran buông Shin ra, giơ cái tay đang còn rỉ cái thứ dung dịch ấy làm nũng chọc thêm anh:

-Em bị thật mà..........., với lại ai cho lúc nãy anh dám cười em, nữ luật sư trả thù đấy.

-Em giỏi lắm, nhưng anh sẽ bắt em phải đền tội cho cái tội diễn lố của em.

-Anh là con nhà nòi, mà lại không diễn hơn em, nên mới bị lừa dễ vậy đó.

-Vậy chắc anh với bố phải liên thủ thôi, không thui sau khi em làm vợ Kudo Shinichi e rằng em lại hợp tác với mẹ đối phó anh thì tiêu. Phải lường trước Shinichi à. Em không đền bù cho anh vì quả lừa lúc nãy thì anh sẽ không bỏ qua cho em đâu

-Rồi rồi, làm gì mà buộc tội em nghe thế. Đây đền bù cho anh đấy. Ran kiễng chân hôn lên má Shin, khiến anh chàng ngẩn tò te, tuy nhiên anh vẫn ức tại sao không phải là môi nhỉ

-Anh nghĩ gì mà đực mặt ra thế

-Không có gì. Anh chối

-Mau phụ em dọn cơm đi. Lẹ.......................

-Rõ

Bữa cơm hôm đó, khiến cả 2 nhớ mãi, nhất là Ran cô đã lừa Shin, dựng một màn kịch suýt nữa hoàn hảo. Sắp sửa làm vợ Kudo có khác, một trang sách mang niềm vui của một cô gái vì đã lừa được người thương đồng thời cũng làm cho cô cảm động vì biết anh luôn lo lắng cho cô......................  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro