Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Shinichi vươn vai sau 1 chuyến bay dài mệt mỏi, cậu nhìn đâu cũng thấy quen, nó chẳng thay đổi gì từ khi cậu rời khỏi nơi này, vẫn như 1 thói quen cậu nhìn quanh quất tím bóng dáng người thương, 1 cô gái có đôi mắt tím, xinh đẹp hơn bất kì cô gái nào trên đời này, cô gái ấy là thiên thần trong trái tim cậu, là người cậu nguyện suốt đời ở bên, bảo vệ cô....Cậu tự cười chính mình, ôi cái đầu óc thiên tài của cậu mỗi lần có chuyện gì liên quan đến Ran là y xì nó lại trở nên thật ngớ ngẩn thế kia!!! Cậu có báo gì cho cô gái ấy đâu mà mong chờ.....Bây giờ, cậu phải nhanh chóng về nhà, chuẩn bị một ngày nắng ấm cho Ran, cậu gọi taxi, trên chiếc taxi, khi đi qua văn phòng thám tử mori cậu không quên nhìn lên ô cửa quen thuộc ấy, cậu nhìn thấy Ran, lòng cậu dấy lên 1 cảm xúc khó tả, Ran đang giơ tay đón lấy nắng ấm của buổi sơm, trông cô dễ thương làm sao, khiến ai kia ngẩn ngơ.......
Về với nhà cậu không cần 1 giây phút nào nghỉ ngơi chần chừ, cậu gọi cho Sonoko, mong nhận được sự giúp đỡ của cô ấy, sau 1 hồi tra khảo cậu, Sonoko cũng đồng ý giúp đỡ cho cậu, trước khi cúp máy, cô ấy còn bồi thêm 1 câu 2 cậu là hai kẻ ngốc gặp nhau.
Ran sau khi chuẩn bị ăn sáng cho bố mình, chợt cô nhận được cuộc gọi của Sonoko, cô bạn chí thân của mình, cô bắt máy:
-hey, Sonoko, tớ nge này!!!!
-Alo, Ran ơi, đi Công viên giải trí chơi nhé!!! Hôm nay là ngày nghỉ mà!!!
-uh.....Công viên nhiệt đới ư( Trong lòng Ran chợt buồn, nơi đó chất chứa bao nhiêu kỉ niệm giữa cô và cậu, từ khi Shinichi, cô không đặt chân đến đây, vì cô sợ những kí ức kia thức dậy, cô không kìm được lòng mà sẽ khóc mất thôi...)
- S z?? cậu không đi và tớ giận đó!!!
-Rồi ok,....( chiều lòng cô bạn vì cô sợ Sonoko buồn, cô sẽ ráng kìm lòng, để Sonoko vui...)
- z hẹn cậu 8H nhé!!! bye Ran
Ran viết vội vài dòng cho ông mori, vì ông đang còn ngủ, vì thức trắng đêm để xem đua ngựa và chương trinh của Yoko.....
Cô lên phòng chọn cho mình bộ quần áo ưng ý để cô có thể năng động thoải mái cả ngày, khi đi ngang qua chiếc bàn học như 1 thói quen, cô nhìn xuống tấm ảnh, hồi cô và cậu đi chơi, cô thì thầm: Shinichi có biết bây giờ tớ đi đâu k, tớ sợ tớ sẽ nhớ cậu mất...
Khi cô đến công viên, cô không thấy bóng hình nhỏ bạn thân đâu cả, bỗng điện thoại cô rung lên từng hồi, cô bắt máy:
-Sonoko, cậu tới chưa z!!!
- Ran ơi, tớ tới rồi cậu lại đài phun nước nhé!! cậu đứng chính giữa nhắm mắt lại đếm 1 2 3 cô tiên Sonoko này sẽ xuất hiện nhé!!
-ok, cậu lại tính đùa gì thế hả,đợi tớ xíu (Sao, đài phun nước ư, làm s đây mình sẽ khóc mất...Sonoko lúc nào cũng z, cô ấy luôn hồn nhiên và con nít như z)
Ran vụt chạy đến chính giữa đài phun nước, nói to:
-Tớ đếm nhé, 1.....2.....3
Hơi lạnh truyền đến da thịt cô, làm cô không hết ngạc nhiên, Sonoko s cô ây lại biết trò đùa quái quỉ này của Shinichi, cô đang rất nhớ cậu, nếu Sonoko đùa thế này cô sẽ khóc mất, 1 giọng nói ấm áp vang lên:
- S cậu còn chưa chịu mở mắt ,mà ban tặng cho tớ vài cú karate chứ!!!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro