Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trong này Shinichi nhà ta, được Ran vì thích thú quá, chạy đến ôm, làm cậu thoáng đỏ mặt, Ran lúc này nhận ra hành động bất thường của mình liền buông Shinichi, mặt cô cũng không kém gì cậu cả, 3 vòng nước từ từ yếu dần, để xóa bỏ không khí ngại ngùng, cậu đã chủ động cầm tay Ran chạy vụt đi như hồi còn bé xíu. Cô bất giác mỉm cười và siết nhẹ tay Shinichi, 2 cô cậu mất cả ngày trời để chơi hết trò chơi này đến trò chơi khác, k biết chán, trừ ngôi nhà ma.
Shinichi đề nghị:
- Ran chúng ta chơi trò đó nhé, cậu chỉ tay. Ran nhìn theo hướng tay cậu, khi đã nhận ra vấn đề, cô lắc đầu nguầy nguậy.
Shinichi nhìn thấy bộ mặt Ran nhứ thế, cậu phì cười, trêu chọc cô:
- Cậu đường đường là quán quân karate mà lại sợ ma à!!!! Tớ đã chứng minh cho cậu biết là trên đời này không có ma rồi mà!!!
-nhưng..... ma không sợ karate của tớ!!!
Shinichi không buông tha cho cô, cậu buông câu:
- cậu là thỏ đế, nhát xít
Câu nói Shinichi vừa buông có sức công phá lớn đối với Ran, cô mạnh mẽ đáp trả:
- Xí, nãy giờ tớ giả vờ đấy, lêu lêu Shinichi bị lừa, tớ đây không có sợ nhé
Thấy Ran dính quả lừa của mình, môi cậu vẽ lên 1 nửa miệng như lúc cậu phá án, Ran lúc đấy mới nhận ra cô đã bị cậu khích, cô tự nói với chính mình: thôi rồi ran ơi, s mày lại để tên thám tử ngốc lừa rồi, bao nhiêu sức mạnh hùng hồn khi nãy khi cô đáp trả cậu biến đi đâu mất... chưa kịp nghĩ thêm gì, cô đã bị cậu lôi đi, cô chỉ biết phó mặc cho ông trời.....
Đứng trước cửa của ngôi nhà, cô chợt rùng mình, khi nhìn thấy những hình thù bên trong, cộng thêm sự la hét của các cô gái, phía trước thật là âm u, nhưng cô đã lỡ phán với cậu, cô không còn đường quay lại,cô bám chặt lấy cánh tay cậu, khiến ai kia từ lúc bước vào tới giờ lòng vui như mở hội, cậu nhớ, ngoài lúc nhỏ ra, cô chưa bao giờ núp sau lưng cậu mà bám chặt như thế này.....
Càng vào trong Ran càng la hét khi thấy vật gì, hoặc có ai chạm vào cô, trừ đôi bàn tay quen thuộc kia, Shinichi luôn xoay người đủ kiểu để bảo vệ cho ran, thế là không biết từ lúc nào cô lại ôm chặt cậu đến z.. cô nhắm tịt mắt, làm Shinichi khoái chí, cậu còn giở trò hù dọa cô thêm, làm cô cứ thế hét toáng lên, càng ôm chặt không buông cậu ra, Ran ôm cậu, khiến cả cơ thể cậu ấm lên, bình yên đến lạ không còn cảm giác trống trải, lạnh lẽo, như khi không có cô ở bên....cậu ước gì thời gian trôi thật chậm.... nhưng tgian vẫn trôi đi lặng lẽ, thoắt cái đã ra tới cửa thoát, mà hình như là Ran còn chưa biết là đã ra khỏi ngôi nhà quỉ quái ấy rồi......  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro