Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Để cô ấy khỏi bối rối về hành động của mình khi nãy, cậu buông giọng trêu đùa cô:
-đấy nhé, rõ ràng là cậu sợ mà cứ hùng hổ cho dữ vào, cậu đúng là đồ nhát xít mà, lêu lêu.
Nge vậy cô buông cậu ra, 2 tay chống nạnh đáp lại cậu:
- xí, cậu ngĩ tớ là ai z, nãy tớ chỉ giả bộ thôi, giả bộ thôi, hiểu chưa tên thám tử đại ngốc, cậu làm thám tử mà bị tớ lừa, lêu lêu
Đấy cô lại cãi cùn như thế đấy, thế sao cậu lại nhớ, lại thích cách cô cãi cùn với cậu như thế, khi cô bị cậu chọc quê.
Nắng chiều đã xuống, Shinichi rủ cô đi ăn tối rồi hẵng về vì đã chơi cả ngày mệt rồi, nói thì như vậy thôi, cậu cố lôi cô đến nhà mình trước khi về nhà, để cậu tặng cho Ran cái valy quà kia mà cậu đã vác từ Mỹ về, cậu ngĩ chắc Ran sẽ thích lắm.
Bước vào nhà cậu, Shinichi bảo Ran:
-Cậu đợi tớ chút nhé, tớ lên kéo nó xuống, cho cậu xem. Thế là cậu đi lên lầu lấy nó xuống, Ran ngồi trên ghế cô nhìn quanh quất, có Shinichi về không khí khác hẳn không còn lạnh lẽo, như những ngày trước cô qua đây, vì quá mệt cho 1 ngày vui chơi, cô ngả lưng vào chiếc gối mà thiếp đi. Ai kia trên lầu đang loay hoay kéo chiếc valy xuống cậu ngó xuống lầu, thì thấy Ran đang ngủ, cậu trách mình đáng lẽ cậu nên để cô ấy về, vì hôm nay đã quá mệt với cô âý, để chiếc valy lại đó, cậu xuống lầu định đánh thức Ran dậy, rồi cậu sẽ đưa cô về. Nhìn Ran ngủ say, lòng cậu không nỡ, nhìn khuôn mặt thiên thần của ran lúc cô ấy ngủ bình yên đến lạ, nước da trắng, cặp lông mi cong vút kia tôn lên vẻ đẹp của cặt mắt màu tím biếc lúc cô cười, nhưng cũng do lỗi 1 phần của cậu đã khiến cho cặp mắt ây nhuốm chút buồn, giờ cậu phải cô gắng để trả lại nét vui tươi hồn nhiên trong đôi mắt ấy....nhìn ran như vậy, cậu phải kiềm chế bản thân mình. Cậu cúi xuống hôn nhẹ lên làn da trắng muốt kia, cậu nhẹ nhàng bế cô gọn trong cánh tay của mình, Ran dù cô có ngủ cô cũng cảm nhận được nụ hôn nhẹ trên má mình, cô cứ ngĩ đây là giấc mơ của mình, cô rên nhẹ:
-uh......Shinichi!!!
Cậu cười, tại s cậu lại để cô ám ảnh mình như thể cả trong mơ....Cậu nhận ra rằng cậu thương, quan tâm đến cô biết bao, và cậu cũng biết cậu chiếm vị trí trong lòng ran như thế nào...ran cảm nhận được luồng hơi ấm thật dễ chịu cô tham lam rúc sâu và ngực Shinichi, khiến cậu đang bế cô phải cúi xuống nhìn cô mỉm cười, cậu nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường yêu quí của cậu và nhẹ nhàng kéo chăn cho cô, cậu nhìn thiên thần của cậu, nói khẽ:
-ngủ ngon nha ran, đừng có mơ thấy tớ nữa mà lại lẩm bẩm gọi tên tớ...
Cậu kéo chiếc valy về lại góc tường, cậu nhẹ nhàng ra khỏi phòng, khép nhẹ cửa nhưng mắt cậu không rời khỏi được cô gái kia. Bước xuống lầu, cậu nhớ ra là cậu phải báo cho ông Mori, Shinichi lại gần chiếc điện thoại quay số gọi đến văn phòng, tiếng tút kéo dài, mà không thấy hồi âm, cậu để lại tin nhắn thoại cho ông bác, cậu còn lạ gì tính bố Ran, hết rượu, rồi đua ngựa, yoko, chắc giờ cũng đang say khướt rồi. Mà cũng may, nếu ông bác bắt máy, chắc ông hạch họe cậu, bắt cậu đưa ran về, hay ông đến đây để đón ran về, nếu như có cho phép ran ở lại cũng đưa ra 1 tràng cảnh báo, là không được đụng đến con gái ông, nghĩ đến đấy thôi cậu đã thấy mệt, cậu đến chiếc ghế sofa nằm xuống giờ toàn thân cậu cũng mệt rã rời, cậu không còn muốn nghĩ thêm gì nữa....cậu nhắm khẽ đôi mắt và đi vào giấc ngủ thanh bình,,,,,  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro