Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  3 chiếc kim đồng hồ mải miết đuổi theo nhau, khi chúng gặp nhau tại con số 12, cũng chính là lúc Ran giật mình dậy, cô mở mắt, dưới ánh sáng của chiếc đèn ngủ, chắc sẽ chẳng ai có thể nhận ra ngay mình đang ở đâu ngay lập tức, nhưng đối với cô gái này, cô nhận ra ngay, nơi này chính là phòng của Shinichi, nơi cô chạy le te để dọn dẹp hết quần áo đến mớ quyển truyện trinh thám,.... cộng thêm chiếc chăn ấm, thơm mùi bạc hà đầy cá tính, quyến rũ của Shinichi, càng khẳng định cho ý nghĩ kia là đúng, cô rúc sâu vào chiếc chăn để tận hưởng cái mùi hương khiến cô nhung nhớ, giờ nó đậm hơn bao giờ hết. Chợt nhớ đến cậu, Shinichi đã nhường cho cô chiếc giường êm ái, để nằm sofa, cô lo cho cậu sẽ quên mang theo cho mình chăn, sợ cậu lạnh, rồi lại nằm co ro, nghĩ đến đấy, cô nhẹ nhàng xuống giường tiến lại tủ để lấy chăn, nhưng giờ sự chú ý của cô không phải là chiếc tủ đựng chăn, mà là 2 chiếc valy được xếp ngay ngắn bên tường, cô tiến lại cô tự hỏi Shinichi về sao cậu ấy lại không lấy đồ ra, cô nhẹ nhàng kéo khóa chiếc valy đầu tiên, cô ngạc nhiên, từng chiếc khăn tay, chiếc đồng hồ, đôi găng tay xinh xắn,... được xếp thật gọn gàng, cô ngạc nhiên vì cậu thật sự đã thay đổi rất nhiều, cô biết trước kia cậu luôn khiến cô cảm giác rằng cậu không quan tâm cho mấy đến cô, nhưng đến sinh nhật cô, cậu chính là người tặng cô đúng những món đồ cô thích, hay những cái cô ước ao,...có lần cô nhận được quà, cô quay lại hỏi cậu:
-Này sao cậu biết là tớ thích nó thế!!!!
Shinichi lại trưng cái bộ mặt khó ưa ấy ra, trả lời cô:
-Ngốc, cậu quên tớ là thám tử à!!! Tớ dùng cái này này để suy luận ra đấy( cậu chỉ chỉ vào cái đầu của cậu)
Lúc đó cô tin là thật, nhưng giờ nghĩ kĩ lại nếu cậu không để ý đến biểu cảm, đến ánh mắt của cô khi nhìn thấy những cái cô thích, thì làm sao cậu có thể suy luận ra được, rõ ràng là cậu chỉ lấy nó làm cái cớ để che đi sự luôn quan tâm của cậu dành cho cô, rõ ràng là Shinichi có bao giờ để ý đến những cái nhỏ nhặt như cái màu mà cô thích,... nhưng khi nhìn vào từng thứ chứa trong chiếc valy này, cô biết được là cậu thật sự nhớ kĩ sở thích của cô đến nhường nào. Cô đưa tay sờ đến chiếc valy thứ hai, chắc đây lại là hàng tá truyện trinh thám hay hồ sơ các vụ án, cô cũng muốn ngó qua xem, cậu phá án ở bên kia như thế nào, nhưng trái với sự phỏng đoán của cô, trong đó toàn là những kỉ vật mà hồi bé cô và cậu chơi chung, mấy quyển album hình xinh xinh từ ngày đó, tất cả đều được cậu mang theo sao và từng thứ từng thứ 1 đều được chú thích rất cẩn thận, nó khiến cô tưởng chừng như được trở về những ngày tháng ấy, cô nhẹ nhàng nâng niu từng món đồ, tuy đã cũ, nhưng đối với cả cô và cậu, nó thật sự rất quí giá.. chợt nhớ lại ý định lúc nãy của mình là đem chăn xuống cho shinichi, kẻo cậu lạnh, cô kéo khóa và xếp nó về chỗ cũ, cô đứng dậy lấy chăn và vội vã xuống lầu, đúng như cô nghĩ cậu nằm co ro trên chiếc sofa đến tội nghiệp, lòng cô thấy áy náy, cô đi nhẹ nhàng để cậu khỏi giật mình, cô lại gần cúi xuống nhìn cậu, ngay cả khi cậu ngủ cũng không làm mất đi vẻ điển trai, cuốn hút vốn có của cậu, Shinichi có đôi mắt xanh dương lúc nào cũng rất đẹp và kiên định, nhưng lại rất ấm áp mỗi khi nhìn cô, và chỉ dành cho riêng cô, khuôn mặt Ran giờ xuất hiện vài vệt hồng trên làn da trắng muốt của cô. Cô nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu, Shinichi xoay người bất ngờ, làm cô giật mình, mất đà
.............  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro