Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một số ảnh tặng mọi người. Ba bức trên mọi người có thể hiểu ngầm, tượng trưng Ran là Cửu Vĩ nhoa! Vào truyện thôi:

Thân ảnh của cô lang thang trên con phố không một hơi ấm. Bóng tối nuốt chửng lấy cái bóng nhỏ bé ấy. Gương mặt Ran vô hồn lạnh lẽo. Cô cứ đi mà không biết rốt cuộc mình đang đi đâu.

Tuyết bắt đầu rơi, những bông hoa tuyết vô tình hay cố ý nhẹ nhàng đậu lên mái tóc đen dài của Ran. Con phố cô đi dần dần được phủ kín bởi cái giá lạnh này. Một đêm dài.Trời ngày một lạnh hơn, bàn chân cô giờ đã tê cứng và mất hoàn toàn cảm giác.

Tuyết rơi ngày một nhiều. Những cơn gió mang theo cái lạnh của mùa đông liên tục hất vào thân hình nhỏ nhắn của Ran. Đôi mắt thạch anh tím dần bị một màu trắng xóa che mất tầm nhìn. Đôi chân cô không thể nào nhấc thêm một bước nào nữa. Cơ thể Ran đã hoàn toàn kiệt sức. Không còn cách nào, cô đành phải nghỉ nghơi trước một ngôi nhà sang trọng gần đó và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

​oOo_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ oOo​

Trong một ngôi nhà hiện đại được thiết kế theo lối kiến trúc cổ điển. Hình ảnh một chàng trai với gương mặt lãng tử đang chăm chú nhìn một cô gái đang thiếp đi trên một chiếc nệm êm ái.

Với mái tóc màu nắng nhẹ nhàng, chiếc mũi cao vút cùng gương mặt chẳng khác gì nam thần Hàn Quốc. Đôi mắt đa tình của anh ta không ngừng nhìn chằm chằm vào gương mặt cực baby của cô gái trước mặt. Đôi tay rắn chắc của hắn nhẹ nhàng chạm vào từng đường nét thanh tú trên gương mặt cô, miệng anh bất giác thốt ra:

- Quả là một cô gái đẹp! – hắn ta vừa nói miệng vừa tạo thành một nụ cười gian tà.

- Hakuba, tớ đi ra ngoài chút đây.

Giọng nói ấm áp của một chàng thanh niên vọng lên từ phòng khách. Hakuba nhanh chóng thu tay về. Rồi nhẹ nhàng kéo tấm chăn lên thân hình nhỏ bé của cô, sau đó lập tức rời khỏi căn phòng ấy.

Dưới phòng khách, một chàng trai cao to thân hình vạm vỡ khoát trên người một bộ đồ vest lịch lãm đang yên vị trong chiếc Audi đắt tiền. Mái tóc đen hung rối bù của anh làm cho anh thêm phần quyến rũ. Đôi mắt màu đại dương sâu thẳm nhìn vào một màu trắng xóa bao phủ lấy khắp Tokyo.

Những bông hoa tuyết ấy..... rất đẹp....... nhưng......cũng rất lạnh......

Mùa đông là lúc mà những người yêu nhau cùng sẻ chia hơi ấm. Mùa đông ấy anh cũng có một người để cùng mình sánh bước trên con đường đầy tuyết lạnh. Rồi cũng chính mùa đông ấy cướp mất người con gái anh yêu nhất – Asami. Để lại một vết thương không thể lành trong trái tim. Con người anh trở nên băng lãnh và khép kín kể từ ngày định mệnh đó. Ngày mà anh không bao giờ muốn nhớ lại.....

Tuyết lại rơi nữa rồi.....Asami nhỉ!?

Đôi tay anh với ra khỏi chiếc kính xe để đón lấy từng bông hoa tuyết.

Người con gái ấy đã chết thật rồi.....

Mang theo trái tim của chàng trai tội nghiệp....

Nhưng anh hãy tin rằng.....

Dù ở cứ nơi đâu.....

Cô luôn dõi theo anh.... mãi mãi......

Từ chiếc cầu thang, thân ảnh của Hakuba xuất hiện. Phong thái cậu khoan thai, từng bậc một, Hakuba bước đến gần chiếc Audi đang đậu phía trước nhà, khẽ lên tiếng:

- Giờ này cậu con đi đâu vậy, Kudo?

- Công ty có chuyện gấp, tớ phải đi bây giờ.

Shinichi nhanh chóng thoát ra mớ bồng bông của bản thân. Ngừng hồi tưởng về những kỷ niệm đẹp giữa hai người. Tất cả chỉ là quá khứ của ngày hôm qua.

- Được rồi, cậu nhớ về sớm đấy. – giọng Hakuba có vẻ lo lắng cho thằng bạn ngốc của mình. Kể từ ngày Asami mất, Shinichi chỉ biết vùi đầu vào công việc.

- Tại sao? – Shinichi lạnh lùng.

- Tớ muốn cậu gặp một cô gái. Bảo đảm cậu sẽ thích. – giọng Hakuba chắc nịch, kèm theo nụ cười không thể nào gian tà hơn.

- Thôi đi Hakuba. Cậu định làm mai cho tớ luôn à?! Lần trước cậu cũng giới thiệu cái cô tiểu thư Suzuki gì gì đó cho tớ đấy không nhớ à?!

- Lần này khác. – Hakuba phân bua.

- Thôi tớ đi đây.

Nói rồi, Shinichi phóng xe ra cổng và đi mất. Trong đêm khuya thanh vắng, chiếc Audi chạy xé gió trên con đường lộ thẳng tấp gần như đã bị tuyết bao phủ.

Đêm ấy, anh về nhà rất trễ. Công việc ở công ty chất thành núi. Shinichi đã cố gắng giải quyết hết chúng trong đêm. Lúc quay về ngôi biệt thự, anh chỉ biết lao thẳng lên phòng theo bản năng của con người và tìm đến chiếc giường mềm mại để giải tỏa tâm sự. Anh không biết, trong bóng tối, một ánh mắt sáng rực đang theo dõi từ phía sau. Một ánh mắt vô cùng đáng sợ.

_ _ _ _ _ _Sáng hôm sau_ _ _ _ _ _

Ngoài trời tuyết vẫn cứ rơi, toàn cảnh Tokyo đều đã được phủ bằng một màu trắng xóa. Những tia nắng mặt trời yếu ớt khẽ len lỏi vào ngôi biệt thự vẫn còn chìm trong vô thức.

Trong một căn phòng được thiết kế vô cùng đơn giản cùng hai tông màu chủ đạo là trắng và đen. Nhìn thôi cũng biết chủ nhân của nó là người vô cùng lạnh lùng và độc tài.

Trên chiếc giường, thân hình rắn chắc của một chàng trai vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Đôi mắt anh nhắm chặt, chiếc mũi cao, bờ môi mỏng đầy quyến rũ. Những tia nắng tinh nghịch xuyên qua cửa sổ phòng và chạy đùa trên gương mặt thanh tú của anh. Bỗng chiếc đồng hồ báo thức reo inh ỏi đánh thức ai kia vẫn đang còn say giấc. Anh khẽ cựa mình, hai mi động đậy và tỉnh giấc. Shinichi vớ tay ra khỏi chiếc chăn để lấy chiếc đồng hồ "vô duyên" kia. Bất giác miệng anh khẽ mấp máy:

- Chết tiệt, 7 giờ rồi.

Sau đó Shinichi bật dậy, tay nâng niu bức ảnh đặt đầu giường.

- Chào buổi sáng, Asami.

Anh nở một nụ cười ấm áp mà tưởng như có thể xóa tan cái lạnh lẽo ngoài ô cửa sổ kia. Một nụ cười đã mất đi từ rất lâu. Liệu ai có thể tìm lại được nụ cười ấy?

Một cô gái với mái tóc đen dài bóng bẩy cùng gương mặt xinh đẹp đang ngồi đối diện với một chàng trai đang mất dần kiên nhẫn khi cô không chịu nói chuyện với cậu ta. Đôi mắt màu hoa Lavender của cô cứ nhìn dáo dát xung quanh "cái hang động" kỳ quái này. Nó khác xa nơi mà Ran tu luyện suốt hàng ngàn năm nay. Sạch sẽ hơn, đẹp hơn.

- Này, này. – Hakuba đang rất mất bình tĩnh.

Ran thoát ra khỏi trí tò mò của mình khi cậu gọi, đầu cô khẽ nghiêng qua một chút, đối mặt với anh chàng kia.

- Anh gọi tôi đấy à?

- Phải. Em tên gì?

- Tên tôi? – Ran ngu ngơ hỏi lại.

- Phải.

- Tại sao tôi phải nói cho anh biết?!

- Này cô em, tôi......

- Hakuba, ai vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro