Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng Shinichi vọng xuống từ cầu thang, giọng nói vừa trầm vừa pha chút tức giận. Anh xuất hiện trước mặt thằng bạn và vị khách không mời ngay tức khắc. Mặt mày méo mó, các cơ mặt co lại vì giận. Hakuba thoáng chút giật mình vì sự xuất hiện bất thình lình của Shinichi nhưng cậu ngay sau đó lấy lại phong thái:

- Ủa Kudo, cậu đi làm sớm vậy?

- Trả lời ngay! – giọng anh đầy hăm dọa.

- À ừm....đây là......bạn của tớ, cô ấy sẽ sống chung với cậu trong 6 tháng tới.

- HẢ????? – Ran và shinichi đồng thanh.

Hai người họ hai tai lùng bùng, tim đập chân run, khi nghe Hakuba nhắc hai từ "sống chung". Trên gương mặt điển trai của Shinichi, một đen xanh bao phủ. Mình sẽ phải ở chung nhà với cô ta sao?- anh thầm nghĩ. Hakuba thấy biểu cảm của họ, lòng không khỏi thích thú:

- Tớ sẽ cùng Shiho đi du lịch Châu Âu trong 6 tháng, hai người ở nhà vui vẻ.

- Tại sao tôi lại phải ở chung với anh ta chứ!? – Ran trăm phần không phục.

- Này cô, cô nói vậy là có ý gì? – Shinichi cũng không khá hơn là bao.

Lúc này, Ran đứng phắt dậy khỏi chiếc ghế sofa êm ái, đối mặt với anh, gương mặt đầy vẻ ngạo mạn.

- Tôi nói vậy đấy anh không hiểu à?

- Cô nói lại lần nữa xem.

- Tôi sợ anh sao, tôi nói là tôi KHÔNG MUỐN Ở CHUNG NHÀ VỚI ANH.

- Cô....cô dám...... - shinichi tức nói không thành lời.

- Tại sao tôi lại không dám chứ đồ đầu đất. – Ran hất mặt lên kèm theo một cái nhìn chẳng mấy thiện cảm.

- Cô....cô...cô....

- Sao? Tôi làm sao?

Cuộc chiến của họ đã hồi cao trào. Sau màn đấu võ mồm bất phân thắng bại, hai người họ chuyển sang màn đấu mắt. Hai ánh nhìn xẹt lửa phóng qua khiến không khí xung quanh nặng trịch.

Hakuba đứng giữa vô cùng khó xử, cậu chỉ biết đứng nhìn cả hai người như muốn ăn tươi nuốt sống nhau. Không khí xung quanh chùn xuống, những hạt tuyết rơi bên ngoài ô cửa sổ tưởng như cũng sẽ vỡ ra.

- Thôi nào cả hai người. – Hakuba lên tiếng phá tan cái không khí u ám này.

- Tôi không thèm chấp nhất cái thứ đầu đất như anh. – Ran quay người sang một bên, hai tay khoanh trước ngực, giọng nói như đang khiêu khích ai kia.

- Rồi rồi, cả hai người tự ăn sáng đi nha, tớ đi trước đây.

Nói rồi Hakuba kéo một cái vali tổ chảng và khuất dần sau ánh nắng đầu tiên trong ngày. Để lại đây hai con người, hai khối óc, hai ánh mắt đang trân trân nhìn nhau. Một chút ngượng ngùng bao lấy xung quanh Shinichi và Ran. Tiếng khởi động xe kéo hai người họ ra khỏi ảo tưởng của chính bản thân mình.

Shinichi nhanh chóng chạy vụt ra phía có một chiếc xe đắt tiền đang chuẩn bị lăn bánh, anh đứng trước mũi xe, miệng lắp bắp:

- Cậu đứng lại cho tôi.

Hakuba ngay lập tức phanh gấp, toàn thân cậu hơi ngả về phía trước, gương mặt điển trai của cậu đanh lại vì tức giận, miệng rủa "ông thần" kia:

- Cậu đang làm gì vậy hả?

- Câu đó tôi hỏi mới đúng. – Shinichi cũng giận dữ không kém.

- Chuyện gì?

Chiếc kính của chiếc xe hơi đắt tiền từ từ hạ thấp xuống, để lộ một gương mặt đầy vẻ "bình chân" khác hẳn với một người nào đó, trên đầu ngùn ngụt sát khí.

- Cậu để tôi ở lại đây với cô ta thật sao? -

- Chẳng lẽ cậu chặn đầu xe tôi chỉ vì chuyện này thôi à?!

- Phải. – Shinichi quả quyết.

- Aizzzz...Đúng vậy đó. Giờ thì tránh đường coi nào.

Cậu vừa nói vừa bóp kèn inh ỏi. Nhưng ai kia vẫn đứng như trời trồng, nhất quyết bất li bất dịch. Shinichi di chuyển tới chỗ ngồi của tên kia, mở cửa lôi xềnh xệch hắn ra ngoài, tay túm lấy cổ áo xách lên, miệng đe dọa:

- Tớ sẽ ra ngoài ở.

- Cậu nói gì vậy Kudo? – Hakuba há mỏ suýt nữa là có con nhặng bay vào. Cậu lấy tay đẩy cánh tay của Shinichi ra khỏi người mình, phủi phủi như phủi tà vài cái rồi nghiêm giọng nói:

- Không được.

- Tôi sẽ đi. – vẫn cái giọng lạnh lùng chết người đó.

Anh đang cười thầm trong bụng, chắc chắn là lần này thằng bạn ôn thần sẽ không còn chiêu trò nào nữa. Niềm vui chưa kịp trọn vẹn, nụ cười trên môi anh vụt tắt như một cơn gió.

- Mẹ cậu sẽ buồn đó.

Gương mặt lãng tử của Shinichi giờ méo mó đến khó coi. Da mặt nhăn nhúm, ngũ quan biến dạng vì tác động quá lớn của câu nói vừa thốt ra từ khuôn miệng của thằng bạn đáng nguyền rủa.

- Mẹ tớ thì liên quan vì đến chuyện này. – anh như muốn lao vào căn xé cái người đang đứng đối diện với mình. Nhưng lí trí giữ lại. Anh đâu phải là thú hoang mà đi ăn thịt người cơ chứ. Ăn thịt tên đó chắc chỉ có mắc cổ mà chết. Nghĩ đến đây, lòng trắc ẩn của anh bỗng nổi lên dào dạt. Anh đang nghĩ Shiho – đứa em gái tội nghiệp của mình sao lại vớt phải cái tên trời đánh này.

- Mẹ cậu đã bảo tớ và Shiho nên đi Châu Âu chơi vài tháng xem như hưởng tuần trăng mật trước. Vậy mà giờ cậu bảo dọn ra ngoài bác gái sẽ buồn lắm đó Kudo à, cậu suy nghĩ cho kỹ đi!?

- Mẹ ơi là mẹ. – anh khẽ trách mình là vì sao lại có một đấng sinh thành "tử tế" đến như thế. Đến cả thủ đoạn nham hiểm này cũng có thể dùng.

- Đó là ý của bác gái rồi, cậu chấp nhận đi. Thôi sắp trễ giờ bay rồi. Tớ đi trước đây. Nhớ chăm sóc người ta cho tốt nha!

Tên kia tử tế vỗ vai anh vài cái an ủi, giọng sặc mùi đạo đức giả. Shinichi chỉ biết đứng bất động mà ánh mắt nhìn theo bóng chiếc xe kia vụt đi mất, mang cả tự do của anh đi theo. Ngày tận thế của Kudo Shinichi đến rồi sao?!

Anh không biết, từ trong ngôi biệt thự kia, một ánh nhìn lạnh lẽo đang chứng kiến mọi việc xảy ra nãy giờ. Cô ta khẽ nở một nụ cười băng lãnh đầy quyến rũ, khuôn miệng nhỏ mấp máy:

- Xem ra trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro