Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết vẫn cứ rơi. Đã đến lúc cậu phải học cách chấp nhận sự thật. Đối mặt với khó khăn để hoàn thiện bản thân mình. Shinichi thở dài ngao ngán trước mấy chiêu trò rẻ tiền của bà Yukiko – mẹ cậu và thằng bạn thích lo chuyện bao đồng kia. Shinichi nhấc từng bước chân nặng trĩu về phía có một người con gái đang nhìn theo anh với ánh mắt hả hê. Dây thần kinh tức giận của Shinichi được dịp hoạt động hết công sức. Sáu tháng tới mình sẽ phải sống ra sao đây?

Thoáng chốc, cả thân hình rắn chắc của cậu đã nằm gọn trên chiếc ghế sofa ở phòng khách, tay trái nâng một tách cà phê đặt nhẹ lên miệng, tay phải cầm một tờ báo buổi sáng có các thông tin chứng khoán, xã hội,...Cậu đặt tách cà phê trở lại lên bàn, mắt liếc qua xem cô gái kia đang làm gì, miệng không kiềm chế được giật giật vài cái khi trông thấy cô đang nằm dài trên chiếc ghế và hai mắt khẽ nhắm lại. Chắc là cô ta đã ngủ?

Shinichi đứng thẳng dậy, định bụng là xem cô có ngủ thật không. Khi cậu bước đến, một gương mặt kiều diễm đập thẳng vào ánh mắt đại dương kia khiến cậu không kiềm chế được chạm nhẹ vào một bên má hồng hào của cô. Nước da trắng trẻo cùng nhan sắc đọng lòng người của Ran khiến hắn không thể nào thoát ra được. Vẻ đẹp ma mị đầy bí ẩn của cô làm cho người khác chỉ muốn chiếm hữu và khám phá.

Bàn tay Shinichi vẫn nhẹ nhàng dịu dàng chạm lấy gương mặt xinh đẹp ấy mà không biết cậu đã vô tình làm cho ai kia tỉnh giấc. Ran chụp lấy bàn tay ấm áp của Shinichi khiến hắn ta giật thót tim, định quay người đi đánh trống lảng nhưng cậu đã bị một lực khá mạnh giữ lại. Bàn tay cô lạnh lẽo không một hơi ấm giữ lấy cánh tay rắn chắc kia, khuôn miệng nhỏ nhắn khẽ thốt lên:

- Anh.......

Ran vừa nói vừa kề sát mặt mình vào mặt hắn. Khoảng cách rất gần. Từng hơi thở của cô phả vào gương mặt điển trai làm ai kia phút chốc loạn nhịp. Shinichi có thể cảm nhận bản thân đang rơi vào cái bẫy của cô nhưng không tài nào thoát ra được. Lý trí lên tiếng nhưng trái tim chặn lại. Đôi mắt thạch anh tím như thôi miên hắn, càng nhìn sâu càng bị thu hút. Khả năng chống lại cám dỗ của cậu bây giờ chỉ là con số 0.

Khoảng cách giữa họ ngày càng gần hơn. Gần hơn và......gần hơn nữa. Shinichi có thể thấy được từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt cô. Trái tim cậu như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Đôi mắt màu xanh dương cương nghị dần nhắm lại một cách chậm rãi. Cánh tay cậu đưa lên như muốn chụp lấy tấm lưng nhỏ bé của cô.

Nhưng.....

Đời đâu đẹp như mơ......

Mọi chuyện chấm dứt bằng một câu nói phũ phàng kèm theo một nụ cười ranh mãnh của cô:

- Anh đừng có mà tưởng bở, đồ đầu đất. – Ran khựng lại, cô đưa mắt nhìn cái tên đối diện đang chu môi trợn má mà lòng cười khuây khả, hắn đã lọt vào cái bẫy "mỹ nhân kế" của cô một cách ngoạn mục.

Cậu như vừa lạc vào chốn bồng lai rồi lại bị đá xuống địa ngục trong phút chốc. Nhận thấy bản thân bị lừa, lòng như muốn nổ tung vì tức giận. Shinichi đứng nhìn ai kia đắc thắng cười sặc sụa mà đầu như bốc khói. Gương mặt điển trai chết người ấy giờ xám xịt như một tảng mây đen ngồm. Cô ta ngừng cười một lát, quay người sang phía Shinichi, trưng vẻ mặt vô phần đáng ghét:

- Có vẻ anh rất thích hôn tôi nhỉ?

Câu nói nhỏ nhưng có tính sát thương rất cao. Báo hại cậu gần như chết vì vỡ mạch máu. Còn cô gái kia miệng thì cười đắc thắng. Vẻ mặt rất chi là đáng ghét.

Ran quay lưng đi để lại một thân ảnh phía sau đang bốc cháy ngùn ngụt. Nhưng cô chỉ mới bước được vài bước chân thì bỗng có một lực rất lớn nếu lấy cánh tay nhỏ nhắn mềm mại, Ran choàng người quay lại thì bị một bàn tay to lớn giữ lấy mặt, một hơi ấm đặt nhẹ lên môi. Mùi hương bạc hà liên tục lan truyền khắp cơ thể mong manh của cô.

Vài giây đầu, Ran như một bức tượng sáp. Cô đứng bất động, đầu óc bé nhỏ bắt đầu đình chỉ hoạt động, chất xám bốc hơi hết ra ngoài.

Vài giây sau, Ran cố gắng gặng từng thước phim ký ức ra. Sự thật thì luôn mất lòng. Và sự thất ở đây là cô đang bị cưỡng hôn. Một cửu vĩ hồ như cô lại bị cưỡng hôn ư? Không thể chấp nhận được.

Vài giây cuối cùng, Ran định thần trở lại. Cô dùng hết sức để đẩy cái bóng đen kia đang cố gắng cướp nụ hôn đầu đời của mình. Nụ hôn ấy ngày một mãnh liệt hơn, say đắm hơn. Cô suýt nữa là bị hương thơm nam tính kia quyến rũ. Nhưng lý trí không cho phép cô mơ mộng thêm một phút một giây nào nữa. Đôi tay mềm mại thon dài nằm gọn lọn ngay trước ngực của cậu. Một, hai, ba. Đẩy. Đối với một Cửu vĩ hồ chỉ cần một chưởng là có thể hạ đo ván đối thủ, thì việc đó đối với Ran chẳng có nghĩa lý gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro