Vẫn Yêu Như Ngày Đầu - Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Mùa Hè Có Tuyết Rơi

Ran gặp lại Shinichi vào mùa Đông, anh là bệnh nhân ở bệnh viện cô đang làm. Bây giờ cô mới biết anh bị mất trí nhớ, mọi thứ là do một tay Shiho tạo nên, tháng trước Kazuha gọi điện kể cô nghe mọi chuyên, kể cả những tấm ảnh đều là ghép lại của cô và Shinichi. Shiho biết những tấm hình đó Shinichi xem như mạng sống của mình, nên đã hủy tất cả mọi thứ, để anh không bao giờ nhớ lại.

Kazuha hỏi cô có hối hận không?. Có chứ, nhưng chỉ cần anh hạnh phúc là cô vui rồi. Shinichi bị thương trong một lần truy đuổi tội phạm, cô gặp anh gặp lại trong tình cảnh trớ trêu, anh lại là bệnh nhân của cô. Có lẽ đây là kí ức cuối cùng của cô và Shinichi rồi, vì sau khi anh khỏi sẽ phải về nước và đám cưới cùng Shiho. Shinichi, anh phải hạnh phúc, như vậy em mới an lòng.

"Rose, cô tới rồi." - Shinichi hai mắt sáng lên khi nhìn thấy Ran bước vào.

Ran bước vào phòng, nhìn xung quanh nhăn mày lại, trên giường toàn tập hồ sơ vụ án. Căn phòng thì bừa bộn cả lên. Cái gã thám tử ngốc này, bị thương như vậy mà còn quan tâm đến vụ án nữa. Nhìn là biết ngay anh chưa ăn gì. Cô bước đến đặt khay cháo xuống bàn, giật tập hồ sơ trên tay anh ra.

"Nằm yên, vết thương của anh còn chưa lành không thể cử động mạnh, không thể ăn những thức ăn dầu mỡ,... Nên ăn những thức ăn thanh đạm, như cháo, hay uống chút sữa, sẽ rất có tốt cho cơ thể của anh lúc này." - Ran lạnh mặt giữ hai tay đang không yên phận của người nào đó.

"Cô mang cháo đến cho tôi sao." - Không hiểu sao bây giờ anh cảm thấy rất hạnh phúc, Rose luôn lắng nghe những tâm sự của anh, quan tâm anh từng chút một. Có lúc cô hay cằn nhằn anh chỉ biết đến vụ án hay Sherlock Home, nhưng rồi cô luôn dịu dàng lắng nghe anh nói.

Ở bên cô anh thấy thật yên bình, không như cạnh Shiho lúc nào cũng phải lo nghĩ làm sao cô được vui. Shiho chưa từng quan tâm anh thích gì, muốn gì, cứ bắt anh phải chiều theo cô ấy. Có lúc anh cảm thấy mệt mỏi cho mối quan hệ của anh và cô ấy, cho đến lúc gặp được Rose, sự dịu dàng của cô như cô gái hàng đêm xuất hiện trong mơ của anh.

"Shiho, anh xin lỗi có lẽ anh yêu người khác mất rồi."

"Rose, cô biết không trong lúc mà tôi đuổi theo tên tội phạm, hắn bắt lấy đứa bé làm con tin,... Cô biết không, lúc đó tất cả mọi người đều hoảng loạn, đứa bé cứ khóc thét,..." - Ran vừa dọn dẹp phòng vừa nghe tên ngốc nào đó đang lãi nhải mình làm sao bắt được tên tội phạm, làm sao cứu được con tin an toàn. Ran thở dài một hơi, cứu được con tin an toàn, nhưng cậu lại bị thương. Shinichi cậu đúng là đồ ngốc mà.

Reng...reng...

Điện thoại anh rung lên, nhìn qua là Shiho gọi đến. Shinichi trầm mặt lại.

"Tôi ra ngoài, anh nghe điện thoại đi." Không hiểu sao lúc này cô thấy buồn buồn, khoảng thời gian vui vẻ của hai người nhanh chóng chấm dứt, cũng như tình cảm của cả hai.

"Rose mai cô sẽ lại tới chứ." - Shinichi chần chừ, lúc này anh cảm thấy ghét Shiho đã gọi đến không đúng lúc.

"Tất nhiên rồi, đối với tên cuồng suy luận như anh thì chúng tôi không thể bỏ mặt được." - Ran cố nở nụ cười thật tươi, như chỉ có cô biết lúc này cô đang khóc.

Bước ra sau cánh cửa, thì giọt nước mắt của cô đã chảy dài hai bên gò má. Ran nhanh chóng chạy lên sân thượng, nơi không ai nhìn thấy cô đang khóc, cô không muốn mình yếu đuối như vậy, nhất là trước mặt anh.

"Anh nghe." - Sau khi Ran đi khuất anh mới nghe điện thoại , giọng anh vẫn cứ lạnh nhạt như vậy khi nói chuyện với Shiho.

"Khi nào anh về, chúng ta nhanh chóng tổ chức đám cưới thôi." - Không một lời hỏi thăm, anh giờ thế nào, có bị thương không. Mà thay vào đó là những lời hối thúc, cứ như anh nói thêm một câu sẽ làm trễ nãi việc của cô.

"Anh biết rồi." Shinichi cười trừ. Lúc này bỗng anh nhớ tới Rose, dù có bận cô vẫn sẵn sàng nấu nồi cháo đem vào cho anh, dọn dẹp lại căn phòng, canh anh uống thuốc, bắt anh không được thức khuya vì công việc,.. Dặn dò xong mọi thứ cô mới an tâm đi làm việc của mình.

Đầu giây bên kia Shiho khẽ nhíu mày, cô đang bận cho dự án mới, nghiên cứu lần này nếu thành công thì cô sẽ xứng đáng đứng bên cạnh anh hơn ai hết. Shiho muốn chứng minh mình là người vợ tuyệt vời nhất của Shinichi cho ba mẹ anh biết. Cô muốn tất cả mọi người biết Ran chẳng giỏi bằng cô, không xứng đứng bên cạnh anh.

Nhưng có lẽ Shiho đã quên mất một điều, cái mà Shinichi cần là sự quan tâm, chăm sóc của cô. Chứ không phải là công việc, hai người chẳng bao giờ có thời gian dành cho nhau dù chỉ một phút, thời gian dần qua đi Shiho bây giờ chỉ lo nghĩ làm sao để thắng được Mouri Ran, người con gái tốt đẹp trong tim mọi người, mà không quan tâm Shinichi cần gì, muốn gì.

"Nếu xong việc rồi thì về ngay đi, bây giờ em bận rồi, cúp máy đây."

Đây gọi là anh lạnh nhạt với cô, chính cô cũng không có thời gian dành cho anh. Lúc nào cũng vậy, cô chỉ quan tâm thời gian cô rãnh mà không quan tâm thời gian của anh, gọi điện tới cũng chỉ để hối thúc anh quay về, chứ không thề hỏi anh có bị làm sao không.

6 tháng qua đi, anh dần không muốn rời xa nơi này. Nhất là rời xa cô, hôm nay là ngày anh xuất viện, từ sáng anh đã ngóng trông cô tới tiễn anh. Mặc dù biết hôm nay cô khá bận, nhưng anh vẫn cố chấp đợi cô xuất hiện, anh muốn nói rằng anh thích cô, muốn cô cho mình một cơ hội. Anh biết anh làm thế là có lỗi với Shiho, nhưng bây giờ anh không quan tâm, bơi vì anh không muốn mất cô.

Có lẽ đây là ngày cuối của anh và cô, sau hôm nay anh sẽ thuộc về người con gái khác. Ran cố kiềm chế để mình khóc, cô muốn hôm nay sẽ là kỉ niệm đẹp của cả hai.

"Cạch." - Cánh cửa mở ra, cả hai người im lặng nhìn nhau, những tình cảm, yêu thương chất chứa mà không nói nên lời.

"Rose, tôi biết nếu hôm nay không nói thì sẽ còn cơ hội nữa."- Shinichi im lặng lúc lâu, lên tiếng phá tan bầu không khí này, anh muốn mình can đảm lên.

"Rose tôi thích em." - Lời vừa nói ra Ran ngạc nhiên đứng yên tại chỗ, những giọt lệ cô cố kiềm nén đã tuôn trào, cô đưa hai tay áp lên môi mình.

Shinichi ôm lấy Ran, khẽ vuốt mái tóc cô: "Anh biết, nếu hôm nay không nói ra anh sẽ phải hối hận, anh thích em Rose, cho anh một cơ hội được không."

"Nhưng chẳng phải anh đã có bạn gái rồi." - Ran không muốn mình ích kỉ, cướp đi hạnh phúc của người khác, cho dù đó là điều Shiho đã làm với cô. Cô biết Shiho làm vậy là vì cô ấy yêu Shinichi, cho nên cô không trách cô ấy, chỉ cần Shinichi vui là được.

Bàn tay đang vuốt lấy tóc cô khẽ ngưng lại, Shinichi trầm lặng nói "Anh biết chứ, nhưng anh không muốn mất em, ích kỷ một lần được không em, một lần thôi. Coi như vì anh được không, anh yêu em." - Chàng trai chưa bao giờ khóc, bây giờ đã khóc cho tình yêu của mình.

Cậu khóc sao Shinichi, Ran khẽ đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt ấy. Shinichi là một thám tử, cậu luôn đặt lí trí lên hàng đầu. Nhưng giờ đây trông cậu thật yếu đuối, phạm phải sai lầm của một thám tử, mà không nên phạm phải. Mình phải làm sao, nói cho mình biết đi Shinichi.

Những câu nói của Kazuha như vang vọng về trong cô lúc này.

"Ran này, nếu cậu còn yêu thì cướp Shinichi về cho mình đi."

"Cậu sống, cậu nghĩ cho người khác. Nhưng người ta chưa bao giờ nghĩ cho cậu"

"Anh yêu em, Rose."

"Ích kỷ một lần được không em."

"Shinichi..." - Khẽ nhắm lại, cô mím chặt môi để đưa ra quyết định khó nhất, cô biết khi đưa ra quyết định này sẽ có lỗi với Shiho. Một người cũng từng như cô đợi chờ Shinichi từng ngày về...

"Được."

Tha lỗi cho cô, Kazuha nói đúng, nếu đã yêu phải dành về. Shinichi yêu cô và cô cũng vậy, cứ để thân phận Ran Mouri ngủ yên đi. Bây giờ cô lấy tư cách là Kisaki Rose để yêu anh Kudo Shinichi, chàng thám tử ngốc nghếch của cô.

"Cảm ơn em." - Shinichi ôm lấy Rose trong vui sướng, vì tình yêu của mình đã đáp lại. Bởi vì anh biết cô cũng yêu anh và anh cũng vậy. "Rose em chính là cả thế giới của anh."

"Đồ ngốc." - Ran cũng khẽ mỉm cười, vì hạnh phúc là do mình nắm lấy, chỉ cần Shinichi yêu cô, thì cô sẽ cố gắng một lần cho hạnh phúc của hai người.

Mải mê đuổi theo sao băng trên bầu trời.

Nên đương nhiên đã quên mất.

Trong mưa gió là ai đã luôn âm thầm bảo vệ ở điểm bắt đầu.

Thì ra cậu là hạnh phúc mà tớ muốn nắm giữ.

Cậu vì tớ mà quyết định đối đầu với cả thế giới.

"Shinichi gặp được anh, là điều may mắn nhất của em."

Em Yêu Anh.

"Bởi vì em yêu chị hơn bất kì ai trên thế gian này." - Khẽ mỉm cười dòng hồi ức xưa hiện về, đây là lời mà khi còn là Conan anh đã nói với cô.

Phải. Hơn bất kì ai trên thế gian này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro