Vẫn Yêu Như Ngày Đầu - Chương Cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Mùa Hè Có Tuyết Rơi.

"Shiho nè, chúng ta chia tay đi."

Đầu giây bên kia, Shiho chết chân tại chỗ. Không lẽ Shinichi đã nhớ lại tất cả, nên bây giờ anh ấy muốn rời xa cô. Khẽ vuốt ngực mình, lấy lại bình tĩnh, cô run rẫy hỏi.

"Tại sao?."

Vốn dĩ cô cho rằng Shinichi gọi điện để an ủi mình, mấy ngày trước loại thuốc mà cô nghiên cứu không chấp nhận, cô mất đi sự nghiệp, bị người đời khinh bỉ, tưởng rằng anh sẽ an ủi cô, ở bên cạnh cô. Nhưng giờ đây...

Cuộc gọi này thà anh không gọi thì hơn...

"Anh thích người khác mất rồi." – Shinichi cảm thấy lỗi, nhưng tha thứ cho anh, lần này thôi, anh muốn sống đúng cảm xúc của mình, được ở bên cạnh người mà mình yêu thương.

"Anh và cô ấy sẽ đám cưới vào tháng sau. Anh xin lỗi."

"Shiho đừng khóc, em là người tốt, hãy tìm người khác xứng đáng với em hơn anh. Là anh nợ em, đừng chờ anh."

Xin lỗi.

Xin lỗi sao. Shiho ngã quỵ xuống nền nhà, anh đi rồi cô biết sống sao đây. "Đừng mà, đừng chia tay được không, chẳng phải anh đã hứa sau khi anh về chúng ta sẽ làm đám cưới sao.?" Anh đã hứa mà, làm ơn đừng rời xa em, bây giờ em không còn gì hết, chỉ còn anh, làm ơn đi mà.

"Anh xin lỗi." – Shinichi hiểu cảm xúc hiện giờ của cô, anh không biết phải an ủi cô như thế nào, ngoài hai từ xin lỗi.

"Cô ấy là ai, tốt hơn em sao." – Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, không còn Ran Mouri nữa tại sao anh vẫn không yêu cô, tại sao lại là người khác. Cô gái đó là ai mà khiến anh phạm vào sai lầm như thế, chẳng phải anh luôn đứng về công lí sao?. Chẳng phải anh ghét những ai bội tình bạc nghĩa sao?.

Thế tại sao giờ anh lại phạm phải vào nó.

"Cô ấy là Rose, một đóa hoa xinh đẹp của đời anh. Trong một lần anh làm nhiệm vụ bị thương, cô ấy là người chăm sóc anh, tụi anh lúc đó đã nảy sinh tình cảm với nhau. Anh xin lỗi, Shiho."

"Em không chấp nhận lời xin lỗi của anh, những gì cô ấy làm cho anh được, thì em vẫn làm được mà, quay về đi được không anh." – Shiho gào thét trong vô vọng, tại sao chứ.

"Anh chỉ mới quen biết cô ấy 6 tháng, anh hiểu gì về cô ấy. Trong khi em chờ 2 năm rồi."

"Cô ấy yêu anh... Và anh cũng yêu cô ấy..." – Shinichi ngậm ngừng một lúc, quen biết 6 tháng có lẽ hơi nhanh để tiến tới đám cưới. Anh cũng không hiểu chính mình vì sao lại muốn nhanh chóng cưới Rose tới như vậy, trong khi đó Shiho đã đợi anh 2 năm.

Anh cũng không hiểu tại ở Nhật mới là quê hương của anh, vậy mà anh lại quyết định định cư tại Mĩ chỉ sau 6 tháng.

Cõ lẽ nơi này có cô ấy...

Em cũng yêu anh mà, tại sao anh lại không yêu em.

Yêu em một lần... Một lần thôi được không Shinichi.

Em đã vì anh cố gắng rất nhiều mà.

Rose hay Ran đều có rất nhiều người ở bên, nhưng em chỉ có anh, một mình anh thôi. Anh bỏ em rồi, thì em không còn gì nữa hết, cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa, khi mà tất cả mọi người đều quay lưng với mình.

Nếu bây giờ em nói chính cô ta làm em mất hết tất cả, thì anh có quay về bên em không?.Người mà anh cho là thiên thần của đời anh, Rose Kisaki cô ta bảo rằng loại thuốc của em không thể chấp nhận được....

Những lời nói của giáo sư như quay về trong cô lúc này.

"Xin lỗi em Miyano, một bác sĩ bên Mĩ đã kiểm tra được trong loại thuốc em có thành phần gây hại cho cơ thể con người. Loại thuốc này đúng là có thể chữa được căn bệnh ung thư nhưng khi sử dụng lâu bộ não con người sẽ bị đột tử, xuất huyết não, dẫn sẽ trở thành một đứa ngốc, và nó cũng gây nghiện như ma túy,... ".

Shinichi, nếu bây giờ em chết anh có quay về không?.

"Tách".

Những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi, trên khuông mặt xinh đẹp của cô. Đầu giây bên kia không biết đã gác máy tự bao giờ, chỉ còn cô độc thoại cho lời nói của mình...

------------------------------------------------------------------------------------------------

"Shinichi nè, cô ấy có sao không." – Ran nằm gối đầu lên Shinichi ngậm ngừng hỏi, trong khi anh đang bận xem xét các hồ sơ, cô khiến Shiho mất đi việc làm, còn cướp Shinichi ra khỏi đời cô ấy,...

"Em không sai, là anh sai, là anh phản bội cô ấy." – Anh biết giờ đây Shiho đang rất đau khổ, nhưng Rose cần anh. Shiho lần này đã phạm phải sai lầm có thể gây chết người, là một thám tử anh không thể trách Rose được. Nếu vì áy náy mà cho loại thuốc của Shiho được thông qua, Rose chấp nhận, nhưng anh không cho phép

"Nhưng.." – Ran sợ Shiho sẽ nghĩ dại dột.

"Em yêu, nếu cứ nghĩ phải nghĩ về người khác, sao em không lo chuẩn bị cho tiệc cưới của mình." – Shinichi để tập tài liệu xuống bàn, cuối xuống hôn cô, không muốn cô nghĩ về chuyện này nữa.

Shiho là một cô gái rất kiêng cường, anh tin cô ấy sẽ không dễ dàng gục ngã như vậy.

"Tên đáng ghét này, anh đi mà cưới vụ án của anh. Em không làm vợ anh đâu." – Ran nhanh chóng đứng dậy thoát khỏi sự xấu hổ này, cô biết Shinici đang muốn làm cho cô vui lên.

Shinichi kéo tay cô lại, đẩy cô nằm phía dưới ghế còn anh ở trên. "Em đã nhận lời cầu hôn của anh rồi, bây giờ hối hận cũng đã muộn." – Cũng không biết tại sao, vừa gặp cô anh đã ngỡ đã quen từ lâu.

"Bỏ em ra, nếu không tối nay anh sẽ phải nhịn đói." – Ran vùng vẫy đe dọa anh.

Shiho nói đúng, anh quen Rose mới 6 tháng mà đã nhanh chóng tiến tới đám cưới, nhưng anh tin quyết định của mình. Bởi vì chỉ ở bên Rose anh luôn cảm thấy mỗi ngày là một niềm vui.

"Anh nghĩ mình chỉ cần ăn em, đã thấy no"- Shinichi cuối xuống đôi môi anh nhanh chóng phủ lấy bờ môi đỏ mộng của cô. Hai người trao nhau những nụ hôn ngọt ngào.

------------------------------------------------------------------------------------------------
Đầu tháng một, những cây hoa anh đào nở rộ khắp các dãy đường, những chú chim đang ca hát báo hiệu mùa xuân, những mái ấm mới ra hoa kết quả, những người yêu nhau tìm được nhau,

Một đám cưới, báo hiệu rằng một gia đình mới được hình thành.

Tại lễ đường mọi người đều chúc mừng cho đôi tân nhân, gia đình và bạn bè đều nhất trí để chuyện trước kia trôi vào lãng quên. Nụ cười hạnh phúc trên môi chú rể và cô dâu không bao giờ tắt.

"Ran nè, chúc mừng cậu nha. Đi một vòng lớn cuối cùng hai người lại về bên nhau." – Kazuha thật mừng cho bạn mình, Ran đã phải chịu nhiều đau khổ rồi, cô ấy xứng đáng có được hạnh phúc.

"Tên Shinichi nếu dám ngoại tình, cậu nói tớ, tớ sẽ không tha cho hắn đâu." Sonoko lúc nào cũng như vậy, cậu ấy luôn ghét Shinichi, nhưng vì cô cậu ấy chấp nhận Shinichi. Sonoko là người bạn tốt nhất cuộc đời này của cô.

"Kudo, cậu nhất định phải trân trọng cô ấy đó." Hattori Heiji cũng đưa ra lời cảnh cáo bạn mình, mặc dù cậu với Kudo là chiến hữu tốt, nhưng lần này cậu lại đứng về phái Ran.

Shinichi nhìn về phía bên kia cũng nở nụ cười dịu dàng, người con gái cậu yên thương đang đứng ở đó. Cô ấy sẽ là người đi cùng cậu trên quãng đời còn lại.

"Tốt quá, bé Ran cuối cùng cũng là con dâu của em rồi." Yukiko từ khi biết Shinichi lấy Ran không phải Shiho thì bà rất mừng.

"Hai đứa nó đã trải qua nhiều gian khó, bao nhiêu sóng gió để tìm được về với nhau. Khi hai người còn yêu nhau sẽ tìm về với nhau kể cả khi người còn lại đã quên hết mọi thứ, nhưng tình yêu của họ cũng không thay đổi. Anh quyết định sẽ lấy chuyện tình của chúng nó cho tiểu thuyết sắp tới." – Ông Yusaku đang suy tính cho tiểu thuyết sắp tới của mình.

"Vợ ơi, con gái nó bỏ anh đi lấy chồng mất rồi... Thật lợi cho thằng nhãi thám tử đó." – Ông Mouri thì dựa vào vợ mình mà khóc.

Hai năm trước ông Mouri xảy ra chuyện thì hai người đã quay về bên nhau, bà Eri cũng nhìn về phía con gái mình, thật ra bà cũng không chấp nhận Shinichi lắm, nhưng thấy con gái bà cười hạnh phúc thế kia còn hơn lúc nào cũng u sầu thì bà đành cắn răng chấp nhận, chỉ mong cậu ta tốt nhất làm cho con gái bà hạnh phúc, nếu không đừng trách bà."

"Kudo Shinichi, con có đồng ý nắm tay cô gái bên cạnh con đi hết quãng đời còn lại, dù nghèo khó, bệnh tật, cũng không bao giờ buông tay cô ấy ra..." – Cha xứ tuyên ngôn lời thề.

"Con đồng ý." – Shinichi khẽ mỉm cười dịu dàng, quay lại nhìn Ran.

"Kisaki Rose,..."

"Con đồng ý." – Không để cha xứ đọc hết Ran đã nhanh nhảu trả lời, trong cô lúc này lém lỉnh, đáng yêu, làm anh muốn ăn cô ngay tại chỗ.

"Nếu không ai phản đối, ta tuyên bố hai người chính thức trở thành vợ chồng." – Cha xứ mỉm cười. Chúc phúc cho cặp đôi tân nhân.

"Hôn đi."

"Hôn đi.

Những tiếng reo hò, niềm vui, hạnh phúc của anh và cô. Từ nay được lật sang trang sách mới, nơi có những tiếng cười của trẻ con, là mái ấm của cả hai.
....
Tại bên kia đất nước, nắm trong tay lọ thuốc ngủ Shiho khẽ nhắm hai mắt lại, hôm nay là ngày anh cưới. Cô muốn thử đánh cược một phen, anh sẽ hủy bỏ lễ cưới mà quay về bên cô chứ...
....
Ba ngày sau, người ta phát hiện một căn hộ bốc lên mùi thối. Khi cảnh sát tới nơi phát hiện xác của gái đã thối rửa, cùng với chiếc điện thoại mà tin nhắn đã được gửi đi ba ngày trước.

"Shinichi, nếu bây giờ em chết anh sẽ quay về chứ."

Bởi vì cô gái không có thân nhân để lo hậu sự, trong máy cô cũng chỉ có một số liên lạc duy nhất, cảnh sát thử liên hệ với chàng trai. Nhưng chỉ nhận được tin, cậu ta và vợ đã đi hưởng tuần trăng mật tháng sau mới về...

Gặp được cậu là điều may mắn nhất của tớ.

Nhưng tớ đã không còn quyền được vì cậu mà rơi nước mắt nữa rồi.

Chỉ mong khi tớ ở nơi không nhìn thấy chân trời.

Sẽ có cậu dang rộng đôi cánh.

Người con gái nào là định mệnh của cậu.

Thật may mắn biết bao.

5 năm sau

"Conan, con còn không mau đứng lại cho mẹ."

Tại một sân vườn, cô gái đang cầm lấy cây roi rượt theo một đứa bé lấm lem bùn đất đang chạy phía trước. Còn chàng trai thì ngồi cười nắc nẻo, một năm trước đây anh đã nhớ hết mọi chuyện, nhưng anh vẫn không nói ra. Bởi vì anh muốn cô biết dù anh là ai, dù đoạn kí ức có tồn tại hay không, thì tình yêu của anh chỉ dành riêng cho cô mà thôi.

"Kudo Shinichi, anh còn cười được." – Ran quay lại thấy ai kia đang cười nắc nẻo, thì gào lên, cha con nhà này thật giống nhau, suốt ngày chỉ biết có vụ án.

"Chẳng phải anh đang cổ vũ em sao." – Shinichi vội đưa hai cái bông múa lên kêu " Vợ yêu, cố lên.", "cố lên."

"Phản đối mẹ bạo lực gia đình." – Còn bé Conan cũng giống cha nó chỉ khác mỗi lời thoại.

Thế là hai cha con nhà nào đó, bị phạt nhịn ăn tối, về phía Shinichi bị vợ tung cho mấy cú Karate hiện giờ đã nằm bẹp ra đó.

"Cha ơi, cha có sao không." – Bé Conan quan tâm cha nó chạy lại ngồi xuống hỏi, đang tiếc nó chờ mãi không thấy cha trả lời, nên bỏ mặc cha nó mà chạy lấy người.

____End____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro