Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong lòng thầm mắng cô ác ma,chúng học trong ai oán. Sau này,một sự việc xảy ra khắc sâu vào đầu chúng đến chết cũng ko quên đc khiến chúng trưởng thành hơn...

Một hôm, Chiharu đột nhiên bất tỉnh khiến mọi hoảng loạn. Không chỉ vậy, sau khi tỉnh dậy cậu ko ngừng kêu la đau đớn thậm chí dùng dao đâm ngực mk, mọi ng phải dùng dây xích xích cậu lại, tất cả việc làm hằng ngày đều đình chỉ .

Nhìn cậu bé đang nằm mặt nhăn nhó vì đau,cô cau mày:

- Có phải nhóc đã chạm vào cây thực vật nào trên núi hay ko?

Chiharu thở dốc,khó nhọc cất từng từ:

- Vâng..có..lúc ..chạy lên..em thấy một một cây..màu xanh...nhưng lá lại màu tím..rất đẹp...

- NGU NGỐC!ko phải đã nói trên núi cái gì cũng độc sao?sao vẫn chạm vào hả?

Cô mắng cậu một trận té tát ko ngừng,cuối cùng, vẫn là John ngăn lại:

- Nó có thể là cây bộc quả, lá của nó có chấ cực độc khiến ng bị nhiễm đau đớn suốt bảy ngày sau đó thất khứu mà chết!

Kian sốt ruột hỏi:

- Có thuốc giải ko?

Joh lắc đầu:

- Chưa ai tìm ra thuốc giải cả!

Mọi ng lâm vàotrầm mặc, trong phòng chỉ có tiếng hét thảm thiết của Chiharu .Gương mặt cậu đỏ au,trên ng những vết cào sâu đến tận thịt,vết thương nơi ngực bị động ,máu chảy ra ko ngừng. Cả ng cậu như là một huyết nhân nhìn đến mà đau lòng.

Hai anh của cậu ko nói một tiếng nào nhưng nước mắt thì ko ngừng rơi,John và Akemi cũng cúi mặt trầm ngâm. Hơn cả là Kian, nhìn con mk như vậy,ng làm cha nào mà ko đau đớn cho nổi, ông xoay ng đi những giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ chảy xuống ko khí trong phòng tràn ngập bi thương.

Bỗng cô cất tiếng phá tan bầu ko khí ưu thương này:

- Mọi ng đừng lo!cháu đã có cách cứu Chiharu!

Lời nói của cô dấy lên hy vọng trong lòng mọi ng, Kian kích động nắm chặt lấy vai cô run giọng hỏi:

- Thực sự...thực sự có thể cứu đc sao?

- Có thể! tuy hơi nguy hiểm một chút!

Kian hỏi tiếp:

- Khả năng thành công là bao nhiêu?

- 50%

- Vậy là đc rồi! cháu..làm ơn có thể..


- Bác an tâm! dù ko có máu mủ ruột thịt nhưng Chiharu..giống như...ng thân của cháu vậy!sao cháu có thể bỏ mặc em ấy?

Cô cắt ngang lời nói để ông yên tâm,mọi ng trong phòng thả lỏng ko hề ai phát hiện ra cô nói có chút ngập ngừng.

Cô nhìn Maria cất giọng:

- Akemi chị ở lại trong phòng với em!những ng còn lại ra ngoài hết đi!

- Nhưng bọn em muốn ở cạnh Chiharu nó là em trai của tụi em!

Hai đứa trẻ còn lại nhìn cô nói giọng quả quyết nhưng đáp lại bọn chúng là cái liếc xéo của cô:

- Ko đc! Lúc chữa trị cho Chiharu rất nguy hiểm ko thể để các em ở lại ra ngoài chờ tin đi!

Khi ng anh lớn định nói thì đã bị cha mk và John lôi ra ngoài.

Chờ mọi ng đi hết,Akemi hỏi cô:

- Tiểu thư !cách mà ng nói là gì vậy?

- Vì qủa độc hệ hỏa cho nên độc cũng mang tính hỏa!hỏa khắc thủy !vừa vặn có một loại độc mang tính thủy là Ngân Sơn!nhưng độc tính quá mạnh em sợ ko đợi độc giải hết Chiharu đã chết nên em tính chuyển độc sang người...

Ko để cô nói hết Akemi đã cắt ngang mặt tái mét:

- Ko!em ko đồng ý!nếu như cái này mà ko thành công thì... tiểu thư ng...

- Chị à!tin tưởng em đc ko?..bây giờ chúng ta chỉ còn duy nhất cách này mà thôi ko thử thì sao mà biết đc!

- Dù vậy chị cũng ko thể nào giúp em lần này đc...quá nguy hiểm rồi!

Nhìn thấy Akemi cương quyết như vậy cô thở dài trong lòng biết là chị ấy lo cho cô nhưng mà...cô đưa ngón tay út ra,nói:

- Em hứa với chị em tuyệt đối sẽ ko chết đâu!tin tưởng ở em... đc ko?

Nhìn cô rồi lại nhìn đến Chiharu đang đau đớn quằn quại trên giường từng giọt nước mắt của Maria đầm đìa có vài giọt chảy vào miệng..mặt chát cô ngéo tay với tiểu thư của mk nói:

- Tiểu thư ng nhất định ko đc bỏ Maria đâu...hức..nếu ko em sẽ hận ng cả đời!

- Cảm ơn chị!


Cô ôm chặt lấy Akemi, từ khi đến thế giới này thì Akemi  là ng đã ở bên cô từ bé chăm sóc cho cô dẫu có mệt mỏi đến đâu,cô có thể sống đến ngày hôm nay đều là nhờ Maria...cô ko muốn khiến Maria buồn vì cô ,hơn nữa..còn vì ng đó..nên cô..nhất định sẽ ko chết..

Hai giờ sau...

- Sao lâu quá vậy?

Ng anh lớn ko ngừng đi trước cửa phòng lầm bầm,thấy vậy cha cậu gầm lên:

- Con thôi đi!đừng làm mọi ng lo lắng thêm nữa!

Cậu lập tức im bặt nhìn cốc nước ông cầm lưu lại giấu vết ngón tay,cậu cúi xuống mắt ửng đỏ cậu biết thực ra cha mới là ng lo lắng cho Chiharu hơn ai hết bởi vì cậu,kai,Chiharu đều là đứa con yêu quý của ông với mẫu hậu- ng đã mất ngay khi bọn cậu mới sinh ra nên dù có quậy thế nào các cậu cũng chưa bao giờ làm ông lo lắng như thế này,nếu em ấy có chuyện gì thì....

Cạch!!!

Tiếng mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu,cô và Akemi bước ra vẻ mặt mệt mỏi, nâng mắt nhìn sự mong chờ của mọi ng, cô cười:

- Đã thành công hiện giờ chỉ cần em ấy nghỉ ngơi đầy đủ là đc!

Nghe lời cô nói hai đứa trẻ ôm lấy nhau nhảy cẫng lên, John và Kian cũng ko giấu đc vẻ vui mừng,Kian quỳ xuống trịnh trọng nói:

- Thật sự cảm tạ cháu!nếu cháu có chuyện gì thì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ giúp cháu!

Thấy vậy cô vội đỡ ông dậy mỉm cười:

- Ko có việc gì đây là chuyện cháu nên làm mà!

Ko để ông nói tiếp cô nói thêm:

- Bây giờ cháu hơi mệt!cháu xin phép về phòng trước!

- Đc!đc cháu cứ nghỉ ngơi đi!mọi việc còn lại cứ để bọn ta lo!

John nói,cô liền gật đầu để Akemi đỡ cô vào phòng mk. Vừa vào, cô lập tức ngã xuống giường gương mặt trắng bệch,tay nắm chặt chiếc chăn khó khăn nói:

- AK...Akemi khóa...khóa cửa phòng cho em...mau lên!

Nhìn cô đột ngột chuyển sắc mặt Akemi vô cùng hốt hoảng khóc nức nở:

- Tiểu thư...ng đừng xảy ra chuyện gì..ng đã hứa với em rồi mà!

Cô nhìn Akemi cười gượng:

- Chị Akemi..em ko sao...phiền chị làm cho em một chút việc,đc ko?


- Bắt đầu từ bây giờ chị canh ngoài cửa ...cho em đc chứ?..em ko muốn ai nhìn thấy mk trong hoàn cảnh này..ko muốn bất kì một ai thấy...

Akemi muốn nói rằng mk sẽ ở bên cô thì bỗng nhiên thấy cô cười ánh mắt mệt mỏi, lời ra khỏi miệng lại chuyển thành:

- Em hứa với tiểu thư sẽ ko cho bất kì ai vào đây...

Nghe Akemi nói cô mới hài lòng nhắm mắt lại, Akemi trước khi ra cửa nhìn cô một lần nữa...đau lòng sau đó quay ra ngoài đứng tựa ở cửa sổ gần đó để tránh bị ng khác nghi ngờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro