Chap 17 : The meeting

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn sâu vào đôi mắt ấy, anh nhận ra nó là bản sao của người mà anh đã từng bỏ hàng giờ đồng hồ để ngắm nhìn chúng mỗi khi người đó miệt mài làm việc. Nhưng lúc này, giọng nói ấy khẽ khàng len qua tấm màng kí ức, có điều gì đó quen thuộc vô cùng mà anh không thể nhớ nổi...


- Chú... sóng ở đây ạ? – Nó ngập ngừng, tự dưng trong lòng nó dấy lên một cảm giác khó tả. Chưa bao giờ nó lại thấy mình muốn hiểu về 1 người xa lạ nhiều như thế, nhất là khi nó nhớ hình như có lần nó lật 1 cuốn album trong tủ đồ của mẹ mình và thấy người đang đứng trước mặt.

Giọng nói ấy cứ vang vọng, nối với kí ức mà mình tìm không ra khiến anh thẩn thờ.

- Kaio – Người đàn ông đứng sau lưng nhưng khá xa chỗ vị thám tử và đứa bé sồng sộc tiến lại, quì xuống – Thì ra cháu ở đây!

" Kaio? Mà khoan đã! Người đàn ông này..." - Shinichi nhận ra mái tóc xoắn cúp quen thuộc, anh chạm vào bờ vai ông và buộc miệng gọi – Bác Agasa?!...

– Shin.. Shinichi?!

***

Người đàn ông râu tóc bạc phơ đưa tay vỗ vào vai đứa trẻ cắt ngang những đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nhau đầy khó xử - Cháu ra đó chơi đi, ông có chuyện nói với chú này!

- Nhưng ông ngoại...

- Ông nói Kaio có nghe không?

- Dạ... Nghe... - Nũng nịu mà vẫn bước đi, nhưng trước khi rời khỏi, nó tháo chiếc khăn choàng cổ ra và đưa cho người mà nó gọi là "ông ngoại" – Ông giữ giúp cháu ạ!

"Gương mặt này... Giọng nói này..!!!" - Shinichi bàng hoàng, anh nhận ra rồi, mọi thứ mà anh nghi ngờ trong khoảng kí ức ấy đó là chính mình ngày xưa!

"Kaio?"

Anh bước theo đứa trẻ.

"Được rồi, người đó là... Người yêu của tôi."

- Kaio... - Anh lẩm bẩm, trong đôi mắt chứa chan hình ảnh của nó đang chộp lấy quả bóng, dù là những hành động vụng về nhưng khuôn mặt nó ánh lên sự say mê mà anh đã từng chứng kiến mình trong đoạn phim do bố mẹ quay lại hồi còn bé.

"Louis... là Kaio, đúng không?"

Anh ngồi phịch xuống thành của đài phun nước trong khuôn viên, nhắm mắt lại để 1 giọt lệ rơi trên đôi gò má lạnh xanh xao... - Tất cả chỉ là dối trá hay sao?

"Phải"

- ...Shiho? - Anh xoay sang người mà ban nãy Kaio gọi là "ông ngoại", ông ta có vẻ biết rằng Shinichi đã nhận ra mọi chuyện nên dành cho anh một ánh mắt tội lỗi pha lẫn khó xử và đáng thương.

- Shinichi... - Ông tiến gần đến anh, "Tới lúc phải nói hết mọi chuyện rồi!".

- Bác không cần phải nói gì nữa đâu. – Anh nghiến răng ken két.

- Không, bác phải nói... - Ông đưa mắt nhìn sang ánh nắng có phần chói chang, mà cốt yếu là để tránh nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của người bên cạnh, ông chậm rãi – Bác biết là cháu đang rất giận con bé...

- Giận? Bác nghĩ cháu còn đủ can đảm để giận nữa sao?... - Anh cười khẩy, nước mắt chảy ngược vào trong. Kể cả lúc này anh vẫn không thể nào tin rằng người mình từng gởi gắm cả 1 trái tim đã giấu nhẹm đi sự tồn tại của đứa con bé bỏng mà mình chắc chắn sẽ yêu thương nhiều như vậy! Và càng không thể nào tin rằng cô lại nghĩ anh là 1 thằng ngu ngốc, cùng với cái tên da trắng khốn kiếp mà làm anh đau!

- Cháu phải tin con bé! - Agasa lo lắng, giọng run run – Nó không cố ý giấu cháu điều gì cả!

- Vậy sao? – Sự thật vẫn là cô ấy nói dối hết lần này đến lần khác, anh cảm thấy không can tâm.

- Cháu biết vì sao nó bỏ đi không? – Ông chùn giọng.

- ... - Anh thở hắc.

- Cháu có biết sau khi phát hiện mình có thai với cháu, nó đã khóc rất nhiều hay không? – Ông bồi hồi nhớ lại, lúc đó người mà ông xem như đứa con gái ruột đã khóc suốt mấy đêm liền, và từng luôn miệng hỏi ông "Sao ông trời lại đối xử với cháu như vậy?...". Nên lần này, dù có bị Shinichi ghét, ông vẫn sẽ bảo vệ và ủng hộ đứa con đáng thương của mình.

- Cháu biết nếu có Kaio trong cuộc đời thì nó sẽ không bao giờ quên được cháu mà phải không? ... Thế nhưng nó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện vứt bỏ đứa con của cháu... - Ông tiếp tục - Shiho đã không do dự việc sinh Kaio ra và nuôi nấng thằng bé nên người... Nhưng cháu có biết khi Kaio hỏi về bố của mình thì con bé đã trả lời như thế nào không?

- Cô ấy nói bố con chết rồi phải không? – Anh nhếch mép, dù con tim dường như đang nhói lên theo những lời tha thiết của bác tiến sĩ.

- Nó bảo 'Bố của Kaio là người rất bận rộn, nhưng bố sẽ sớm về thăm Kaio thôi..!'...

Nhưng chính lời nói dịu dàng này của ông bác tiến sĩ già mới là mũi tên có thể đâm phọt vào tim khiến chao đảo. – Shiho...?

- Ngày càng lớn, thằng bé càng giống cháu – Agasa ho 1 tiếng để tránh sự nghẹn ngào – Và 1 lúc nào đó nó sẽ biết sự thật...

- Bác...

- Shiho nói với bác sẽ tìm cách giải thích cho Kaio hiểu... , nhưng bác biết sẽ không bao giờ được đâu, con bé còn không hiểu chính mình nữa là... - Ông cười đắng, xót thương vô hạn, bởi cô còn chưa quên được, huống hồ chi khuyên bảo người khác.

Anh như muốn bật khóc, tại sao anh lại đan tâm như vậy? Anh quá ích kỉ! Chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, cô đã phải chịu đựng quá nhiều vậy mà anh lại còn trách như 1 kẻ dối trá. Anh cảm thấy vô cùng đau đớn, nếu như lúc đó anh không bỏ rơi cô thì anh sẽ được ở bên cạnh cô nâng niu những phút giây mà Kaio chào đời, cùng cô xây dựng 1 gia đình trong mơ... Phải, đây là điều anh mong muốn, anh luôn luôn muốn được ở bên cạnh những con người ấy, yêu thương và chở che!

Đúng vậy, bây giờ dù thế nào anh vẫn sẽ mang cô trở về bên mình, cùng đứa con bé bỏng gầy dựng nên giấc mơ ấy. Anh đứng bật dậy – Cháu cảm ơn bác rất nhiều!

- Cháu đi đâu thế?

- Cháu đi tìm Shiho! – Đôi mắt anh ánh lên vạn tia hi vọng.

- Đừng... Đừng Shinichi..

Anh khựng lại, ngơ ngác nhìn ông bác của mình.

- Nếu bây giờ cháu đi lên đó và nói với nó mọi chuyện thì con bé vẫn sẽ không quay về đâu.

- Tại sao?

- Bởi vì mục đích Shiho bỏ đi chính là mong cháu có 1 cuộc sống như thế này..

- ...

- Ran tốt bụng, sẽ là người vợ và người mẹ tuyệt vời... Ran hiểu cháu hơn bất cứ ai, lo cho cháu hơn tất cả... Và trên hết, Ran yêu cháu rất nhiều.!

Những lời bác tiến sĩ già nói như đánh vào tai anh, khiến anh ngộ ra rằng mình vẫn còn 1 người vợ ở nhà, còn Ran và còn những hứa hẹn. Quan trọng, lời trăn trối cuối cùng của cuộc tình chưa bao giờ lành lặn ấy lại là đi hết con đường với Ran. Anh dường như đã quên, cũng như lúc này trái tim lại thổn thức từng nhịp vỡ.

- Mọi người cũng yêu quý Ran và cháu, nên Shiho sẽ không bao giờ khiến cháu mất hết tất cả - Agasa ngập ngừng – Bên cạnh nó còn có Louis..

- Louis...?

- Chắc hẳn cháu biết anh ta mà phải không?

- ... Cháu biết.

- Cháu thấy thằng bé thế nào?

- ... Tốt..

- Nếu được cháu có bằng lòng để nó làm bố của con cháu không?

- Bác...

- Bác chỉ hỏi vậy thôi... - Ông mỉm cười, nhớ về người rất tốt với Shiho và Kaio bằng những hành động nhỏ nhưng đầy chu đáo và hay đến nhà chơi. Thú thật ông cũng mong Louis sẽ là con rể của mình, bù đắp những bất hạnh mà cô gái có số phận giống như màu tóc nâu đỏ của mình. – Nhưng bác vẫn mong 2 đứa nó lắm, Shiho cũng không nên cô đơn như thế này, còn tương lai... Và cháu thì có cả 1 tương lai rồi, nên hãy quên đi quá khứ, được không?

Lặng người đi 1 chút - Cháu... - Shinichi đứng dậy, bỏ qua ánh mắt khó hiểu của người đàn ông già. Anh tiến đến chỗ Kaio đang loay hoay với quả bóng tròn lăn trên mặt cỏ xanh ngát.

Anh ngắm nhìn Kaio. Tự khắc trong lòng bon chen những cảm giác tựa như được nhìn thấy đứa con của mình vào giây phút của cuộc đời khi nó cất tiếng khóc đầu tiên. Nếu được, anh vẫn muốn có Kaio và mẹ của nó bên cạnh... Nhưng làm sao đây? Ai cũng có 1 nỗi khổ riêng mình, mà thứ đau đớn của anh lại chính là sự dại dột, anh buông rồi giữ, giữ rồi buông, mặc cho những người con gái anh nói rằng mình yêu thương ấy phải nao lòng.

Ngước nhìn phía bên kia đường, anh thấy chiếc xe buýt có hình mình trên đó, và sự thật anh quá nổi tiếng. Nếu kéo Shiho về bên mình thì cô cũng sẽ bị liên lụy... Còn Ran nữa, anh không thể vô trách nhiệm như thế!

Nhưng nhìn Kaio thế này... Giọt máu của mình đang ở đây, cớ sao chẳng thể lấy lại..

- Chú là Shinichi Kudou ạ? – Kaio lên tiếng.

- À... À, phải... – Anh mỉm cười, quỵ gối xuống – Cháu biết chú à?

- Chú là thám tử ạ? – Nó hào hứng.

- Ừm hửm – Anh nhẹ nhàng xoa đầu nó.

Nó nhanh nhảu – Chú kó phải là người thân của cháu không ạ?

- Sao cháu lại hỏi thế? – Anh giật thót mình.

- Cháu thấy chú rất giống cháu! – Nó nhe răng cười, nhìn thẳng vào anh bằng đôi mắt xanh ngây thơ của mình.

- ... Chú cũng thấy vậy... - Anh vẫn bình tĩnh dù xót cả ruột gan. Kaio không những giống anh về ngoại hình mà còn cả về tính cách, đứng trước thằng bé anh không thể không nhìn thấy mình ngày xưa, nhưng anh sẽ chẳng nói rằng mình là người bố mà nó mong muốn, bởi những gì anh phải bảo vệ còn lớn lao hơn cả tình yêu và sự ích kỉ của mình – Nhưng thật ra chú chỉ là bạn học của mẹ cháu mà thôi!

- À! Đấy nên cháu thấy chú kó chụp hình chung với mẹ cháu! – Lời ngọng ngịu ấy làm anh nhớ đến tiệc chia tay của FBI sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở "Căn nhà mật", anh đã cùng họ chụp một tấm hình kỉ niệm. Anh ngạc nhiên khẽ nhướn chân mày cao lên, không ngờ Shiho còn giữ chúng, và càng không ngờ thằng bé lại nhớ.

- Mẹ cháu có nói gì về chú không nhỉ?

- Cháu kó hỏi... Nhưng mẹ chỉ nói chú là người quen.. – Thằng bé chùn giọng, bởi lúc đó nó vô tình thấy trên mi mắt mẹ mình lăn tăn những giọt nước trong veo.

Anh chột dạ, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, thấy vẻ mặt có phần khó hiểu của nó anh liền chuyển chủ đề - Cháu thích đá bóng nhỉ?

- À, vâng! – Mặt Kaio đổi sắc, ánh hồng theo cơn gió có mặt trời thu – Chú biết ạ?

Chân Shinichi vứt trái bóng cao lên trời, rồi dùng đùi mình hóng hớt nó, liên tục như vậy khiến mắt thằng bé bên cạnh mở to ra, reo lên – Hay quá!!!

- Kaio có muốn chú chỉ cho không?

- Dạ muốn lắm ạ!!

Cách đó không xa có 1 ông bác già ngồi, ông rơm rớm, khẽ nói lời xin lỗi rồi tiến đến bên 2 con người trước mặt.

- Shinichi! – Tay ông chạm vào vai vị thám tử.

- Bác tiến sĩ.. – Anh lay người nhìn, sau đó cuối xuống xoa đầu đứa trẻ - Chú có chuyện nói với ông cháu 1 tí!

- Vâng!

Họ đi ra xa đứa trẻ, nụ cười anh vụt tắt, dù ban nãy dường như quên mất tất cả những biểu cảm khác trên gương mặt.

- Cháu suy nghĩ kĩ rồi bác à... - Anh cúi gầm mặt xuống – Cháu sẽ không nói gì với cô ấy, và xem như mình chưa biết gì...

- Bác cảm ơn cháu..

- Nhưng – Anh xoay đầu, nhìn 1 cách cứng rắn – Bác sẽ để cháu gần gũi họ cho đến khi Shiho rời đi chứ?

- ... - Ông ngập ngừng, không phải vì lưỡng lự mà vì tư tưởng ông có gì đó hao mòn, bỗng xót xa cho đứa cháu hàng xóm mà ông đã chứng kiến nó lớn lên cùng cô bạn thanh mai trúc mã, tại sao trời không tha cho những người ông yêu thương? Tại sao phải ép những đứa trẻ vào sự bế tắc và vấn vương như thế?

- Cháu không mong gì hơn là được bù đắp cho họ.. - Phải, trước khi Louis hay ai đó thế chỗ anh, anh sẽ dạy Kaio chơi bóng, đưa Kaio đi xem phim, mua Kaio những thứ đồ chơi mà những người bố thường cùng con mình lựa chọn,... Còn nữa, anh sẽ thực hiện những điều đáng lẽ anh phải làm từ sớm dành cho Shiho dẫu có thể cô sẽ khó chịu khi đón nhận nó. Và dẫu sẽ thiệt thòi cho Ran...
Nhưng có 1 điều anh biết rằng nếu anh không làm, anh sẽ hối hận cả đời!

- Được, bác đồng ý!

*** 4:20 PM ***

Người phụ nữ đẹp bước ra từ bệnh viện Trung ương Yokohama dưới cái con nắng vàng nhưng vẫn không làm khá hơn được vẻ mặt xanh xao của mình. Những bước đi loạng choạng đã tố cáo về việc từ trưa đến giờ cô tự nhét mình vào cái xó có máy lạnh ù ù và đâm đầu vào lố công việc với những máu, máu và máu.

Cô đã lao vào chiếc túi của phu nhân Kudou trao cho hôm qua. Nó gồm 1 bộ Kimono mà sau khi xét nghiệm cô phát hiện màu đỏ của nó được nhuộm từ máu người; 1 chiếc khăn lụa màu hồng và 3 mảnh giấy nhuốm loang lỗ những vệt tía đã khô.

"Phụ nữ là những sinh vật dơ bẩn nhất, bằng đôi tay và bàn chân, chúng giẫm đạp lên em."


"Em là điều đẹp nhất

Em là 1 thiên thần

Tôi nguyện làm đầy tớ

Để yêu em vào lòng"

"Tôi xin lỗi nếu chúng làm em vấy bẩn, tôi thề sẽ lấy máu chúng để gột rửa cho em."

Những câu từ ấy cứ xoay vòng trong đầu cô, nó khiến cô ám ảnh. Ai đã làm tên hung thủ phải điên đảo? Ai có thể hi sinh mình để bảo vệ người đó như vậy? Dù đã gặp nhiều tên tâm thần nhưng cô chưa bao giờ thấy tên nào lại đắm đuối và cuồng si đến thế.


"Giẫm đạp, vấy bẩn..?" – Cô nghĩ chắc hẳn những nạn nhân đã làm gì đó với người quan trọng của hung thủ nên quyết định sẽ đến nhà của 3 người chết hôm qua để điều tra.

Nhưng đi được khoảng 5 phút, trước 1 máy game vệ đường, cô nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc – 'Woa!! Sao kái gì chú kũng biết chơi hết vậy?!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro