Chap 19:I still let you go

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không nắm lấy đôi tay, không chạy theo cô nữa, chỉ là đứng đó – Lúc nào... Lúc nào em cũng là người bỏ đi! Hai lần, trong ngần ấy năm, em chưa bao giờ hỏi tôi rằng tôi cảm thấy như thế nào...


Cô đứng sững lại, phải, là cô, cô chưa bao giờ hỏi anh rằng anh cảm thấy như thế nào. Bởi vì cô nghĩ anh sẽ hạnh phúc. 7 năm trước, cô ra đi, đã mang về cho anh một cô vợ tốt đẹp. 5 năm trước, cô ra đi, đã mang về cho anh danh tiếng của một gia đình hoàn hảo. Và đó chính là minh chứng hùng hồn nhất về giá trị của sự buông bỏ, của sự ra đi. Thế mà anh không hiểu sao?

- Tôi đã yêu em, tôi lại yêu em, tôi yêu em, bấy lâu nay tôi luôn nhớ về em! Tôi đi tìm em nhưng em chưa bao giờ cho tôi cơ hội để nói rằng tôi yêu em!... Vậy mà bây giờ em lại muốn bỏ tôi đi nữa sao?

- Anh nghĩ nếu tôi ở lại thì sẽ tốt hơn sao? – Giọt nước mắt đã lăn xuống đôi gò má lành lạnh, cô quay mặt và đột ngột đôi mắt ấy gâm thẳng vào anh.

Nó lại ám ảnh anh, ánh mắt ấy như là chứa chan nỗi buồn và bế tắc.

- ... Nếu em ở lại, thì tôi đã không phải nhớ nhung em! – Quyết định không bị cuốn vào ánh mắt ma mị ấy, anh cứng rắn tiến lại gần, anh phải chứng minh được cô sai, bởi vì cô, và duy nhất một lần anh muốn cô biết rằng dẫu cô có trốn tránh như thế nào đi nữa thì anh vẫn sẽ yêu cô, mãi mãi yêu cô.

- Ích kỉ... - Cô lạnh lùng, nhưng nước mắt vẫn cứ tuông ra – Anh có biết khi tôi nằm trong vòng tay anh đêm đó tôi đã nghĩ gì không?

- ... - Anh bàng hoàng, không biết mình đã làm gì để cô phải tức giận như vậy, và anh cũng không thể hiểu nổi tại sao lại bị gọi là "ích kỉ", anh yêu cô, thế là ích kỉ à?

- Tôi thấy mình đang nằm trên giường cùng với người đã có bạn gái, tôi mơ về cảnh trần trụi của mình với anh trong cơn say đó và đã nghĩ mình thật may mắn khi được làm tình cùng người mình thầm yêu bấy lâu nay mà không hề hay biết việc này thật kinh tởm! Nhưng rồi tôi tỉnh giấc, và bắt đầu khóc lóc, quằn quại nhận ra anh ta không hề yêu tôi! – Vẫn âm vực trầm ấm nhưng sao lại đầy đau đớn khiến người đối diện cảm thấy xót xa.

Trong những ngày ở "Căn nhà mật", Shinichi vẫn thường xuyên qua lại với Ran, thường hay vô tư ngồi trước mặt Shiho nói lời thân mật cùng Ran dù lúc đó anh đã mơ hồ nhận ra có một niềm tin da diết dành cho cô mà không hề hay biết rằng sau này nó chính là một tình yêu bất tận. Bối rối nhớ lại khoảng thời gian ấy, anh không ngờ cô đã phải lòng anh, đã đau khổ và đã bỏ đi vì ngộ nhận đêm đó chỉ là sự bồng bột nhơ bẩn đối với anh. Vậy mà... Anh không biết. Anh quá vô tình để nhận ra điều đó mà chỉ biết trách khứ tại sao Shiho lại bỏ đi.

- Rồi 2 năm sau khi tôi trở về, tôi lại phải nhìn thấy anh ta sống chung nhà với cô gái khác... - Shiho buông thỏng 2 tay, cô đã nén chặt những suy nghĩ yếu đuối và đáng thương ấy bấy lâu nay nhưng bây giờ cô thấy mình đã quá mỏi mệt – Và lại một lần nữa, tôi ngủ với người đã có vợ! Rồi anh ta yêu tôi... Ấy vậy..., tôi lại phải đau khổ chấp nhận lời mời rời khỏi cuộc sống của anh ta ngay khi tôi tin rằng mình chắc chắn sẽ ở lại nếu anh ta bảo tôi đừng đi...

- Tôi... - Anh thở hắc, anh muốn khóc ào ra theo những giọt nước mắt nặng trĩu của cô, như một lời thú tội bế tắc cho những lựa chọn sai lầm và làm cô đau đớn nhiều như thế. Anh đã không giữ cô lại, anh đã ngu ngốc vứt bỏ cơ hội để có cô trong đời, mà anh lại trách cô. – Nếu bây giờ anh giữ em lại thì sao...?

- Shinichi?! – Một giọng nói cao tông hơn so với hai con người đang đau đớn nhìn nhau dưới ánh một nhánh cây khô trước cửa quán Sushi màu đỏ.

- Mẹ? – Anh quay sang, nhận ra giọng nói ấy thuộc về người mẹ kính yêu của mình.

- Cô gái này là... - Yukiko tiếng lại gần và đưa mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang cuối gầm mặt xuống – Bé Ai phải không?

- Dạ phải... Cháu xin lỗi, cháu có việc đi trước. – Vẫn giữ tư thế đó để tránh mẹ của Shinichi thấy được những giọt nước vô cớ tuông ra. Cô bước thật nhanh bỏ qua vẻ mặt khó hiểu của bà và nhanh chóng đã sang phía bên kia đường.

Một ông lão mập mạp từ trong cửa hàng bánh kẹo bước ra mà bà chắc chắn đó là ông bác hàm xóm cũ. Thật ra bà muốn chạy qua đó và chào hỏi ông ta nhưng bà lại nhận ra sự đau khổ hằn rõ trên gương mặt con trai mình, rồi bà nhìn theo ánh mắt xa xăm buồn nghi ngút ấy thì bắt gặp cảnh tượng người phụ nữ có mái tóc màu nâu đỏ ban nãy đang bồng một đứa trẻ lên. Bỗng bà ngộ ra được một số chuyện, liền lên tiếng an ủi – Con bé cũng có gia đình rồi nhỉ...

Nghe từ "gia đình" mà lòng anh điếng nhói. Shiho chưa bao giờ có một gia đình, mà dẫu rất gần nhưng anh chẳng thể nào làm gì hơn việc đứng nhìn cô ấy mang đứa con của mình đi mất, cũng như cho cô ấy một gia đình. Biết mẹ mình đã hiểu sai nhưng anh vẫn im lặng, chỉ đứng nhìn theo họ, và rõ ràng anh lại để cô ấy ra đi... Một lần nữa... Khi chiếc xe của Louis đã đậu chễm chệ ở đó và chở gia đình ấy về nhà an toàn.

****

- Sao chú Kudou không chào tạm biệt kon thế ạ? – Cái giọng đớt đớt ấy cất lên pha chút buồn và giận dỗi, thằng bé đã quý Shinichi như thể nó đã quen anh từ rất lâu rồi. Nó có cảm giác rất an toàn khi bên cạnh anh, cũng như anh đã dạy nó đá banh, dẫn nó đi chơi những trò chơi mà mẹ nó hầu như không biết cách để thắng, đưa nó đi ăn và... Làm nó cảm thấy bắt đầu tủi thân nghĩ rằng "Phải như bố mình cũng như vậy...".

- Vì chú ấy rất bận... – Người phụ nữ ngồi bên cạnh nó đáp gượng gạo như cố kìm nén điều gì đó.

- Chú ấy là một thám tử mà – Louis lên tiếng sau khi nghe giọng Shiho không ổn chút nào.

- Dù bận nhưng chú ấy kũng nên đến chào kon một tiếng chứ... - Nó nũng nịu, nhưng đối với mẹ nó thì đó là trả treo. Một mặt vì Louis khá lạnh nhạt và đôi mắt đó làm nó cảm thấy không mấy thiện cảm, mặt khác nó nghĩ anh hay lui đến nhà chơi là vì anh muốn cướp mẹ nó ra khỏi người bố "vô hình" của mình.

- Kaio không được nói như thế - Ông Agasa ngồi ở hàng ghế trên trong chiếc xe với anh chàng da trắng ồm ồm nhắc khéo cháu mình, ông biết Shiho không thích cách cãi lại này bởi nó rất giống với Shinichi.

Cô khẽ đưa mắt nhìn đứa con bé bỏng, chỉ mới hôm nay thôi mà nó đã bắt kịp anh, những cử chỉ, lời nói, phong cách đó không khác gì anh. Và làm cô đau lòng. Một lần nữa anh để cô đi, trong cô bây giờ có nhiều câu hỏi không kể xiết là về sự vô tình cũng như sau bao nhiêu tổn thương từ cô... Anh vẫn không giữ cô lại.

*******
***Sáng hôm sau***

Ran đi dọc theo con đường đến Bệnh viện Trung ương Yokohama mà uể oải. Đêm qua cô lại phải chứng kiến những biểu cảm cộng hành động thất thường của chồng mình và lời kì lạ của bà Yukiko "Con thông cảm cho Shinichi hôm nay nhé..?!". Cũng phải, với đôi mắt mỏi mệt cùng khuôn miệng không cười nói vỏn vẹn một câu chúc ngủ ngon đã làm cô không khỏi hoang mang.

Suốt từ 10 giờ mấy tối đến sáng anh đã dọn ra phòng khách ngồi tựa lưng vào ghế mân mê ly rượu không màu mang tên Sherry. Và cô nhớ lại, hình như nó là biệt danh của Shiho. Vậy nên hôm nay, cô quyết định đến thẳng phòng làm việc của người phụ nữ đó với hi vọng tìm ra nguyên nhân và mong cô ấy sẽ không làm Shinichi gặp thêm rắc rối nào nữa. Dẫu khóe mắt cô cay cay và mơ hồ đoán được lý do đó là gì...

Tiếng bíp bíp khi nhấn mất khẩu của cửa phòng thí nghiệm đặc biệt nằm ở cuối dãy hành lang vang lên khẽ khàng khiến người phụ nữ đang chăm chú ghì đầu vào phân tích loại giấy mà hung thủ dùng để ghi 3 câu man rợ ấy giật mình. Sau khi bàn giao xong việc trông trẻ cho 2 người đàn ông "tào lao" đã mang Kaio đến Nhật thì Shiho đã đến bệnh viện ngay với quyết tâm khai thác triệt để mọi thông tin cần thiết cho cảnh sát nhanh chóng điều tra cho ra tên giết người để cô được quay trở về chốn bình yên với đứa con, nơi cô sống khá bận rộn nhưng tốt một điều thành phố ấy không có anh, không có những đắng cay và cắn rứt.

Do hôm nay Louis, người hay lui tới căn phòng này để ép cô ăn uống điều độ, đã bị bắt ở nhà nên cô hồi hộp đoán rằng người đang chuẩn bị bước vào là Shinichi, kẻ thứ 3 biết mật mã căn phòng này.

Khẽ nhói lòng, khi tiếng "tít" báo hiệu cửa đã mở, cô buộc miệng - Hôm nay tôi rất bận... Kudou... Mong anh hãy về cho.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro