Chap11:Yokohama

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* 5 năm sau *

Sau khi ngài thám tử "Thần chết" chuyển về ngôi nhà mới, anh liên tục "mang đến" những vụ án từ bắt cóc đến khủng bố, và mới đây nhất là tên giết người hàng loạt cho thành phố cảng bậc nhất Nhật Bản.

Thật ra theo suy đoán ban đầu cứ nghĩ là 1 loại virus nào đấy, nhưng sau khi khám nghiệm pháp y thì không phát hiện được loại virus nào cũng như trên cơ thể của nạn nhân khi sắp tử vong.

Nên vụ này đã chuyển cho tổ Trọng án hình sự.
Theo suy đoán ban đầu thì thứ nhất hắn có lẽ đã cho nạn nhân uống 1 loại bột nào đó vì không có dấu hiệu nào cho thấy có chất kitin dùng để làm viên nang.
Thứ 2, những nạn nhân đều không thể nhận được thời gian gây án vong vì loại bột ấy đã hủy hoại nội tạng từ từ, hầu như cho đến khi nạn nhân đi bác sĩ siêu âm thì đều trở tay không kịp, chúng đã trở thành 1 đám hổ lốn gớm ghiếc, do đó khó có thể khoanh vùng hung thủ.
Thứ 3, tổng cộng 13 nạn nhân này đều là phụ nữ.

Tất cả chứng cứ chỉ có vậy, nó đã thiêu đốt năng lượng và chất xám của Shinichi suốt 1 năm rưỡi nay. Trong khi đó gia đình nhỏ của anh vẫn chỉ có vỏn vẻn 2 thành viên to xác. Thấy vậy nên ông bà Kudou đã từ Mỹ chuyển về sống chung nhà với bọn trẻ.

- Bố nghĩ xem, chuyện này sẽ tiếp tục tới đâu nữa đây? Mới tháng trước phát hiện ở bờ đông, bây giờ lại là trung tâm thành phố. Hắn cứ nhảy cóc thế này thì làm sao mà tìm ra được đây?! – Shinichi ngồi nhìn chăm chăm vào bản đồ, người đàn ông tầm 40 bên cạnh cũng ghì đầu vào nó.

- Phương án lấp đặt camera sao rồi?

- Không thể nào bất khả quan hơn, mọi người đang dậy sóng vì sự làm việc thiếu chuyên nghiệp của cảnh sát. Cái vụ camera đã bị bãi bỏ, họ cứ biểu tình đủ kiểu và đòi chính quyền Yokohama cấp tiền và nơi ở mới ở thành phố khác, dù dân cư tại đây cũng không phải dạng nghèo khó gì.

- Bố nghĩ thế này, sao chúng ta không đi từ nguồn gốc của nó nhỉ? – Ông Yasaku Kudou bỗng nghĩ ra 1 ý tưởng – Hãy đi từ "hung khí gây án" xem?

- Ý bố là...?

- Phải, hãy xây dựng lại loại độc dược đó, đây là con đường duy nhất!

- Bố nói cũng phải... Nếu đi từ đó thì họa may chúng ta sẽ thu thập được 1 số thông tin liên quan tới hung thủ.

- Này này, bây giờ có ăn cơm hay không? – Bà Yukiko phóng cho 2 con người ấy 1 ánh mắt đầy nội lực, nó có khả năng xoay đầu của những kẻ chỉ biết có công việc vào bàn cơm.

- Vâng vâng, đến ngay đây~ - Cả 2 đồng thanh, lót tót chạy vào bàn ăn.

TV được chuyển kênh và phát ngay kênh dành cho trẻ em.

- Này, thấy con nít không? Tôi rất thích đấy, nếu thương tôi thì cho tôi 1 đứa bồng có được không? Cậu Kudou? – Yukiko liếc nhìn Shinichi rồi sang Ran khiến cô bối rối.

- Tụi con đã tính rồi, không cần phải gấp thế! Với lại bây giờ công việc còn lu bu lắm, nếu bây giờ có em bé thì sẽ không chăm sóc tốt đâu! Ran nhỉ?! – Anh nhấy mắt với cô, cô cũng đệm thêm:

- Đúng vậy đó mẹ! Mẹ yên tâm, tụi con chắc chắn sẽ cho mẹ 1 đứa kháu khỉnh lắm luôn~ - Mặc dù cười rất tươi nhưng trong tâm Ran không muốn thế này. Qủa thật là khá trễ rồi, cô thật sự muốn có 1 đứa con để anh và cô có thể gần nhau hơn, bởi vì những năm qua dù luôn đứng vào vị trí đầu bản cặp đôi được yêu thích nhất nhưng thú thật với tư cách là người trong cuộc cô có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt. Dẫu thế cô vẫn chấp nhận với hoàn cảnh này, đâu thể trách anh được, anh đang giúp người chính đáng cơ mà và cô cảm thấy tự hào về điều đó, nhưng vẫn mong đợi ngày nào đấy không xa anh sẽ thôi mê những vụ án hơn cô.

Shinichi cũng cảm nhận được sự bình yên đến nhạt của gia đình nhỏ này, hễ về là những câu chuyện vặt vãnh cứ bung lụa bay khắp nhà, nào là "Anh ăn cơm chưa?", "Hôm nay thế nào?",... Ừ thì anh cũng kể Ran nghe, nhưng cô nghe xong lại cứ ậm ừ cười. Anh bắt đầu nhớ những ngày tháng khi còn là Conan, lúc cô chưa biết sự thật, những chuyện thế này đã từng ngọt ngào vô cùng, anh nghĩ nếu anh và cô là chị em thì có vẻ sẽ tốt hơn.

Nhưng mà dù thế nào thì con đường này anh cũng đã hứa với 1 người rằng sẽ cùng Ran đi hết cuộc đời, bù đắp những lỗi lầm, làm người chồng, người cha tốt. Vậy nên anh bằng lòng với cuộc sống như vầy. "Được rồi, làm xong vụ giết người hàng loạt thì mình sẽ xin nghỉ việc, ở nhà làm thám tử tư, như vậy sẽ có nhiều thời gian để vun đắp cho Ran", dù có lẽ mấy năm qua cũng đã cố gắng rồi.

****

*Nước Đức*.

(Đoạn đối thoại này được trao đổi hoàn toàn bằng tiếng Anh)

- Tại sao lại là tôi? – Người phụ nữ liếc nhìn Louis, phó lãnh đạo IDC (Investigating Dangerous Criminals).

- Vì cô là tổ trưởng đội nghiên cứu.

- Tại sao phải là ở Nhật?

- Bởi vì tên giết người ở Nhật.

- Vậy sao không cử những người ở Nhật làm? Thiếu gì?

- Bởi vì cô là người của IDC.

- Tôi không đi.

- Cô phải đi! – Anh tháo chiếc kính cận của mình ra, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lạnh giá của cô, cái chuyện đôi co này không phải là lạ, dù anh cũng không hiểu vì sao mỗi lần có vụ gì bên Nhật là cô lại từ chối 1 cách lạnh lùng và dứt khoát như vậy. Thế nhưng cái chuyện ấy chỉ có cô mới làm được – Với lại nhiệm vụ lần này của cô là bào chế 1 loại kịch dược.

- Tôi nói rồi tôi...

Không đợi cô dứt lời, anh liền rút trong túi ra một khẩu súng, dí vào má cô – Bây giờ cô có đi hay không?

- Không.

--------------------

****

** 1:20 PM**

Người phụ nữ có mái tóc màu nâu đỏ giật mình tỉnh dậy. Cô hoang mang nhớ lại chuyện hôm qua, phát hiện mình đang ở trong 1 căn phòng toàn là dụng cụ thí nghiệm.

"Shit!" – Cô biết đã có chuyện gì xảy ra, tên biến thái ấy đã đánh thuốc mê cô rồi ẵm cô về Nhật trên chiếc máy bay xấu xí dơ dáy đó của mình. Cô bực bội quay về ghế ngồi, nằm dài lên bàn, lòng lo lắng cho Kaio - người quan trọng đã bước vào cuộc đời cô.
Như thể cô tưởng sẽ chẳng bao giờ có chuyện đấy, nhưng những 4 năm rồi, cô và Kaio đã sống thật hạnh phúc, cô được yêu và biết rằng Ông trời có thể cho người khác quá nhiều nhưng không bao giờ lấy đi của ai hết tất cả. Chúa đã ban người đó xuống như 1 món quà, khiến cô cảm thấy cuộc đời mình thật ý nghĩa.

Nhưng có 1 điều, cô đối với Shinichi vẫn như vậy, những thứ xuất hiện trong đời cô bây giờ lúc nào cô cũng thấy có hình bóng anh, dù là Kaio, cô vẫn có cảm giác như đang ở bên tên thám tử đó vậy. Cô biết mình còn nhớ và có lẽ là yêu anh rất nhiều. Do đó cô không muốn về Nhật, cô sợ.

- Hello~!!!! – Louis mở ánh cửa phía sau lưng cô bước vào, cô xoay người kịp quăng cho anh ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Anh cười thân thiện thay cho câu "xin lỗi đã mang cô trái phép tới đây".

***

** 1:11 PM**

Ngoài đường.

Shinichi ngơ ngác nhìn chàng trai da trắng có mái tóc vàng, anh thấy Louis có gì đó giống với người phụ nữ mà anh đang nghĩ tới.

Qua cái kính trước của chiếc ô tô mà Louis đang lái, anh nhận ra điểm giống nhau đó rồi, "Là đôi mắt".

Chính vì đôi mắt ấy đúng là người trong Tổ chức chuyên bắt nhốt bọn tội phạm nguy hiểm khiến anh không dám đùa 1 lời nào.

Anh bắt đầu suy nghĩ về người sẽ làm chung với mình. Có lẽ là 1 người nào đó cũng nguy hiểm không kém gì tên sát nhân, 1 người nào đó đã từng làm cho mafia và có kiến thức về độc dược chẳng hạn. Nghĩ tới anh lại mắc cười, nói đi nói lại xác suất anh sẽ gặp Shiho sẽ rất cao vì cô hội tụ mọi yếu tố để làm công việc này.

- Làm gì mà cười ghê thế ngài thanh tra?

- À không... Tôi đang nghĩ tới 1 chuyện...

- Chuyện gì? Tìm ra hung thủ rồi à?

- À không, tôi đang nghĩ về người mà tôi sẽ hợp tác.

- Người đó sẽ không làm anh thất vọng đâu, yên tâm.

- Phụ nữ à?

- Sao? Nếu là đàn ông thì anh không hợp tác à?

- À à, không... - "Cái cách ăn nói này sao mà quen quá..."

******

** 1:27 PM**

- Shiho???

- Kudou?

Họ trợn mắt nhìn nhau, không quá ngạc nhiên khi gặp nhau như thế này nhưng họ không nghĩ trái tim mình lại có thể đập mạnh như thế, nó khiến cả mặt nóng bừng lên. Gần nửa thập kỉ qua không gặp nhau, họ không biết phản ứng thế nào cho phải, dẫu cảm xúc trong lòng lúc này là sự hân hoan không chút đau khổ.


Louis thừa biết biểu hiện này chắc chắn là có gì đó với nhau rồi nên anh lui ra ngoài.

Ở chap tiếp theo,sẽ có một nhân vật mới xuất hiện,các bạn nhớ chờ chap của mình nhé


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro