Chap12:Who's Kaio

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  - Chào em -- Chào cậu – Quyết định phá tan cái bầu không khí kì cục này họ lên tiếng.

Bất giác việc gọi nhau là gì cũng khó xử ghê lắm, vốn dĩ là người yêu chưa cũ, không hẳn để biến thành người dưng, cũng không hẳn để gọi bằng những điều thân mật như trước, nhưng nó vẫn tồn tại ở đáy tim của mỗi người.

- À, chào cậu... - Shinichi ngập ngừng, anh nhận ra anh và cô không phải là của ngày hôm qua nữa, dẫu Shiho chẳng khác gì ngày xưa, vẫn đẹp, vẫn chiếm 1 phần trong anh.

- Lâu quá không gặp – Shiho cố gắng tỏ ra lạnh lùng, nhưng làm sao thì làm cô vẫn không thể nào giấu được sự run lên. Cô thấy anh vẫn vậy, nguyên vẹn.

- Mấy năm qua em... à không, cậu, như thế nào? – Anh lấy lại bình tĩnh, cái cách trả lời của cô ban nãy đã cho thấy rằng cô muốn giữ khoảng cách, những chuyện của ngày xưa sau khi chia tay nhắc lại chỉ để nhớ về 1 thời từng yêu, chứ không phải để yêu thêm. Kể cả lúc này, dù không biết mình đang là gì của nhau.

- Tôi ở Đức với bác tiến sĩ, còn cậu?

- Tôi ở đây, tôi và Ran đã chuyển đến đây sống cũng khá lâu rồi!

- Vậy à, hèn gì mấy năm qua bọn họ cứ sai tôi đi Yokohama để hổ trợ điều tra – Cô nhếch mép, không ngờ cái khí của anh nó bén tới vậy! Nhớ hồi đó đi đâu cũng toàn là gặp án mạng.

- Cười gì mà cười, tôi cũng khổ gần chết! Đi quá trời đi, không có thời gian nghỉ ngơi luôn – Lâu rồi mới nghe cái giọng mỉa mai đó, nó khiến anh lúng túng.

- Thế ông bà Kudou về chăn cậu à? – Khuôn miệng vẫn nhếch lên để chọc ghẹo anh.

- Hả? Sao cậu biết? – Anh giật mình, bỗng có 1 suy nghĩ thoáng qua đại loại là "Cái gì? Shiho vẫn còn quan tâm tới mình sao", nên khiến anh khó xử.

- Hả? – Cô nhướn mày, lấy tay chống cằm – Tôi chỉ đùa thôi mà?

- Hả? – Anh tự quê 1 cục.

- Hả? Bộ đúng hả? – Shiho bụm miệng lại, cố gắng nhịn cười nhưng thất bại hoàn toàn.

- Shiho!!!!

- Sao? Được bố mẹ trông nom sướng quá rồi còn gì?!!

- Này này!!! Tôi đến đâu để nghe cậu cười!!! – Nói vậy chứ anh cũng cười.

Tiếng cười vang trong căn phòng rộng, nó lấy đi hết sự căn thẳng mà cô và anh nghĩ rằng chắc chắn sẽ xuất hiện trong thời gian dài.

- Gặp lại mà đã thế này rồi... - Cô hít thở thật sâu, hình như sự vui mừng khi được gặp lại anh đã hòa vào không khí lúc này, cuộc hội ngộ không tệ như cô tưởng. Anh cũng thấy vậy, có vẻ những đau khổ dằn vặt ngày xưa đã nguôi ngoai, bây giờ có lẽ chỉ tồn tại nhẹ nhàng như những tri kỉ đặt biệt.

Họ kể nhau nghe những gì xảy ra suốt thời gian qua. Rồi lại bật cười trước những ngốc xít của họ, thật sự rất thoải mái và chẳng bao giờ muốn dừng lại.

***

- Ôi trời ơi... Chắc tôi chết với cậu mất! – Shinichi nói trong tiếng cười ngắt nghẻo.

- Bác ấy nói là không có gì, nhưng sau đó lại nắm tay tung tăng với cô Fusue ngoài đường thanh thiên bạch nhật như 1 đôi còn trẻ lắm vậy!! Người ta nhìn bác ấy quá trời, lúc đó không thể nào nhịn được cười khi thấy bác ấy đi ngang qua mà không hề hay biết tôi và Kaio đang đứng...

- Kaio? – Anh trợn mắt, Shiho cũng nhận ra mình đã nói quá nhiều. Nụ cười trên môi của cô tắt lập tức.

- ...

- Người đó là ai? – Đôi mắt đó lần đầu tiên cô được thấy ở anh, nó là ánh mắt đầy sự dò hỏi, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả sự tò mò mà anh có trong những lần phá án.

- ... - Shiho quay mặt đi chỗ khác, bốc vội sấp hồ sơ mà Louis đã đặt lên bàn cách đây 1 tiếng đồng hồ.

- Này! Trả lời tôi đi chứ!! – Ang đứng dậy, đi qua chỗ bên cạnh cô - Nói!

- Làm cái gì vậy? Dám ra lệnh cho tôi à? – Cô nheo mắt ngước nhìn anh, 1 tay chóng cằm – Cậu nên nhớ, tôi lớn hơn cậu 1 tuổi đấy nhé.

- Lớn hay không cũng phải trả lời – Anh kéo ghế ngồi phịch xuống.

Mặc cho tên thám tử tào lao đó cứ nhìn chằm chằm vào mình, cô tiếp tục đọc tài liệu về vụ án.

5 phút sau.

- Nói đi mà Shiho... Nói đi mà... - Anh đập nhẹ đầu mình vào vai cô. Đập được 1 lần rồi lần 2, lần 3, miệng thì liên tục nhai nhai cùng 1 câu.

Cứ mỗi lần anh đập đầu vào vai cô là tim cô cứ nẩy lên cao hơn 1 nhịp. Nó khiến cô không thể tập trung, cô không ngờ cái lần gặp lại này tiến triển nhanh tới mức trở thành 2 đứa trẻ tựa như hồi xưa thân nhau lắm vậy. Nhoi nhoi và um xùm lên. Nếu cứ thế này thì cô sẽ muốn yêu anh hơn thôi!

Cô hất đầu anh ra bằng vai của mình, nhưng anh vẫn tiếp tục đập nó vào và nhai nhai dai như con cù lần.

- Shiho... - Anh nũng nịu – Ư ư ư!!! – Bây giờ anh đã để đầu mình yên vị trên bờ vai cô.

1 khoảng lặng bao trùm, con tim tăng động lên.

Bờ vai đó vẫn vậy, vẫn gầy nhưng lại có thể là điểm tựa vững chắc cho niềm tin của Shinichi. Anh đã bao lần khát khao trong những đêm đầy sao ấy là được tựa vào nhau ngồi ngắm nhìn vì tinh tú chứa đầy bình yên của quá khứ xưa khi còn ở "Căn nhà mật".

Shiho đỏ mặt 1 chút, lúc này cô không biết phải nói gì, nhưng có lẽ cô không muốn phá tan khoảnh khắc này, bởi vì nó là 1 trong những gì đẹp đẽ nhất với cô và anh. Với những nỗi nhớ và mỏi mệt.

Nhưng thế thì được gì? Tránh mặt nhau là để nguôi ngoai cơ mà? Tại sao lại chính mình vứt bỏ mọi công sức của nhau như thế? Nên họ liền bật dậy.

- Ừm... - Anh gãi gãi đầu.

- Haizzz... - Cô cố gắng làm cho mình bớt khó xử - Nhức đầu lắm à?

- À ừ... Ai bảo cậu không chịu nói! – Nhíu mắt nhìn cô, cứ như cô là người gây sự trước vậy.

- Tôi thì sao? Tôi đã nói không nói rồi mà. – Cô trở về với thần sắc vốn có, lạnh lùng và nghiêm túc lật tài liệu ra xem tiếp.

- Nếu cậu không nói là tôi tự đi điều tra đó nha~ - Anh kề mặt sát bàn gần cánh tay cô.

Hình như lời anh nói có gì đó khiến cô giật mình. Cô liền lên tiếng – Được rồi, người đó là... Người yêu của tôi.

Shinichi chột dạ 1 chút, đáng lẽ ra anh phải biết rằng anh sẽ buồn khi nghe câu trả lời mới đúng nhưng anh vẫn cố chấp. Chỉ để khẳng định 1 điều khiến mình đau lòng – Đó là Shiho đã hết yêu anh.

- Được chưa? – Cô liếc.

- Được rồi... - "Mình đã có vợ, mình đã có vợ..." Anh liên tục lập lại câu này để tránh nghĩ vẩn vơ, ngăn bản thân mình mở món quà mang tên những kỉ niệm đẹp được gói ghém lại kĩ càng trước khi ra đi của anh và cô.

Nhận ra được sự khó chịu của anh, dù sao cũng là người yêu mình nhiều ngày trước. Nên cô đã tự trấn tỉnh chính mình và anh bằng câu hỏi về gia đình nhỏ mà cô nghĩ là nó đang hạnh phúc lắm như trên TV nói.

- Cậu và Ran sao rồi?

- Vẫn ổn... - Anh trầm ngâm.

Hình như cô biết lý do. Cô thở hắc ra, thật sự cô đã rất nhớ anh, thầm ước được gặp lại anh, nhưng bây giờ điều này lại khiến cô mệt mỏi, đáng lẽ cô không nên về đây, không nên đưa anh những phút giây quá gần như vậy.

Anh cứ nghĩ mình đã thật sự xem Shiho là kí ức, nhưng những năm tháng qua anh không thể nào phất lờ được 1 ngày không nhớ về cô. Anh muốn nhìn thấy lại người phụ nữ ấy nhiều lắm. Và bây giờ đã gặp rồi. Thế nhưng anh lại ước đã không gặp cô lúc này, bởi vì bây giờ anh thấy rối loạn vô cùng, điều này khiến anh không biết mình có còn yêu cô, hay cô chỉ là 1 người bạn đã từng có chung nhịp đập với mình. Tại sao lại tức giận khi nghe cô nói Kaio là người yêu? Tại sao lại khó trả lời câu hỏi của cô về gia đình mình? Tại sao sau những gì anh cố gắng ngậm đắng nuốt cay rời bỏ cô mà vẫn về trắng tay?

Tại sao?

- Shiho... - Shinichi giơ tay lên, ôm cô trong chớp nhoáng, như thể không biết mình đang làm gì, chỉ biết nghe theo trái tim. Cô giật mình, hành động này khiến cô không biết nên vui hay nên buồn, ngây người ra.

- Này này, đừng tưởng là tôi không thấy 2 người nhé?! – Louis sòng sọc xông vào, nãy giờ anh đã ở ngoài và quan sát camera được lấp trong phòng thí nghiệm thông qua ipad của mình. Sự tò mò đã khiến Louis dư hơi làm điều này, anh muốn biết thật sự giữa họ có gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro