chương 13: dự tiệc 2(H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: nội dung chap này có 18+, cân nhắc trước khi đọc, cầm trẻ em dưới 15 tuổi nhé. Nhớ cân nhắc kỹ, kẻo lại bảo au không nhắc kiện thì mệt.

Shiho liếc Shinichi, thản thiên hỏi:

- Chắc anh đi chơi với Rose nên mệt nhỉ?

Cô nói bằng chất giọng bình tĩnh  nhất có thể, nhưng vẫn không giấu được ánh mắt lạnh lẽo. Shinichi cũng chằng vừa, anh vươn tay kéo Shiho lại gần, dùng tay nâng cằm  cô lên để ngắm nhìn gương mặt thiên sứ xinh đẹp, miệng cười mỉa:

- Anh có mệt cũng đâu có bằng em? Ra tận sân bay đón người ta rồi cùng đi chơi cả buổi chiều nên trông em mệt mỏi quá!

Shinichi vừa nói vừa sửa sang lại mấy lọn tóc trên trán cô. Tim Shiho thoáng đập nhanh, anh vừa rồi lại nghiêm túc đến đáng sợ.

Cả hai người bốn mắt nhìn nhau, Shiho lần này nhìn anh bằng đôi mắt ngơ ngác, còn Shin giữ thế chủ động với ánh mắt đen sâu điềm tĩnh.

- Daniel là bạn tốt của em, mệt một chút cũng đáng_Shiho lấy lại bình tĩnh lãnh đạm nói_ Ngược lại là anh Shinichi, hình như...khẩu vị của anh ngày càng tệ thì phải!

Shinichi cau mày, hỏi:

- Em mà cũng để ý đến khẩu vị của anh sao? Lẽ nào em ghen?

Mặc dù anh nói trúng tim đen, nhưng Shiho đâu dễ gì lộ ra là cô đang ghen chứ? Để anh biết cũng thật là mất mặt, cười mỉa:

- Thôi nào Shinichi, đừng đùa như vậy! Hàng ngàn phóng viên ngoài kia vẫn luôn theo dõi động tĩnh của chúng ta, em chỉ lo anh mất mặt trước báo giới thôi!

Shinichi nghe cô nói xong, nở nụ cười nửa miệng tự giễu:

- Qủa nhiên em chỉ lo nghĩ được đến thế!

Nói rồi anh cầm vest ra khỏi phòng, Shiho còn nói với theo:

- giữa chúng ta còn có thể có gì để lo chứ?

Shinichi nghe cô nói, đứng lại phút chốc rồi lại sải bước, rõ ràng cô- chính là người phụ nữ không tim không phổi, lời như thế cũng nói ra được, sao anh lại yêu cô được cơ chứ?

Shinichi xách áo vest ra ngoài, chán nản lắc đầu, chuyện của anh và Shiho lại rơi vào bế tắc thì chớ, vừa ra ngoài còn gặp chị em nhà Anami: Aoko và Yuri. Chuyến này xem như bị bám cả đêm nay rồi, anh đang định gọi Heiji và Araide yểm trợ tẩu thoát thì Shiho cũng ra ngoài. Nghĩ đi nghĩ lại, để Shiho ở lại thì không ổn, xem ra nên ở lại tránh hai chị em nhà đó gây phiền phức cho cô thì hơn.

Shiho hầu như không để ý sự tồn tại của hai chị em nhà nọ, thong thả đi đến bên bàn nhóm Ran, Sonoko và Kazuha đang ngồi bắt chuyện. Trông cô vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra làm máu trong người Shinichi cứ sôi lên.

Lát sau Ran đi đâu đó, và trở lại với 1 khay thức ăn, là một đĩa bánh takoyaki và một ly nước cam đưa đến trước mặt Shiho:

- Cậu chưa ăn tối đúng không? Mau ăn chút gì đi.

- Sao cậu biết tôi chưa ăn tối?_ Shiho tròn mắt ngạc nhiên hỏi.

Ran mỉm cười:

- Cậu thích rượu Sherry như thế mà nãy giờ chỉ dám nhìn chứ không dám uống, cậu bị đau dạ dày nên không thể uống rượu khi chưa ăn đúng không?

Lần này đến lượt Shiho cười:

- Ran à cậu không hợp với nói dối đâu. Trước giờ người biết tôi đau dạ dày không nhiều, thích uống rượu Sherry lại càng ít, là Shinichi bảo cậu đưa cho tôi phải không?

Ran hơi bối rối gật đầu:

- Hai người...cãi nhau đấy à?

Đột nhiên Ran hỏi làm Shiho đang ăn ngon lành khựng lại:

- Shinichi nói với cậu à?

Ran lắc đầu, thành thực:

- Không có, tôi thấy Shinichi tâm trạng không tốt, cậu ấy vốn rất ôn hòa, người có thể làm cậu cấu ấy mất kiểm soát chỉ có mình cậu thôi Shiho.

Shiho hơi ngạc nhiên, rồi sau bình thản đáp:

- Không có gì đâu, chuyện vẩn vơ ấy mà.

Ran gật đầu cười hiền:

- Thế thì tốt!

Giữa trời tháng 11 lạnh lẽo khiến những cô nàng diện váy dạ hội cảm thấy lạnh thấu xương, thì Shiho lại cảm thấy nóng nực một cách lạ thường, gò má cô nàng ửng đỏ. Shiho nhận thấy mình không ổn nên vào trong nhà định rửa mặt cho tỉnh táo.

Đột nhiên khi đi qua căn phòng tối tăm lại bị 1 nguồn lực lớn kéo vào phòng, Shiho không thể vùng vẫy và miệng bị bịt chặt.

- Tiểu thư Miyano, chắc em cảm thấy rất nóng nhỉ? Cũng phải, thuốc này công hiệu rất lớn, có điều em yên tâm, tôi sẽ hầu hạ em chu đáo!

Một giọng nói lạnh lẽo khàn khàn vang lên, hắn chính là người đang chế trụ Shiho.

"Thuốc? hắn nói đến thuốc ư? Loại thuốc khiến người ta nảy sinh nhục dục sao?"- Thảm nào cô lại cảm thấy nóng và ẩm ướt khó chịu đến như vậy...

"Không...Sức lực đang yếu dần, loại thuốc khốn kiếp này làm cô mất dần phản lực, nhưng nó ở đâu ra chứ? Không,không thể.... Ai đó cứu tôi Shinichi...làm ơn cứu em...Shinichi...."

- Ngoan nào, để tôi "yêu"em nhiều hơn_ hắn nói với chất giọng đầy dục vọng làm Shiho hoảng sợ.

Hắn đặt cô trên giường lớn trong khi đang trói hai tay nhỏ bé của cô lại...

RẦM... Đột nhiên, cánh cửa phòng vốn đã khóa bật tung ra, là Shinichi hốt hoảng xen lẫn tức giận chạy vào trong, tặng cho tên không biết trời cao đất dày là gì mấy cú đấm đau đớn rồi bế thốc Shiho lên vỗ về:

- Ngoan nào, không sao, có anh ở đây!

Shiho lúc này cơ hồ không còn sức lực do bị thuốc chi phối, nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, trong lúc ấm ức tủi thân của nữ hoàng lại bất ngờ tuôn lệ, miệng gọi tên anh:

- Shin...Shin ơi...

Anh thấy cô như vậy không khỏi đau lòng, hôn lên mái tóc nâu đỏ của cô:

- Ngoan, đừng khóc, anh sẽ bảo vệ em!

Mấy người ở buổi tiệc nghe tiếng động, vội vàng chạy lên:

- Xảy ra chuyện gì?_ Heiji nhìn thấy 1 tên bị đánh hộc máu mồm nằm bên giườngvà trên tay Shinichi là tiểu thư cao quý Shiho lúc này đã chìm vào cơn mê với chiếc vest xanh khoác lên người, lập tức hiểu ra vấn đề.

Shinichi bế Shiho đi ra, không quên nhắc nhở:

- Giao cho cậu đấy, đụng vào vợ tôi thì cậu không cần nương tay!

Nói xong anh lập tức đưa Shiho ra xe trở về nhà.

- Nóng quá...Shinichi...em khó chịu...

Thuốc phát tác, Shiho mất đi hết vẻ lạnh lùng thường ngày mà không ngừng rên rỉ, gương mặt đỏ bừng thương.

Về đến nhà, Shinichi vội đặt cô lên giường, mau chóng lấy khăn lạnh chườm khắp người cô. Nhưng anh hiểu đây chỉ là biện pháp thức thời, loại thuốc Shiho uống phải có dược tính rất cao, không làm việc đó thì e...

Shiho đã gần như chịu không nổi, cô bắt đầu cởi đi váy dạ hội mặc kệ mọi thứ, Shinichi cũng không đành cản cô. Anh nuốt khan nhìn cơ thể mỏng manh xinh đẹp đang dần lộ ra trước mắt. Đôi song nhũđầy đặn đã dựng đứng lên trông như khiêu khích anh, nơi tự mật,chiếc quần lót trắng đã thấm một mảng ướt át. Shiho phát hiện Shinichi nhìn mình, cô không biết bản thân đang nói cái gì:

- Shin...đến đây...giúp em...Shinichi...em khó chịu...

- Shiho, anh biết là đến sáng mai em sẽ quên sạch những lời khiêu khích vừa nói, nhưng mà bây giờ, là chính em đang mời anh đó!

Anh nói rồi há miệng ngậm lấy một nhũ tiêm, tay còn lại chơi đùa gò đồi còn lại.

Ưm...a...Shiho khẽ rên rỉ, cô phát hiện hành động của anh khiến cô thật dễ chịu, cô còn muốn nhiều hơn như thế, bàn tay nhỏ lần tìm giúp anh cởi đi chiếc áo sơ mi vướng víu để lộ những cơ bắp săn chắc.

Anh hôn cô, nụ hôn thật sâu, thật ngọt ngào, đầu lưỡi đan chặt vào nhau như không muốn rời. Rời khỏi bờ môi xinh đẹp, anh hôn xuống cổ, xương quai xanh tinh tế, mỗi nơi đi qua đều lưu lại vết đỏ tươi trên làn da trắng nõn.

A...A...a...a, cô ngân lên khi bàn tay không an phận tiến sâu vào khu vực cấm từ sớm đã ẩm ướt. Một cỗ khoái cảm dâng trào lên trong cô. Anh tiện tay kéo bỏ quần nhỏ vốn đã ướt đẫm dịch ngọt vứt sang một bên. Nơi tư mật đã không còn che đậy, Shiho xấu hổ khép chặt hai chân:

- Không...đừng nhìn...không được...

Cô xấu hổ rên rỉ, làm Shinichi phải dỗ dành:

- Ngoan nào Shiho, nghe lời anh mở chân  ra...

Nghe lời dụ dỗ cùng những cái hôn ngọt ngào khiêu khích, Shiho thả lỏng người mở hai chân để lộ nơi tư mật xinh đẹp.

Thấy đã đủ ẩm ướt, Shinichi cho một ngón tay vào trọng lập tức bị bao vây gắt gao và ấm áp. Shiho thoáng tia đau đớn nhăn mặt lắc đầu muốn đẩy anh ra nhưng chẳng còn sức, chỉ biết cắn môi, hai tay bấu chặt ga giường.

Shin rút ngón tay ra. một dòng bạch dịch cũng theo đó mà đi ra. Không cần chừ, anh lột bỏ những gì còn vướng mà tiến cây gậy lớn sớm đã bị dục vọng làm to lớn vào trong cơ thể bé nhỏ. Shinichi cảm nhận được sự đau đớn do lần đầu tiên mang lại cho Shiho, anh hôn lên môi cô, dịu dàng:

- Không sao, sẽ qua nhanh thôi...

Shinichi nhịp nhàng ra vào trong cô, Shiho không mất nhiều thời gian để thích ứng, đau đớn qua đi là cơn khoái cảm dâng trào.

Cơ thể Shiho như có sức hút, Shinichi cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ. Đến gần sáng, khi Shiho không còn sức khóc xin anh dừng, Shinichi mới miễng cưỡng rời khỏi cô, để cô đi ngủ.

Ôm Shiho nhỏ bé trong vòng tay,ngắm cô ngủ say, anh hôn nhẹ lên trán cô thì thầm:

- Anh yêu em, Shiho! Cả đời này em là của anh, và cũng chỉ có thể là của anh thôi.

Nói xong, anh mỉm cười tự mãn kéo chăn cho cô rồi đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro