Prologue: Bao lâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bao lâu thì tụi nó chết?" 

Câu hỏi như lọt thỏm vào tiếng xe gầm gừ trên con đường dường như đã đóng băng của phố Beika. Người được hỏi tỏ ra không nghe thấy gì cả, hắn lại tiếp tục dán đôi mắt màu xanh thẫm lên con đường trống vắng mờ mịt, chỉ được chiếu sáng bởi những bóng đèn điện đủ màu từ các hàng quán mà lúc này đã đóng cửa. Hai gã đang ngồi trong một chiếc Toyota màu nâu cũ mà với tình hình hiện tại, rõ ràng cách chúng sở hữu nó cũng chẳng phải theo chuẩn mực của những người công dân tốt hay một cách đơn giản hơn, đó là của hôi. 

Người ta hay nói rằng cách lái xe cũng thể hiện kha khá một phần nào đó tính cách của con người, lạng lách như những kẻ bất cần, chậm chạp như những người hay sợ hãi, còn với hắn, đó là sự chính xác đến tuyệt đối, một tốc độ đủ nhanh, những pha cua góc chính xác và luôn bám xe ngay giữa lòng đường, bất kể có chướng ngại gì đi nữa. 

Vậy là....? 

Nagata Masayuki - hay còn được gọi là Big M - là một nhân viên văn phòng bình thường lặng lẽ ở thành phố nhộn nhịp này. Sở dĩ cái biệt danh của hắn là do cái thân hình của hắn chẳng phù hợp với các kích cỡ quần áo bình thường, bằng chứng là từ nãy giờ hắn liên tục dùng bàn tay bự chảng cùng những ngón tay mập mạp run lập cập vì lạnh của mình để kéo cái thắt lưng liên tục bị tụt dưới rốn. Nhưng có vẻ hắn chẳng bao giờ quan tâm đến điều đó, vì hắn luôn đói, mỗi lần đói hắn đều ăn một lượng lớn đồ ngọt, như lúc này đây hắn đang nhai một thanh socola ngon lành. 

"Vậy mày nghĩ sẽ mất bao lâu? Nghĩ kĩ thì khá thú vị phải không?" Câu trả lời dửng dưng của kẻ lái xe mà hắn tự gọi mình là Phù Thủy Thời Gian, tên thật là Katsushika Razan. 

Big M thừa hiểu hắn đã cân nhắc câu trả lời của mình, vì một thời biết nhau dù không dài, chỉ có 2 tháng nhưng qua những lần hồi thoại, dù chỉ là những câu hỏi đơn giản như con nít ví dụ như: "Cái này hoạt động thế nào?" hay "Anh nghĩ gì về..." thì các câu trả lời của hắn đều như một chuyên gia của ngành đó, một cuốn bách khoa toàn thư di động, hay thậm chí còn hơn thế nữa. 

"Mày thích hiểu câu hỏi thế nào? Bởi vì nếu thằng đầu 25 tuổi, thì tao sẽ trả lời mày là hắn có 25 năm trước khi chết, thằng hai 30 tuổi thì là 30 năm phải không?" Phù Thủy trả lời một cách dửng dưng, Big M không trả lời, hắn lại với tay lấy thêm 1 thanh socola nữa rồi nhìn qua một chiếc xe cảnh sát đang đi tuần, rõ ràng chúng không hề để ý chiếc xe bị đánh cắp này. 

"Hoặc một cách hiểu khác" Hắn tiếp tục "Rằng thời gian của chúng đã đếm ngược từ khi tao ra tay đến khi chúng tắt thở, quan trọng là cái quy chiếu thôi. Mày muốn đặt quy chiếu thế nào thì câu trả lời sẽ thế ấy, miễn là phù hợp với lợi ích của chính bản thân. Và với tao, hệ quy chiếu nào cũng không quan trọng vì cái chết của chúng là chuyện dĩ nhiên." 

"Tôi hiểu, xin lỗi vì đã hỏi ngu, chỉ tỏ mò thôi." Nói là vậy chứ Big M chả hối lỗi mấy vì đầu óc của Razan hơn hắn nhiều bậc, và hắn hiểu điều đó. 

"Không sao đâu, tao cũng trả lời mày thế thôi." 

"Vâng, vậy còn đứa tiếp theo vào ngày mai, một đứa con gái phải không?" 

"Ý mày là hôm nay, qua nửa đêm rồi." Razan gật đầu nhẹ. 

Phải luôn chính xác như vậy đấy. 

Nói đến đây, Big M lại cảm thấy cơn đói cồn cào hơn, khi nghĩ về cô gái đó, cô gái ở hiệu cây cảnh mà Razan đã sai hắn theo dõi từ trước. Không làm gì để thỏa mãn cơn đói được, hắn lại nhai ngấu nghiến thanh kẹo. 

Sau khoảng nửa tiếng cả 2 người quyết định giữ im lặng, mỗi người đều chìm trong thế giới riêng của mình. Phù Thủy vẫn lái xe theo một tuyến đường phức tạp để về nơi trú ẩn tạm thời của 2 người ở phố Bắc Haido, trong một khu dân cư thưa thớt. Đường phố lúc này vắng tanh, đối với Big M, hắn cảm giác như nửa tiếng vừa qua chiếc xe chỉ đi vòng vòng vì cảnh vật xung quanh gần như không thay đổi.

Razan đỗ xe vào lề, sau khi tắt máy cả 2 cùng xuống đi bộ. Một thói quen khó chịu nhưng hiểu được của bạn đồng hành, vì Big M lại phải đối diện với cái lạnh dưới 10 độ C và phải đi bộ tiếp gần 20 phút khi những bông tuyết nhờ những cơn gió lạnh phả liên tục vào mặt và người hắn. Razan nhìn lên bầu trời, lúc này trăng đang bị che khuất bởi những đám mây mờ mịt, hắn nói với Big M

"Tao nghĩ rằng tao có câu trả lời nữa cho câu hỏi của mày đấy, bao lâu thì tụi nó chết" 

Big M vẫn tiếp tục lẳng lặng đi, không rõ vì quá quan tâm tới cái lạnh hay hắn không muốn nghe Razan nói tiếp về chủ đề đó nữa.

"Nếu hệ quy chiếu là của chính bọn chúng, thì mày có thể hiểu là rất lâu." 

Big M rùng mình, nhưng lần này không phải vì lạnh nữa.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro