Chương 1: Khởi Đầu Bằng Lời Tạm Biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hàaaaaaaa....

Đúng là không gì thắng được một cốc cà phê capuchino nóng hổi vào buổi sáng của mùa đông như thế này, nhất là đối với công việc canh gác cầu tàu khi gần như không có gì khác để làm ngoài giám sát các sự ra vô của các con tàu lớn nhỏ. Người đàn ông đang nhấm nháp ly cà phê là một nhân viên bảo vệ quen thuộc của cầu tàu này mà dĩ nhiên ông đã quen với lịch trình của công việc của mình. Do Beika là một thành phố trung tâm sầm uất về công nghiệp nên nơi đây là một trong những mấu chốt giao thương của các đảo gần đó, ví dụ đảo Hatamoto, Tsukikage,..... Và theo đúng như lịch thì ông ta đang chờ một chiếc tàu nhỏ được chở vào từ Hatamoto để được sửa chửa, còn 1 tiếng nữa.

Lau mồ hôi, tận hưởng sự ấm áp bên trong căn phòng làm việc, ông lấy tay lau bớt sương đọng trên cửa sổ và nhìn ra. Bỗng ông nhìn thấy 1 vật gì đó nằm ngay mép cầu tàu.

Phản ứng đầu tiên của ông là coi nó như một cái rác thải nào đó mà các tay "thủy thủ" (ông hay gọi họ thế) bừa bãi hay quăng lại nhưng để ý kĩ, nó không giống đồ thải, mà là một hộp nhỏ màu đen hoàn toàn không phù hợp với những thứ rác thải hay bị quăng tí nào. Ông ngẫm nghĩ, nếu vậy thì có người nào đó đã vô và đặt nó ở đó, điều đó không phải không thể vì dù cầu tàu đóng vào khoảng 7 giờ tối và hàng rào mắt cá được dựng lên, thì người nào đó vẫn có thể lén vào, không ai quan tâm mấy ai vào vì vào đâu để làm gì?

Người đàn ông khoác tạm chiếc áo len, một món quà của vợ ông và đeo cái khăn choàng cổ, cầm theo ly cà phê và bước ra bầu không khí lạnh mà mém nữa ông đã hối tiếc vì không ở lại trong căn phòng ấm áp kia.

Đi đến gần chỗ cái hộp, ông nheo mắt nhìn vì dù gì ông cũng đã già, cộng thêm ánh sáng thời điểm hiện tại cũng có vẻ đang muốn tránh cái lạnh lúc 5h sáng thế này.

À thì ra là một cái đồng hồ

Một cái đồng hồ màu đen trông rất đẹp, kiểu đồng hồ treo tường, bề mặt được tráng bằng màu vàng có ghi những con số La Mã và 3 cây kim cũng màu đen tương tự đang chạy đều đều. Ông nhìn nó rồi nhìn vào đồng hồ đeo tay, chuẩn xác

"Ủa rồi ai để cái này ở đây? Thôi kệ, có thì lấy thôi"

Ông bước chân lại tính lấy cái đồng hồ thì bỗng vấp té, hóa ra là các mảng băng vẫn còn tồn đọng trên cây cầu gỗ này, nguyền rủa trời đất một hồi ông cố chống hai tay để đứng lên thì ông nhìn thấy một thứ khác mém nữa làm ông hét lên.

Một mảng băng màu đỏ của m.áu.

Nhìn kĩ phía mép cầu tàu, ông thấy rõ các vết cào cấu cũng có màu đỏ tương tự, cứ như ai đó đã bị treo tại chỗ này và đang bám lấy mạng sống của mình bằng những ngón tay đã bị thương. Người đàn ông hốt hoảng, đứng dậy ngay lập tức và thở hổn hển, gần như đã quên cái lạnh của bầu không khí tháng 11 này, ông đi ra gần mép cầu tàu và nhìn xuống, không ngạc nhiên là không thấy ai cả dù trong một khoảnh khắc, ông đã hy vọng có ai đó vì như thế đồng nghĩa là bất cứ ai đã bị đưa vào tình huống này, người đó đã bỏ cuộc.

"Lạy chúa!" Ông thì thầm rồi rút ngay cái điện thoại ra, vừa bấm nút ông vừa nhìn về phía cái đồng hồ, nó vẫn đang chạy một cách đều đều, nhưng sự vui mừng của ông khi nhìn thấy nó lúc nãy đã được thay thế bằng sự kinh hoàng.

-----------------------------------------------------------------

Reng reng reng

Tiếng chuông quen thuộc vào lúc 4 giờ chiều lại vang lên báo hiệu kết thúc giờ học của Trường Phổ Thông Trung Học Teitan, chỉ 5 phút sau đó, hình bóng của một chàng trai 17 tuổi nhẹ nhàng lướt đi trên những cung đường bận rộn người qua lại ở Beika. Bình thường thì chàng trai ấy sẽ cùng đi với một cô gái để đi về nhà của mình, nơi mà anh đã "ở nhờ" trong 9 năm qua, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt.

Thở dài thườn thượt, dù biết dự báo thời tiết đã cảnh báo về nhiệt độ sụt giảm trong tháng này cùng với những cơn gió lạnh từ biển nhưng anh không nghĩ là nó sẽ tệ thế này. Nhưng mà dù vậy, anh vẫn để ý thấy những hàng người tấp nập xung quanh, còn hơn cả bình thường đi qua anh.

Ờ thì Giáng Sinh mà, cái đó cũng chẳng cần một vị thám tử lừng danh như anh để suy luận ra.

Kudo Shinichi, à không, phải là Edogawa Conan mới đúng.

Lúc này anh đang đi đến chỗ hẹn với Ran Mouri, một người bạn của Kudo, và là một người chị thân thiết của Conan. Từ sau khi lên cấp 3, Conan đã không còn ở với Ran và ông Kogoro tại văn phòng của ông ấy nữa, một phần vì thấy mình không phù hợp để sống ở đó nữa (Dù Ran lúc này đã 25 tuổi, còn Conan là một anh chàng cùng tuổi sống trong thân xác của một thằng nhóc 17 tuổi, lợi dụng điều đó thì không tốt chút nào), phần nữa là vì anh muốn sống gần một người khác, một người mà sau một thời gian dài đã trở thành một phần không thể thiếu của anh. Và phần cuối cùng, cũng chính là lí do của buổi gặp này

Ran sắp lấy chồng.

Thông tin đến với anh cũng không phải là một cái gì quá đau đớn, chỉ là một chút vấn vương khi nhớ về những ngày xưa. Những ngày trước khi anh trở thành Conan và những ngày sau khi anh thành Conan.

Trước và sau

Dĩ nhiên Shinichi hiểu, vì anh có cái trước và sau cho chính bản thân mình. Những ngày anh là thám tử lừng danh Kudo Shinichi, trang nhất của những mặt báo ở Beika, một con sói đơn độc là sự thèm khát của bao thiếu nữ, phá những vụ án khó nhắn của thành phố,.... Và rồi những ngày "sau", sống trong sự thấp thỏm lo âu về danh tính của mình bị bại lộ, phải vừa đóng giả một thằng nhóc cấp 1 lại phải vừa giúp phá án làm sao để càng ít người nghi ngờ càng tốt.

Thật trớ trêu làm sao, Conan nhẹ mỉm cười, vẫn lướt đi trên con đường phủ tuyết và băng.

"Conan ơi!" Một tiếng kêu làm anh thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, ngước mắt nhìn lên anh thấy hình bóng của một cô gái đang vẫy tay với mình ở trước một quán cà phê nhỏ, nơi mà cô gái ấy từng cùng với anh chơi đùa với nhau. Có lẽ có lý do nào đó mà cô ấy lại chọn nơi này để nói chuyện? Shinichi nghĩ thầm

"Chị Ran! Em nhớ chị quá!" Conan chạy lại ôm Ran. Trong lòng anh mừng thầm vì đó không phải một lời nói dối bởi mấy năm gần đây họ cũng chỉ gặp nhau vài ba lần.

"Haha, nhóc dạo này lớn ghê ta!" Ran xoay xoay nắm tay lên mái tóc ổ quạ của Conan như hồi xưa dù lúc này 2 người gần như đã cao bằng nhau.

"Dạ vâng, bác Kogoro vẫn khỏe chứ ạ?"

"Khỏe, à mà nói nhỏ nhé, từ lúc em ra khỏi nhà để về ở biệt thự Kudo thì ba nhớ em lắm đó, tại ổng cứng đầu nên không nói ra đâu."

Conan mỉm cười, đúng là lúc nào đó nên thăm ông già nghiện rượu này mới được.

"À vậy còn bé Ai với bác Agasa thế nào rồi?" Ran hỏi tiếp

"Ran vẫn gọi Ai là bé Ai nhỉ, không biết cổ mà biết thì sẽ phản ứng thế nào?" Conan thầm nghĩ rồi trả lời: "Họ vẫn khỏe á chị!"

Lúc này cả 2 đã ngồi ở một cái bàn cà phê nhỏ xinh dành cho 2 người, trong lúc trò chuyện phiếm với Ran, Conan bỗng cảm thấy hơi rung động khi nhìn quang cảnh quen thuộc này, vẫn con người đó, vẫn những tấm hình treo trang trí dù đã mòn theo thời gian nhưng vẫn giữ được hình ảnh của chúng.

Quang cảnh vẫn thế, nhưng con người thì không.

"Nè" Ran lấy ra 3 tấm thiệp màu trắng có hình ảnh trang trí hoa anh đào trông rất bắt mắt và đưa nó cho Conan, "Đây là thiệp mời cưới của chị với Tomoaki, chị tính gửi em bằng đường bưu điện nhưng chị nghĩ như vậy sẽ không ổn vì em là đứa em trai chị coi như người nhà mà, nên chị muốn đưa tận tay em luôn."

Conan nhận lấy 3 tấm thiệp, nhìn chằm chằm vào chúng như thể đang gồng mình để chống lại một cơn đau mà anh biết sẽ đến. Nhưng rồi nó không đến, mà còn là thứ ngược lại, như thể một gánh nặng đã được giải tỏa. Conan nở nụ cười với Ran, nụ cười chân thành nhất mà anh có thể dành cho cô gái ấy, đã từng một thời ngôi sao số mệnh của họ đã giao nhau nhưng bây giờ họ chỉ là những con đường song song, và với sự kiện Ran lấy chồng, Conan hiểu rằng, câu chuyện ngày đó của họ đã kết thúc.

Nhưng không có nghĩa là họ sẽ cắt đứt hoàn toàn, không, không bao giờ.

"Nhưng còn một chuyện nữa chị muốn hỏi em, vì em là người thích hợp nhất." Ran đổi giọng đượm buồn sau một khoảng im lặng như cố tình lảng tránh điều sắp đến.

"Anh Shinichi có còn yêu chị không?"

Conan nhìn vào đôi mắt màu tím trong veo của Ran, đôi mắt ẩn chứa biết bao suy nghĩ trong bao nhiêu năm nay mà anh đã không biết (hoặc cố tình lảng tránh), để rồi giờ đây với anh, đôi mắt ấy là một cánh cửa cuối cùng, để đóng lại hoàn toàn mọi thứ hoặc mở ra một con đường mới và chính câu trả lời của anh sẽ quyết định điều đó.

"Chị Ran nè," Conan nắm lấy 2 bàn tay của Ran rồi tiếp tục nói với sự chân thành, "Em không thể trả lời cho chị câu ấy được, vì anh ấy không phải em (mỉa mai nhỉ?) nhưng em có thể thay mặt anh ấy để nói chị là, hạnh phúc của chị luôn là ưu tiên hàng đầu của anh ấy. Còn riêng em, em nghĩ thế này, nếu việc cưới bác sĩ Araide làm chị hạnh phúc, chị hãy làm điều đó, hãy tự giành lấy hạnh phúc cho chính mình, chị không cần phải phụ thuộc ai hết để có nó hết, nó sẽ không đến từ những thứ có sẵn đâu, mà chính là từ những hành động của chị đó. Và em nghĩ anh ấy cũng sẽ đồng ý như thế thôi ạ."

Conan cảm thấy thật mừng vì đó không phải một lời giả tạo, một đoạn văn được diễn trước mà là một lời nói xuất phát từ chính trái tim anh.

Đôi mắt của Ran dịu đi và thế là anh hiểu, cô ấy đã quyết định đóng lại quá khứ của bọn họ. Những trăn trối, những hoài nghi, những kỉ niệm trải dài theo năm tháng giờ đây đã trở thành một ngăn kỉ niệm mà cô và anh sẽ không bao giờ quên, nhưng lúc này đây hiện tại và tương lai mới là thứ quan trọng.

"Cảm ơn em" Ran thì thầm, mỉm cười với Conan, 2 bàn tay cô nắm chặt tay Conan hơn.

Bỗng có tiếng chuông điện thoại làm cả 2 giật mình, đó là chuông điện thoại của Conan. Vừa nghe anh vừa mỉm cười một cách vô thức với những câu nói như kiểu "Ừ ừ, tớ về ngay." hay là "Không đâu có, đừng có ra ngoài." và những cử chỉ đó không thể nào thoát được đôi mắt của Ran, làm bạn thời thơ ấu của thám tử lừng danh cũng phải có cái lợi của nó chứ.

"À à biết rồi nha, bé Ai đúng hôn nè?" Ran nhoẻn miệng cười.

Conan vừa đỏ mặt vừa lí nhí nói gì đó kiểu "không phải đâu ạ" hay "dạ cô ấy đó nhưng không phải ý chị nghĩ đâu". Ran cười thành tiếng

"Rồi rồi chị hiểu rồi, em về đi không bạn gái em lại hiểu lầm đó" Cô tiếp tục trêu chọc

"Không có, không có! Cô ấy không phải...." Conan luống cuống rồi nhanh tay cầm lấy 3 tấm thiệp cất vào ba lô, anh quyết định không nói gì nữa vì có nói gì ra cô ấy cũng sẽ dùng nó chống lại anh thôi. Anh lại tiếp tục lí nhí câu chào tạm biệt cứ như thế anh sợ đối phương nghe anh nói vậy, rồi sau đó anh  chạy bắn ra ngoài, Ran gọi với theo

"Gửi lời chào của chị tới bé Ai với bác Agasa nha, à mà nhớ tham dự đám cưới đó, không là biết tay chị!"

Tiếng dạ thưa dần chứng tỏ Conan đã "cao chạy xa bay" rồi, Ran Mouri lắc đầu nhẹ và tự mỉm cười một mình, nhưng rồi một giọt nước mắt lăn xuống bên má mà cô cũng không nhận ra. Cô gạt giọt nước mắt đó đi rồi thở dài; ừ, được rồi, đừng khóc nữa con bé này. Cô vẫn như thế, bao nhiêu năm rồi vẫn thế, tên Shinichi đáng ghét, lúc nào cũng làm nước mắt cô phải rơi, nhưng lần này đó không phải là giọt nước mắt của sự buồn tủi nữa.

Mà đó là sự thanh thản.

"Cảm ơn, và tạm biệt Shinichi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro