Chương 2: Giờ Tận Cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tuổi con người có liên quan đến sự rút ngắn chiều dài của gen telomere. Gen telomere bị rút ngắn thường liên quan đến các yếu tố sau: viêm, tấn công bởi các yếu tố ức chế, và nhiều hư hại khác..."

Nhắm đôi mắt lại để dịu bớt sự căng thẳng sau bài nghiên cứu thứ 10 liên tiếp cô đọc trong nửa tiếng vừa qua, Haibara Ai ngửa đầu ra sau để dựa vào chiếc ghế tựa cũ trong tầng hầm nghiên cứu ở nhà tiến sĩ Agasa. Việc này đã trở thành thói quen của cô trong nhiều năm qua, hàng trăm bài báo nghiên cứu, hàng trăm nghiên cứu của chính cô, các xét nghiệm kéo dài có thể hàng giờ khiến cô gần như quên đi những nhu cầu thiết yếu của chính bản thân mình cho đến khi nó bắt đầu gửi tín hiệu phản đối, ví dụ như xỉu giữa chừng chẳng hạn.

Nhưng không hề gì, vì tất cả chỉ vì một mục tiêu duy nhất.

Trả lại cuộc sống hạnh phúc cho Kudou Shinichi.

Có lẽ công việc sẽ "dễ dàng" hơn nếu như tên thám tử kia không ngừng bảo cô phải nghỉ ngơi, phải chăm sóc bản thân hoặc lạ hơn nữa, là hắn ta không cần thuốc giải nữa. Mà thực ra cô nghĩ nếu không vì hắn nhờ cô giúp đỡ về những bằng chứng khám nghiệm hiện trường trong các vụ án của hắn thì chắc hắn cấm tiệt cô vô đây luôn.

Nhiều lần cô thức dậy giữa chừng sau khi ngủ quên bất chợt và thấy choàng lên mình là một chiếc chăn ấm áp, thậm chí là một ly sữa trên bàn mà khiến cô phải phì cười vì cô thừa biết nếu để quá 2 tiếng thì ly sữa trở thành một môi trường rất thích hợp cho vi khuẩn phát triển.

Nhưng dù sao, những hành động của hắn vẫn làm cô ấm áp, ấm áp đến đau đớn.

"Được rồi, 5 phút nữa, trước khi cậu ta về." Haibara tự nhủ

Rồi cô lại tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính chi chít những con chữ và số.

---------------------------------------------------------------------------

"Tớ sang rồi đây!" Tiếng gõ cửa nhanh và mạnh quá mức cần thiết của người-ai-cũng-biết-là-ai-đấy chút xíu nữa là khiến Haibara té ngửa. Cô gái tóc màu nâu vàng gọi với ra với giọng bực bội:

"Đập cửa làm cái quái gì thế hả Kudou?! Chỗ này có mình tớ thôi mà."

"Tớ biết, nhưng tớ sợ cậu ngủ quên trong này, xin lỗi nha." Giọng trả lời không hề hối lỗi một tí nào, thậm chí cô còn cảm nhận thấy hắn đang cười nữa.

"Cậu coi tớ là cái quái gì thế?" Haibara thở dài, quyết định rằng việc cãi nhau với cái tên này lúc này sẽ làm cô điên hơn cả cái mớ chữ nghiên cứu kia mất. "Rồi vô đi, có chuyện đây."

Conan mở cửa tầng hầm và đi đến gần chỗ Haibara, nụ cười vẫn dính trên môi của anh. Chỉ tính thứ đó thôi cũng đã khiến Haibara quên đi mệt mỏi rồi, một nụ cười ngốc nghếch như mọi khi, nhưng đó lại là thứ cô vẫn luôn muốn ngắm mỗi ngày và có chết cô mới để hắn biết điều đó.

"Vậy.....chuyện với Ran sao rồi?" Cô hỏi với vẻ dửng dưng nhưng không thể giấu chút sự tò mò trong đó.

"Cô ấy sắp cưới rồi, tớ mới nhận thiệp cưới á, có cả của cậu với bác Agasa luôn." Conan trả lời với vẻ dửng dưng không kém

Haibara quay phắt người lại nhìn Conan với vẻ mặt nửa ngạc nhiên nửa bối rối, đôi mắt xanh của cô xoáy thẳng vào mặt của anh và trong một khoảnh khắc, anh có thể nhìn thấy hàng ngàn lời xin lỗi chất chứa trong đó.

"Tớ..."Haibara vừa bắt đầu nói thì Shinichi giơ một tay lên ra hiệu cho cô im lặng.

"Tớ đã nói chuyện này với cậu nhiều lần rồi, cô ấy xứng đáng có hạnh phúc và tớ sẽ không phải là người mang lại điều đó cho cô ấy. Và không, không phải lỗi của cậu" Conan nói tiếp khi thấy Haibara có ý định phản pháo.

"Cứ đợi đến khi xong thuốc giải đi, cậu sẽ thuyết phục được cô ấy lại thôi." Haibara nói với giọng bình tĩnh nhất có thể, nhưng thâm tâm cô thì đang gào thét với sự hối lỗi đến cùng cực, và còn tệ hơn nữa đó là nó nhận thấy có một sự hạnh phúc len lỏi trong cô, dù nhỏ nhưng quá dễ nhận biết.

Đúng lúc đó cô cảm nhận thấy ngón tay của Conan đang chỉ vào trán cô, "Đồ ngốc", không phải là những sự cãi vã như những lần trước về việc anh bảo là cô không có việc gì phải thấy tội lỗi hết còn cô thì sẽ phản ngược lại, "Không sao mà, số phận là thế đấy, tớ sẽ không chạy trốn nó nữa đâu."

Anh rụt tay lại nhanh chóng mà không để ý đến vết đỏ mờ nhạt đang lan qua trên mũi của Haibara rồi nói tiếp, hoàn toàn lảng tránh khỏi vấn đề:

"Cậu nói với tớ là chú Chiba có sang đây để gửi các bằng chứng khám nghiệm của một vụ án mạng mới hả?" Chuyện này không có gì là lạ vì nhiều năm qua, Conan Edogawa và Ai Haibara là một cặp bài trùng của sở cảnh sát Teitan, dù chưa phải là thành viên chính thức vì còn là học sinh nhưng với sự kết hợp giữa trí óc thiên tài của 2 người, rất nhiều các vụ án tưởng chừng khó khăn với dân cảnh sát lại trở nên dễ dàng với họ. Chính nhờ vào sự hợp tác này mà Haibara thường được nhận các bằng chứng hiện trường cũng như mẫu vật để phân tích dựa vào cơ số các máy móc phát minh của tiến sĩ Agasa trong nhiều năm qua. Bởi sự tinh vi của các tên tội phạm đang gia tăng theo cấp số mũ, có những "vi chứng" tại hiện trường mà Haibara biết là chỉ cần một gót giày hay một một giọt nước cũng đủ để làm giảm đi khả năng tìm ra hung thủ.

Cô muốn chúng thật hoàn hảo, bởi vì cô muốn có ích với anh, dù chỉ một chút thôi.

"Thực ra là hai, cùng một kiểu gây án. Khá chắc." Haibara trả lời

"Một là chắc, hai là không, không có ở giữa đâu." Conan chỉnh lại khiến cô gái đảo tròn mắt

"Dù sao thì cũng khá là tàn bạo." Haibara với tay lấy một bản photo hồ sơ vụ án, "Một người nào đó đã bị treo lơ lửng ở mép cầu tàu và bị cắt đứt cổ tay, đủ lâu để người đó sống thêm một chút để bám vào mép nhưng rồi đành buông tay ra. Đội lặn của sở cảnh sát đang tìm xác nhưng chưa thấy."

"Cậu nói là hai?"

"Ừ, một nạn nhân nữa ở trong một con hẻm ở quận Chuo, một thanh niên bị trói chặt cả hai tay hai chân, một khối kim loại lớn nặng 30kg đè nát cổ họng, trước đó nó được treo lên ở phía trên đầu và nạn nhân phải tìm cách để giữ nó, nhưng với sức nặng như vậy thì không lạ gì khi người đó bỏ cuộc." Haibara nói với giọng nghiêm trọng mà Conan hoàn toàn hiểu lý do tại sao.

"Tên nạn nhân?"

"Tatsuya Kimura, sống ở quận Yayoi, khu Bunkyou." Haibara đọc tiếp trong hồ sơ, "Tối hôm trước, có một cuộc gọi từ chị gái của anh ta đã hẹn gặp để bàn chuyện làm ăn nhưng không thấy đâu. Chính cô ta đã cung cấp cái tên này."

"Hiện trường vẫn còn chứ hả? Để tí nữa tớ sẽ tự ra đó khám nghiệm." Conan hỏi

"Còn, nhưng mà các vật chứng nhỏ đều đã được thu nhập và gửi sang chỗ tớ rồi" Haibara chỉ vào một thùng các tông nhỏ có chứa các túi nhựa bên trong đựng các vật chứng mà khi nãy Chiba bên sở cảnh sát đã đưa qua, "Vì họ còn chờ cậu ra nữa, để xem còn gì thiếu không."

"À mà cậu nói 2 vụ "khá chắc" liên quan đến nhau, tại sao?"

"Ha ha, được rồi biết rồi khổ lắm. Tại vì ở cả hai hiện trường đều có sự xuất hiện của 2 cái đồng hồ treo tường vẫn đang chạy tốt, một cái ở ngay mép cầu, một cái nằm ngay ở phía đầu nạn nhân" Haibara nhướn đầu chỉ về phía 2 chiếc đồng hồ được đặt gần thùng các tông, được bọc trong một cái bao nhựa. "Đừng lo, không có bom đâu, cũng không có dấu sinh học nào hết, đội phá bom đã kiểm tra rồi"

"Có nghĩa là phá nhiều chi tiết rồi" Cô thầm nghĩ.

"Ngoài ra còn một tấm danh thiếp được in tay nữa, có lời ghi chú đàng hoàng luôn."

Thời gian là thứ duy nhất biết được một người sẽ bắt đầu sống và bắt đầu chết khi nào, và nếu ai có khả năng điều khiển nó, người đó sẽ là Chúa Trời. Ký tên: Phù Thủy Thời Gian.

Conan nhìn chăm chú vào dòng chữ được in ra trên một mảnh giấy nhỏ khoảng một gang tay (chẳng ai ngu mà viết tay cả, rất nhiều thông tin có thể bị lộ qua đó trừ khi muốn giả mạo hoặc có khả năng đổi cách viết hoàn hảo và chắc chắn chả bao giờ có chuyện đó), dĩ nhiên anh quá biết khi thủ phạm để lại một tấm danh thiếp thì chỉ có 2 mục tiêu, một là những kẻ muốn thách thức bằng cách tạo ra những mật khẩu kì lạ, hai là thông báo ngầm rằng hắn sẽ tiếp tục hành động. Và với cách thức viết như vậy, Conan thấy quá rõ ràng tên thủ phạm sẽ theo loại nào.

Với lại đặt chiếc đồng hồ ở gần nạn nhân như vậy thì chỉ có lý do là hắn muốn họ cảm thấy sự tuyệt vọng khi âm thanh của chiếc đồng hồ vang đi vang lại trong tai cho đến khi họ bỏ cuộc, chẳng khác gì đếm thời điểm tận của mạng sống mà họ đang tuyệt vọng bám giữ. Đây có vẻ là một tên giết người biến thái rồi đây.

Conan nhìn sang 2 chiếc đồng hồ treo tường màu đen rất đẹp vẫn đang nằm một cách lạnh lùng trong góc, không biết rằng chúng vừa mới điểm giây phút tận cùng của 2 sinh mạng. Anh hơi rùng mình một cái, bỗng nghĩ ra một cái gì đó, anh hỏi Haibara:

"Cậu có nghĩ là...."

"Không" Haibara biết anh sắp hỏi gì, "Không phải chúng đâu, chúng không bao giờ hoạt động phô trương như thế này hết, khả năng cao là chúng ta đang đối đầu với một tên tội phạm biến thái khác thôi."

Conan hiểu về sự ám ảnh của bọn tổ chức Áo Đen với cả 2, nếu ai đó có hỏi rằng kẻ nào đã gây ra những chuyện lớn làm xáo trộn cả cuộc đời của anh và Haibara thì anh chỉ cần nói rằng: tại chúng. Và sau cuộc đại chiến 4 năm trước, tình hình còn tệ hơn nhiều dù nhiều thành viên đã bị bắt hay giết, vẫn còn những kẻ săn đầu người chủ chốt mà anh đã quyết dành hết công sức của mình để quét dọn chúng ra khỏi xã hội.

Tuy nhiên lần này có vẻ không phải do chúng rồi.

"Hmm" Conan trầm ngâm "Thế thì bây giờ tớ sẽ ra chỗ hiện trường của Kimura trước vì nơi đó có nhiều thứ đáng để chú ý hơn. Sau khi ăn tối xong, tớ với cậu sẽ xem xét mớ bằng chứng mà bên cảnh sát họ thu thập được, còn bây giờ, " Anh chỉ vào Haibara "cậu nghỉ ngơi, tắm rửa gì đó giùm tớ đi, trông cậu phờ phạc nguyên bữa học hôm nay rồi, nãy giờ cậu còn dí sát mặt vào cái máy tính nữa hả?"

Haibara hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại thế chủ động

"Ai khiến cậu quan tâm hả? Tớ làm chủ chính mình, tớ biết mình đang làm gì, phiền cậu đừng xía vô."

Cô luôn căm ghét tổ chức, nhưng lần này cô phải cảm ơn nó, vì nó đã giúp cô giữ được chiếc mặt nạ robot này, để giúp cô che chắn được niềm vui khỏi đôi mắt của tên thám tử kia.

"Làm ơn nhé, tớ không muốn thấy cậu phải chịu đựng nữa." Conan bỗng đổi giọng trầm buồn khác hẳn mọi khi

Haibara lại bị dội lại, cô không ngờ câu trả lời như thế từ cậu ta, không biết phải phản ứng thế nào, cô đành gật đầu mà không nói gì, sợ rằng bất cứ lời nói nào của mình nói ra lúc này cũng sẽ tiết lộ cho cậu tình cảm của mình.

"Được rồi nhé!" Conan ngay lập tức chuyển thái độ, nụ cười lại rạng rỡ trên gương mặt của chàng thám tử "Hứa rồi đó nha, à mà tí nữa cậu nấu tớ món cà ri nha!"

"Cái....? Kudou!" Haibara quay trở lại chế độ đáng sợ của mình trong tức khắc, nhưng Conan lúc này đã chạy biến ra khỏi cửa tầng hầm và không lâu sau đó là tiếng đóng cửa trước ra hiệu cho cô biết là anh chàng đã biến ra ngoài.

Nói là vậy nhưng cô không thể nào ngăn nổi nụ cười đang dần lan ra đôi môi của cô, chết tiệt thật, lại là nó rồi, lại là sự ấm áp đó. Dù cô có ngăn nó đến mức nào thì nó vẫn tìm ra những kẻ hở để có thể lan vào trái tim của cô, khiến nó đập trên những tần số thật bất thường. Haibara Ai, Shiho Miyano, một nữ hoàng băng giá, một người kiên cường, một kẻ sống sót, một con robot vô cảm, bất cứ cái tên nào cũng thế, sự thật rằng không cái nào có thể thay đổi được tình cảm của cô dành cho tên thám tử đại ngốc kia.

Và dĩ nhiên cô sẽ đi nấu mòn cà ri rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro