Chương 3: Những Câu Hỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chết là hết.

Bạn có thể nói nó như nhau đối với tất cả mọi người, nhưng cái bạn không thể biết đó là 10 giây trước khi nhận thức của họ hoàn toàn biến mất, họ đã nghĩ gì; có thể là niềm hạnh phúc khi ra đi trong vòng tay của những người thân, sự tự hào về những gì mình đã đạt được trong cuộc sống, hối hận về những sai lầm thời tuổi trẻ,....

Hoặc là sự kinh hoàng khi nhận ra đồng hồ đã điểm, kết thúc sự sống mà họ đang tuyệt vọng nắm giữ.

Từng trải qua hàng ngàn vụ án khác nhau, Edogawa Conan luôn nhìn thấy nó trong đôi mắt vô hồn của những người đã chết, sự sợ hãi đến cùng cực khi nhận ra chỉ trong vài giây nữa họ sẽ không còn tồn tại trên cõi đời này. Nhưng vụ án lần này lại là cách hành quyết đáng sợ nhất anh từng gặp, vì nó khuếch đại nỗi sợ đó lên tối đa và một khi tên hung thủ đã muốn thực hiện cách này thì tức là kẻ đó chẳng thể nào là một phạm nhân bình thường.

Tíc tắc...

Đi nhờ xe cảnh sát của trung sĩ Takagi (đặc ân riêng của chú ấy dành cho Conan để khỏi phải lướt ván trên đường băng trơn trượt) đến cầu tàu duy nhất trong Beika, Conan nhìn một lượt qua toàn bộ hiện trường. Điều đầu tiên anh để ý đó là hàng rào mắt cá đã bị cắt đứt, vậy là thủ phạm đã mang theo xác của ai đó theo con đường này. Anh dùng mắt kính của mình để truy dấu vân tay ở các khu vực ở lối vào và mép cầu tàu, không thu được gì dù anh cũng đã đoán trước, chuyện chẳng bao giờ dễ dàng thế. Takagi đã nói với anh là dấu cắt kẽm của đoạn kẽm hàng rào và các dấu vết khác đều đã được đưa sang cho Haibara, trong đó có một cái móng tay to bè, khả năng cao là của đàn ông. Ngoài ra đội lặn cũng đang tích cực tìm kiếm xác của nạn nhân dưới sông (nói là xác vì với nhiệt độ của nước cộng thêm thương tích thì gần như chắc chắn nạn nhân đã chết, nếu không chết đuối thì cũng là do giảm thân nhiệt)

Nhận thấy ở đây không còn gì để khám phá, Conan sang hiện trường thứ 2 ở quận Chuo. Tại đây anh thấy xác của Tatsuya Kimura, trạc 20-25 tuổi, bị trói cả 2 tay 2 chân, một khối kim loại đè lún vào toàn bộ cổ họng và một phần cằm dưới xuống sát mặt đường. Khối kim loại màu xám xịt được treo bằng một một sợi dây thép lên cái cầu thang thoát hiểm ở phía trên và đầu còn lại sợi dây thì được trói vào cổ tay của anh ta. Khỏi phải nói anh ta đã không thể chịu đựng được lâu.

"Chào nhóc!" Conan nhận ra giọng nói của trung sĩ bậc 1 Miwako Sato ở phía đầu hẻm....à không phải, là Miwako Takagi chứ, anh nhớ ra sau khi nhìn vào nhẫn đính hôn trên bàn tay của Sato (nhưng chị ấy vẫn thích được gọi là Sato). Một nữ cảnh sát mạnh mẽ mà Conan đã ngưỡng mộ bao nhiêu năm nay và dĩ nhiên cũng đã giúp Conan rất nhiều trong những hoạt động tay chân cũng như trí óc liên quan đến những tội phạm manh động.

"Em nghĩ thế nào? Một thằng tâm thần hay thanh toán băng đảng?" Sato chỉ vào hiện trường. Conan suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

"Nếu là thanh toán băng đảng thì em nghĩ chúng sẽ phải đặt xác ở vị trí nào đó có vẻ phô trương hơn là trong một căn hẻm bởi vì mục đích của chúng là gửi thông điệp đe dọa đối phương. Một kẻ tâm thần thì khả dĩ hơn, thích thú sự hành hạ, lấy nỗi đau đớn của đối phương làm khoái cảm và với phương thức này hắn hoàn toàn có thể cảm nhận tối đa sự khoái cảm đó."

"Và một liều khoái cảm có thể gây nghiện" Conan nghĩ thầm

"Chị đồng ý. À mà hắn tự gọi hắn là cái gì ấy nhỉ? Phù Thủy Thời Gian à?"

"Nếu không có 2 vụ án này thì chúng ta đều có thể nhất trí là đó là một cái tên của một thằng nhóc mới lớn muốn tỏ ra ngầu lòi, nhưng mà...." Takagi bỏ lửng câu nói khi nhận thấy ánh mắt của vợ anh.

Conan gật đầu nhưng không quá chú ý đến lời nói của anh chàng sợ vợ nữa, anh đang bước vào lâu đài logic của chính anh. Tôn chỉ của anh đó là "Sự thật chỉ có một." và sau bao năm thì nó vẫn đứng vững. Chỉ cần dựa vào nó anh có thể lắp ráp những dấu hiệu vô tri vô giác với những sự kiện đã xảy ra, để trả lời cho những câu hỏi liên tiếp nhau; tạo sao hắn lại giết nạn nhân -> tại sao lại là chỗ này -> hắn đã làm gì ngay tại đây, bỏ đi liền hay ở lại,....Và do người chết sẽ không bao giờ nói nên câu trả lời sẽ nằm ở những đặc điểm nhỏ xíu còn sót lại tại hiện trường đó đang chờ được anh khám phá.

Và trước hết anh đã thấy có một vấn đề

"Chị Sato nè, chị thấy có gì lạ không?" Conan hỏi trong khi vẫn đang nhìn về phía cuối đường hẻm.

"Hmm? Sao nhóc?"

"Đây là một con hẻm dài hơn 30m, nhưng nạn nhân lại nằm cách mặt phố chỉ có 5m, tại sao lại không để ở sâu hơn? Cái thứ 2 là nạn nhân lại nằm ngay trước một cánh cửa thoát hiểm của một tòa nhà, chẳng phải thế hơi nguy hiểm cho thủ phạm hay sao? Cái thứ 3 là chắc hẳn nạn nhân đã bị kéo lên đây, có vết đậm hơn của chất nhầy ở phía lưng áo và lưng quần, nhưng lại không hề có vết bánh xe nào trong khu vực gần đây."

Những câu hỏi...

"Em nói chị mới nhớ" Sato ngước mắt trầm ngâm suy nghĩ "Khi nãy chị đã cho các đồng nghiệp thăm hỏi những người sống trong hẻm này, không ai biết tí gì cả, mà tới tận 42 người đấy, kể cả người sống trong căn hộ có cái cửa thoát hiểm gần xác nạn nhân nữa."

Lại thêm một điều kì lạ

Conan xem xét kĩ hơn xác của nạn nhân, một gương mặt xám xịt với đôi mắt mở toang gần như đã mờ đục, anh hơi rùng mình một tí, nhìn quen không có nghĩa là miễn nhiễm, nhất là với những cái chết khủng khiếp như thế này. Nhờ mắt kính của Agasa, anh nhìn thấy dưới cạnh lưng của nạn nhân có những cọng có vẻ như là rơm hay lông màu vàng rất bé cùng với những hạt cát li ti, ngoài ra chúng còn nằm ở phía trên khối kim loại nữa, trong khi toàn bộ khu vực phía xa của xác thì hầu như không có dấu hiệu gì đáng kể, chỉ có những hợp chất muối để làm tan băng.

"Vậy tức là hắn quét?" Conan hỏi to, thu hút sự chú ý của Sato và Takagi.

"Ở đây có những cọng lông vàng nhỏ với chất bột, tức là hắn đã quét sau khi nạn nhân chết để xóa bằng chứng, nhưng tại sao? Quét bột là một cách để xóa dấu vết nhưng nếu hắn sợ bị phát hiện dấu vân tay hay thứ gì đó có thể chỉ ra nơi ở của hắn thì hắn chỉ cần lấy đi những thứ cần thiết thôi, việc gì phải quét như vậy?"

"Hmm vậy thì lạ rồi" Takagi nghiêng đầu và nhắm mắt để suy nghĩ.

Một khoảng im lặng của 3 người, cho phép họ phóng suy nghĩ đến những tư duy sâu xa hơn.

"Hmmm, hắn rất cẩn thận và tỉ mỉ, và đủ thông minh để biết là việc quét là dư thừa, vậy chắc chắn là có mục đích khác." Conan suy nghĩ thành tiếng.

"A" Sato chợt lên tiếng "Nếu hắn đủ thông minh để biết lấy đi những thứ chỉ điểm trực tiếp, hắn sẽ không sợ hãi chuyện chúng ta sẽ tìm ra hắn. Như vậy thì khả năng khả dĩ nhất là..."

"Là hắn đã quay lại và hắn quét bột để ngăn chúng ta biết là hắn đã quay lại." Takagi búng ngón tay, gương mặt rạng rỡ hẳn.

"Vậy tức là, hắn phải đứng ở đâu đó bên ngoài hiện trường, vỉa hè gì đấy để quan sát chúng ta hay biến thái hơn, quan sát cái chết của nạn nhân. Như vậy chúng ta có thêm hiện trường nữa." Sato kết thúc màn tung hứng của 2 vợ chồng.

Conan mỉm cười nhìn 2 người cảnh sát, dĩ nhiên những cái họ vừa nói anh đã suy luận ra từ lâu rồi nhưng tốt hơn hết là để cho họ có thời gian để động não suy nghĩ. Đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn mà.

Sato nói vào chiếc tai nghe nhỏ ra lệnh cho đội khám nghiệm kiểm tra cả khu vực vỉa hè đối diện và kế cận con hẻm của nạn nhân. Sau một lúc họ đã tìm thấy một thứ quan trọng (ngoài những dấu giày trộn lẫn lên nhau, cái đó thì trời cũng không phân biệt được) đó là một cái bọc tiền các tờ 2000 yên được cuộn lại, tổng cộng là 26000 yên (Gần 6 triệu đồng nếu các bạn không biết :>).

"Số tiền ở đâu ra thế nhỉ? Ai lại đánh rơi ở chỗ này kia chứ?" Takagi thắc mắc.

"Anh đang cầm đèn chạy trước ô tô quá đấy, lỡ hung thủ đã lấy tiền của nạn nhân rồi đánh rơi thì sao?" Sato chữa lại.

Conan đang ngẫm nghĩ thì một tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ phá đi bầu không khí yên tĩnh của một buổi chiều tối thế này. Ngay lập tức phản ứng đầu tiên của đôi vợ chồng đó là với tay ngay vào khẩu súng dắt trên eo, nhưng sau khi họ chú ý nơi phát ra tiếng hét thì ngay lập tức trấn tĩnh lại.

Một người phụ nữ tóc vàng khoảng tầm trên 30 tuổi, hơi ục ịch nhưng gương mặt vẫn có sự cân đối nhất định đang bị giữ lại bởi cảnh sát ở phía ngoài hiện trường. Cô ta bưng 2 tay lên mặt và khóc nức nở, tiếng khóc dù đã bị che đi một phần nhưng vẫn đủ để làm xé lòng những người cảnh sát mới vào nghề.

Nhưng cả 3 người, Sato, Takagi và Conan đã quá quen với những cảnh thương tâm như vậy rồi.

Quen không có nghĩa là miễn nhiễm....

Sato lên tiếng hỏi trước:

"Chị có quen nạn nhân không?"

Người phụ nữ không trả lời và chỉ tiếp tục khóc, lần này cô ta đã quỳ sụp xuống trước mặt họ, những lời nói vô nghĩa phát qua đôi bàn tay mà lúc này đã ngập trong nước mắt và nước mũi.

"Em.....không.....em ơi.....không....không thể nào..."

Vậy ra đây là người phụ nữ mà Haibara đã nói là xác nhận danh tính của Kimura, chị gái của anh ta, Conan suy luận.

Sato nhẹ nhàng đỡ người phụ nữ đứng dậy, gương mặt của cô ta lúc này đã sưng húp và đỏ ửng lên nhưng cô ta không hề ngừng khóc, chỉ đơn giản là từ tiếng la hét giảm xuống còn tiếng nấc nghẹn ngào thôi. Nữ cảnh sát nói trấn an người đàn bà bằng giọng nói dịu dàng nhất mà Conan từng được nghe:

"Chúng tôi vẫn chưa biết kẻ nào làm việc này, nhưng tôi thề với chị, chúng tôi sẽ tìm ra hắn, chắc chắn là thế."

Người phụ nữ tên là Iseri Misoka, chị họ của nạn nhân. Sau một hồi được Sato dỗ dành và sửa sang lại một tí ở phần sâu trong căn hẻm thì người phụ nữ đã bớt khóc một tí, nhưng đôi tay trắng muốt của chị ta vẫn run cầm cập, một phần vì khi lao ra khỏi xe để đến chỗ hiện trường thì chị đã quên mang theo chiếc áo khoác. Misoka trả lời câu hỏi của 3 người một cách rõ ràng nhất có thể dù lâu lâu vẫn bị ngắt bởi những tiếng nấc, theo như chị ta, Kimura là một nhà thơ tự do, một người đàn ông độc thân vô tư lự đáng yêu trong mắt mọi người, không rượu bia, không tình cảm lứa đôi, không ma túy thuốc lắc gì cả, một người hoàn toàn bình thường chuyển vào Beika 1 năm trước để tìm kiếm niềm cảm hứng mới cho thơ của anh ấy.

"Vậy thì xác nhận là do kẻ tâm thần rồi." Conan đã lo ngại về vấn đề này vì như thế mọi chuyện sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

"Nhưng tại sao?!! Tại sao lại là anh ấy chứ?!" Người phụ nữ chực khóc lần nữa.

Đó là câu hỏi chung của cả 3 người đang đứng trước mặt chị ta lúc này.

Nhưng dĩ nhiên không ai có câu trả lời. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro