Chương 4: Đói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dục vọng

Nằm vắt tay lên trán trên một chiếc giường bằng gỗ đã mục và đổi màu, mốc đã mọc bám vào phần lớn chân giường trong một nhà thờ cũ, Nagata Masayuki cảm thấy thật trớ trêu. Hắn nhớ về những bài học thời xa xưa khi người ta luôn coi những nhà thờ như những nơi linh thiêng nhất và là nơi tốt nhất cho những kẻ tội lỗi sám hối.

Còn giờ thì nhìn hắn xem, một sự thèm khát dâng lên trong tâm hồn, cũng khó chịu như tiếng òng ọc của cái bụng luôn đói của hắn, đã vậy mà lại trong một nhà thờ nữa chứ, thật nực cười.

Ý tưởng trú tại đây vốn dĩ là của Katsushika Razan, một nhà thờ cũ trong một khu hoang vắng phía xa của quận Rizen và cũng là đại bản doanh để lên kế hoạch cho các hoạt động giết người tiếp theo. Razan đã khước từ lời đề nghị của Masayuki về nhà hắn vì theo Razan, không nên có bất cứ thứ gì liên quan đến thông tin thật của bản thân trong vụ này và dĩ nhiên hắn cũng nghe theo.

"Và nơi đây không còn thánh thần gì nữa đâu." Một câu nói như để an ủi nhưng Masayuki không biết thật là người đàn ông kia có ý thật vậy không.

Mà dù là vậy đi nữa, vẫn còn một tí tri giác trong tâm hồn luôn bị dày vò bởi cơn thèm khát như hắn để giữ lại một phần gì đó của một công dân mẫu mực mà bác sĩ tâm lý của hắn ngày xưa đã cố xây dựng cho bệnh nhân của mình.

"Tôi biết cậu tốt Nagata, nhưng cậu phải luôn hiểu rằng, chỉ khi nào cơn đói của cậu được kiểm soát, cậu mới thành một công dân mẫu mực đước."

"Có vẻ tôi không làm được rồi bác sĩ ạ." Big M nghĩ thầm, đầu óc lại lái sang việc suy nghĩ địa ngục sẽ trông như thế nào.

Nhà thờ này đang được rao bán nhưng môi giới và bất động sản gần như không quan tâm đến nơi này nữa, ý là ai lại muốn đến đây trong khi còn các nhà thờ lớn ở Beika hay các quận khác chứ. Tuy nhiên bên môi giới vẫn giữ điện ở chỗ này, vì biết đâu vài kẻ quái gở nào đó lại đòi mua hay thuê thì sao? Và dĩ nhiên nó được đã được cẩn thận, nhưng tài phá khóa của Razan cũng ngang ngửa mọi kĩ năng khác mà Big M đã thấy ở hắn, và đó là ở mức độ hoàn hảo.

"Mày không thể tự gọi mình là Phù Thủy mà không thể làm được những chuyện vặt như thế này phải không?" Big M nhớ lại câu pha trò có lẽ "dí dỏm" nhất mà hắn nghe được từ người này.

Lần đầu tiên Big M hiểu về sự ám ảnh với thời gian của Razan, đó là khi hắn vô tình nói đùa rằng: "Ở đây chả có cái tháp Đồng Hồ nào nhỉ, gọi là cái gì ấy nhỉ? Big Ben?"

"Không, Big Ben là cái chuông, đặt theo tên ngài Benjamin Hall và được đặt cho 1 trong 5 cái chuông ở trong đó, vào giữa thế kỉ 19, người dân ở Anh chỉ biết giờ thông qua tiếng chuông đó thôi."

"Ồ"

"Còn cái tháp Đồng Hồ" Razan nói tiếp "Thì mày có thể gọi là tháp Big Ben vì nó chứa cái chuông, hoặc là tháp Elizabeth sau lần đổi tên năm 2012."

Vậy đấy, gã này biết mọi thứ.

Big M đã lo rằng hai kẻ lạc lõng trong xã hội thì khó mà thân được với nhau, vì gã tin rằng dù hoàn cảnh có giống nhau thì sự thương cảm vẫn sẽ không tồn tại bởi mỗi người đều có một địa ngục riêng để chứa những suy nghĩ đen tối của chính bản thân họ. Nhưng Razan đối với gã lại rất chân thành, giống như một người anh hai tốt bụng chia sẻ cho hắn những mánh khóe hay thậm chí bí mật của mình để bù đáp lại khoảng cách về cách sống và cách nhìn giữa họ. Big M cũng không phải người thích nói chuyện nhiều (do nhiều lần cái mồm của hắn không ngăn được lại nói những điều không phải với những nữ nhân viên hay mấy cô gái tuổi teen nào đó) nên hắn cũng chẳng có nhiều bạn, điều này làm hắn cảm thấy dễ chịu đối với việc có một người bạn như Razan hơn nhiều.

Rửa bát đĩa của mình sau một bữa ăn ngọt (tính ra bữa ăn nào của hắn cũng là đồ ngọt hay đồ ăn vặt), hắn nghĩ về nạn nhân tiếp theo của cả 2, một cô gái chủ tiệm cây cảnh.

Hắn mường tượng về thân thể của cô gái tên Miyuki đó, cơn thèm thuồng lại nổi dậy khiến hắn bất giác nhìn vào đôi tay của mình. Không biết làn da của cô gái đó có mịn không nhỉ? Những người da trắng và xinh đẹp thì thường da họ mịn lắm. Tự nhiên cơn thèm lại lan khắp người hắn, đói, đói quá, đói chết đi được. Hắn lại lấy thêm một gói bánh ngọt nữa mà hắn coi như một bữa khai vị trước món chính, vì nếu không ăn được món chính, gã sẽ không chịu nổi mất.

Tính ra thì đối với Big M, việc coi tấn công tình dục phụ nữ như một cách để thỏa mãn cơn đói bắt đầu khi hắn học trung học khi hắn đã cưỡng bức một bạn nữ khác, và cũng là lần duy nhất hắn bị bắt. Bác sĩ tâm lý đã nói hắn rằng, sự ham muốn tấn công đó như một cơn đói, hắn sẽ không thể dứt bỏ được, nhưng hãy thỏa mãn nó bằng những thứ khác theo pháp luật, bánh kẹo chẳng hạn. Đó là lý do cho thói quen ăn đồ ngọt của hắn hiện tại.

Ngoài ra cũng là lý do tại sao hắn không bị bắt nữa, vì hắn sẽ chọn cách khác để thỏa cơn đói, lén lút hơn, khôn ngoan hơn.

Có tiếng gọi của Razan, Big M đi lên gác lại và thấy người đàn ông cao nhưng gầy gò đã đứng ngoài cửa phòng của hắn nhưng chưa đóng hẳn. Big M lén nhìn vào căn phòng của tên Phù Thủy và thấy nó trái ngược hoàn toàn với phòng của mình. Mọi thứ đều ngăn nắp, cực kì ngăn nắp, trong tủ quần áo thì có 4 cái áo và 4 cái quần được chia ra treo cách nhau đúng 6 cm, giường của hắn không hề có một nếp nhăn nào, các đồ vật trên bàn đều được xếp đối xứng với nhau, các chồng sách mỗi chồng 5 cuốn cách nhau đúng 3cm.

Qúa tỉ mỉ.

Phải chăng người này cũng có cơn đói của riêng mình? Big M tự hỏi.

Cả 2 cùng đi xuống gác, Razan nhìn chiếc đồng hồ quả lắc của mình rồi nhìn sang Big M:

"Mày kiểm tra nó nhé? Con bé bán hoa ấy. Xem nó làm một mình hay có người đến xưởng cây cảnh để lấy hàng."

Big M gật đầu, hắn bắt đầu mặc chiếc áo khoác đen, đội mũ trùm phần đầu và đeo chiếc kính râm.

Khi đã ra khỏi nhà thờ và đúng trong con hẻm gần đó, Razan hỏi:

"Mà này, tao muốn nói trước, nạn nhân ngày mai của chúng ta cũng là nữ đấy, hơn nữa là một đứa cảnh sát, mày có ổn với cái......mày gọi là gì ấy nhỉ? Thỏa cơn đói à? Hai ngày liên tiếp không?"

Vậy gã này cũng có cơn đói của chính mình, nhưng không phải là thèm muốn tình dục, mà là đòi hỏi sự rõ ràng của mọi thứ hắn đã biết.

"Tôi không biết, hợp thì gọi thế thôi, với hồi xưa có người nói tôi thế, tôi thấy cũng hợp lý. Với 2 bữa liên tiếp cũng chẳng vấn đề gì."

"Anh cũng đói lắm mà phải không? Nhưng không phải như tôi." Big M do dự nhưng quyết định không nói ra.

"Còn anh, anh tính làm gì với cô gái đó?" Hắn hỏi tiếp.

Katsushika Razan có một nguyên tắc, đó là không bao giờ để nạn nhân chết một cách nhanh chóng. Nghe thì dễ nhưng làm thì không, bởi vậy nên Big M biết hắn có cả một kho tàng về những cách thức tra khảo nặng nề nhất, có thể là của CIA, FBI hay các cartel của Mexico, Mafia Ý,....để làm cho nạn nhân phải khiếp sợ đến cùng cực mà khai thông tin ra.

"Mày có xem ảo thuật không Nagata?" Razan bỗng hỏi ngược lại.

"Có một chút"

"Mày có bao giờ nghe The Lazy Hangman chưa?"

"Chưa"

"Tao sẽ thực hiện trò đó với con nhỏ, tức là tao sẽ buộc dây quanh cổ nó rồi đầu còn lại tao sẽ quấn vào cổ chân rồi để nó nằm sấp, 2 chân cuộn lên lưng, từ từ chân của nó sẽ mỏi ra và siết chặt dây vào cổ của nó, mày hiểu rồi chứ?"

Gật đầu

"Xong việc tao sẽ cho mày vui vẻ với con nhỏ đó, mày chỉ cần chờ tầm 10 phút thôi, mày ổn với xác chết không?" Lần này thì Razan mỉm cười.

"Không vấn đề."

Cả 2 vừa ra khỏi con hẻm thì Big M đứng sững lại, đôi mắt hắn bỗng trở nên sợ hãi, hắn nhìn thấy một người đàn ông đeo kính râm ở phía bên phải của hắn chỉ cách một chút trong khi hắn vẫn chưa kịp cất con dao. Tiêu rồi

"Mày sao thế?" Razan liếc nhìn sang Big M

"Cái gã vừa đi qua chúng ta, nó nhìn thấy con dao của tôi rồi." giọng trả lời run run pha lẫn tức giận và sợ hãi.

"Được rồi, để tao lo." Câu trả lời đơn giản của Razan. Hắn lấy con dao bấm của hắn trong túi ra và bọc trong một tờ báo mà hắn mang theo. Người đàn ông gầy nhẳng sau đó bám theo và tiến lại từ từ tên đã đi qua họ và cuối cùng rẽ vào một góc phố khác. Big M cảm thấy sợ hãi và thất vọng, nhưng không phải là cho số phận bi thảm của người lạ mặt kia, mà là chính mình đã làm thất vọng người mà hắn coi là bạn bè, là người anh hai của mình.

"Chết tiệt" Hắn vớ đại một thanh kẹo và nhai tiếp.

Một lát sau, Razan đi ra và mang theo con dao bấm đã dính máu được bọc trong tờ báo, hắn cất con dao, quăng tờ báo đi và thay ngay đôi găng tay dự phòng. Hắn giải thích:

"Tao xử lý xong rồi, xác nó trong cái thùng rác và được chôn khá sâu, lịch trình xe rác đổ vào 2 ngày nữa sẽ đủ thời gian cho nó phân hủy xong, mong là sẽ không bị phát hiện."

"Tôi xin lỗi" Big M thì thầm.

"Không sao, chỉ cần hứa lần sau cẩn thận hơn là được." Razan nói trong khi lau máu dính trên gương mặt nhẵn bóng đã được cạo một cách hoàn hảo của mình.

"Vâng vâng, tôi hứa, hứa mà."

"Vậy được rồi, mày đi theo dõi con bé đó đi, tao sẽ quay lại chỗ thằng nát họng để coi lũ cảnh sát là ai? Vụ này tao không nghĩ tụi nó coi nhẹ đâu. 1 tiếng nữa gặp tao ở bảo tàng Nghệ Thuật Beika."

"Vâng"

Có lẽ nhận thấy người đồng bọn vẫn đang cảm thấy tội lỗi, Razan quay sang nở nụ cười với Big M, không phải mỉm cười cho chiếu lệ mà là một nụ cười thật sự:

"Đừng lo, tao tin mày, cứ theo kế hoạch mà làm. Dĩ nhiên kế hoạch nào cũng có sai sót, quan trọng là sửa chửa nó đúng lúc thôi. Bây giờ thì sai sót này đã được xử lý rồi thì cơ may thành công sẽ cao hơn đấy."

-------------------------------------------------------------------------------------------------

Hiện trường đã được giải phóng, xác của Kimura được đưa đi, người đàn bà khốn khổ là chị họ của anh ta cũng đã rời đi. Nhìn gương mặt của cô ta, Conan hiểu rằng những ngày tới sẽ cực kì khó khăn với chị ấy.

Chính nhờ gương mặt đó mà Conan đã nán lại cùng Takagi và Sato để xem xét thật kĩ hơn nữa mọi nơi trong con hẻm, kể cả vỉa hè kế cận nhưng không thu được gì thêm đáng kể. Conan thấy dâng lên trong lòng một sự thán phục nhỏ nhoi cho tên phạm nhân này, chẳng có nhiều vụ án mà anh từng kinh qua lại có ít chứng cứ như thế này, không biết các chứng cứ đã được gửi cho Haibara như thế nào.

"Có vẻ như không còn gì ở đây có ích cho chúng ta nữa." Takagi thở dài

"Ừ cũng muộn rồi, với chúng ta đã xét từng cm của khu vực này rồi, làm thêm vô ích" Sato trả lời

Đúng lúc cả 3 bước ra xe cảnh sát của họ thì bỗng Conan thấy một thứ kì lạ, ở vỉa hè phía bên kia, đứng ở phía xa ở trước cửa một trung tâm mua sắm nhỏ cách vị trí đối diện họ khoảng 10m có một người đàn ông đang đọc báo đứng giữa trời tuyết rơi thế này.

"Chị Sato này, nhìn về hướng 2h đi, có một kẻ tình nghi." Conan nói nhỏ với nữ thanh tra, lúc này cũng đã chú ý đến người mà Conan nói.

"Chị thấy rồi, ai mà đứng đọc báo trong thời tiết này kia chứ. Nếu đọc báo thật thì chỉ cần lướt qua cho nhanh rồi đi tiếp thôi." Sato cũng hạ giọng đáp lại

"Phải tiếp cận hắn ngay, nhưng làm sao đây? Nếu thấy chúng ta tiếp cận hắn mà hắn là tình nghi thật sẽ thừa cơ chạy mất, đứng ngay gần một góc phố thế mà."

Suy nghĩ một lúc rồi Sato mỉm cười nháy mắt với Conan: "Đừng lo, chị có kế hoạch rồi."

Sau khi nói xong kế hoạch cho Conan, Sato quay sang nói Takagi cái gì đó rồi tiếp tục ra lệnh cho hội cảnh sát đang thu dọn hiện trường, sau khi nghe xong Takagi leo lên chiếc xe cảnh sát và đi chậm rãi về hướng Tây, ngược lại so với vị trí của người kia còn Sato và Conan leo lên chiếc xe bán tải to của hội cảnh sát còn lại và đi theo hướng Đông theo hướng của gã kia. Sau khi qua mặt hắn và đi vào góc phố một lúc, Sato và Conan mở cửa xe và nhảy xuống cách người đó khoảng vài tòa nhà, họ thận trọng tiến dần về phía sau của tên tình nghi lúc này vẫn đang đọc báo say sưa (hoặc giả đò). Đúng lúc đó Conan thấy Takagi đã ra khỏi chiếc xe cảnh sát và cũng tiến dần về phía gã theo hướng ngược lại để đón đầu.

Một gọng kìm hoàn hảo.

Khi Sato và Conan chỉ còn cách người kia 15m thì bỗng có tiếng gọi từ bên kia đường của 2 vị cảnh sát khác không biết về kế hoạch này.

"Sato, đang làm cái gì thế?"

Chó má thật!

Ngay lập tức người kia quay lại và thấy Sato với Conan đang tiến lại gần hắn, ngay lập tức hắn bỏ tờ báo và bỏ chạy dọc theo vỉa hè về phía Tây, cả 2 ngay lập tức đuổi theo.

"Đứng lại!"

"Chết tiệt, mình không mang theo đôi giày của Agasa rồi." Conan tự trách bản thân vì không nghĩ đến chuyện kẻ tình nghi lại nán lại chính hiện trường.

May mắn là phía đó Takagi đã đứng núp sẵn dưới mái hiên của một tòa nhà, nam thanh tra lao ra tông thẳng vào hắn và cả 2 cùng lăn lộn trên vỉa hè đầy tuyết. Cũng đúng lúc đó Sato đã nhanh chóng ập lại, cô dùng đấu gối đè vai hắn xuống mặt đường và bẻ ngoặt 2 tay của hắn lại phía sau, Takagi rút súng ra và chỉ vào đầu của hắn.

"Cái gì vậ...." Hắn thều thào

"Câm mồm!" Sato quát, uy lực đủ để hắn phải nín lặng ngay lập tức. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro