Chương 5: Cuộc thẩm vấn đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tên thám tử cũng khá muộn rồi." Haibara Ai liếc nhìn lo lắng trên chiếc đồng hồ treo tường, 8h tối, đã quá giờ ăn 1 tiếng.

Cũng không phải lần đầu tiên, và chắc chắn không phải lần cuối cùng. Cái danh Thần Chết của Conan đã luôn là một sự hài hước đen tối mà Haibara nhận thấy, dĩ nhiên cô không ưa gì chuyện chết chóc (với tư cách cựu thành viên của Tổ Chức Áo Đen thì lại càng không) nhưng bạn thử tưởng tượng cứ vài ngày, hay thậm chí mấy ngày liên tiếp bạn đều đi ngang qua một vụ án mạng thì từ từ bạn sẽ coi nó như một lẽ thường tình, còn với Haibara thì nó lại là thứ vũ khí để trêu chọc chàng thám tử tội nghiệp kia. Và sẽ chẳng lạ gì nếu trên đường về cậu ta lại dính một vụ án khác nữa.

Khác người nhỉ?

Thì từ nhỏ đến lớn có bao giờ cô giống người thường đâu.

Nhưng lần này thì khác, trong nhiều năm làm "đồng nghiệp" của Conan đây là lần đầu tiên cô thấy một vụ án làm cô phải rùng mình đến vậy, phạm nhân thực hiện hành hình theo kiểu tra tấn đến chết với nhũng nạn nhân gần như ngẫu nhiên (ít nhất là cô nghĩ vậy) lại còn để xác ở những nơi công cộng, chứng tỏ kẻ đó đủ tự tin để thách thức mọi người tìm ra hắn và rằng toàn bộ sự kiện đối với hắn cũng chỉ là một cuộc chơi.

Chắc chắn hắn sẽ tiếp tục.

Đúng là thiên tài và điên loạn không bao giờ nên đi chung với nhau. Cô chợt nhớ về Tổ Chức cũng toàn những kẻ như vậy, bỗng rùng mình tự hỏi liệu có phải một trong số chúng đã quay lại không?

Chìm vào những suy nghĩ riêng tư của mình khiến cô suýt nữa lỡ cuộc gọi của Conan thông qua mắt kính của Agasa, cô chuyển tần sóng và bắt đầu nói, cố giấu vẻ nhẹ nhõm:

"Bộ có gì vui à? Muộn rồi đấy."

"À há, cậu lo cho tớ phải không? Nghe giọng là biết rồi nha." Tên thám tử này, hắn không có liêm sỉ à!

"Ờ thế thì cậu cứ vui tiếp đi nha, khỏi gọi chi." Haibara trả lời lạnh lùng.

"Khoan khoan khoan! Tớ đùa thôi mà," giọng của Conan trở nên hốt hoảng khiến cô cười thầm, nhưng nếu hắn cứ "đùa" theo kiểu vô tình đi guốc trong bụng cô thế này thì cô sẽ phát điên thật mất.

"Tớ muốn báo tin cho cậu biết là bắt được một người tình nghi rồi."

"Vậy à? Nhanh thế á?" Haibara tỏ ra bất ngờ, không nghĩ chuyện sẽ dễ thế.

"Không dễ thế đâu." Biết ngay mà. "Tớ không nghĩ người này là hung thủ thật nhưng hành động của hắn cũng đáng ngờ, cứ đứng gần chỗ hiện trường Kimura ấy, lại còn bỏ chạy khi chị Sato với tớ lại gần nữa."

"Nói thật, cậu mà lại gần thì việc bỏ chạy cũng không khó hiểu đâu."

"Ha ha, cậu có tính diễn hài độc thoại không hả Haibara? Nhớ lại mấy câu cậu trêu chọc tớ thì cậu cũng làm dân chuyện nghiệp được rồi đấy." Conan nói mỉa mai nhưng Haibara thừa biết cậu ta không hề nổi giận.

"Vậy giờ cậu đang ở đâu?"

"Đang ở đồn với mấy anh chị cảnh sát để thẩm vấn hắn đây, có thể hắn không phải nghi phạm thật, nhưng hắn có lí do để nán lại hiện trường. Cậu cứ ăn trước đi, tớ sẽ về hơi muộn á."

"Cậu khỏi dặn, tớ ăn hết rồi."

"Ơ ơ..."

"Đùa thôi, nhưng nhớ cập nhật tình hình đấy, tớ sẽ kiểm tra trước các bằng chứng tớ được gửi, nghe nói có khối kim loại hơn 30kg đúng không, chúc may mắn nhé thám tử." Không kịp để Conan càm ràm, Haibara ngắt kết nối. Gỡ chiếc mắt kính liên lạc ra, cô nhìn vào cái bàn ăn trước mặt cô rồi lắc đầu nhẹ, để bản thân trôi vào dòng suy nghĩ của chính mình.

Nhiều năm qua, cô và Kudou đã cùng khắc những dấu tích lên cuộc đời của nhau theo những cách thật kì lạ, cô đã nghĩ đáng lẽ 2 người lẽ ra phải là kẻ thù của nhau mới đúng, nhưng giờ thì nhìn xem, Ai và Conan, một bộ đôi hỗ trợ đắc lực của sở cảnh sát, Ai và Conan, một bộ đôi học sinh xuất sắc của trường Teitan và còn nhiều nhiều nữa. Cô có cảm giác như trong chính những câu chuyện hàng ngày luôn có cô và cậu ta, không có sự tồn tại đơn độc, sự tin tưởng tuyệt đối như vậy đôi khi lại làm cô không để ý đến những nhịp đập rộn ràng của mình, khi đó cô lại tin rằng mình đã từ bỏ được thứ tình cảm âm ỉ trong lòng cô. Nhưng đúng những lúc đó, cậu ta lại bừng sáng như ánh bình minh trong mắt cô, nuôi dưỡng cho những bông hồng nở rộ ở những ngả đường trái tim mà cô đã luôn để trong bóng tối từ khi còn trong Tổ Chức

Và rồi cô vẫn chọn nó, vẫn chọn yêu cậu, để lần sau lại mạnh mẽ hơn lần trước.

Cô che lại đống thức ăn, mỉm cười khi nhớ về câu đùa của Conan. Cậu ta nói cũng đúng, với những thứ cô "sáng tạo" về anh thám tử ngốc nghếch thì cô hoàn toàn có thể trở thành một danh hài chuyên nghiệp, nhưng có những phần trong đó mà cô sẽ không bao giờ có thể để ai biết, kể cả cậu.

Vì nó đến từ tình yêu của cô, một thứ cô cho rằng không bao giờ nên tồn tại.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Tôi đã nói với bà kia rồi" Tên tình nghi hất đầu lạnh nhạt về phía Sato "Tối qua tôi đang đi bộ qua chỗ đó thì làm rơi tiền. 26000 yên, toàn tờ 2000 yên được cuộn lại."

Câu trả lời vang hơi quá mức cần thiết trong căn phòng thẩm vấn chật hẹp cùng những gam màu xám xịt phủ kín 3 bức tường và cái gương khổng lồ một chiều mà bất cứ tên phạm nhân nào dù có là người ngây thơ nhất cũng thừa biết tác dụng của nó không phải là để hắn chải tóc hay xem râu mình thế nào.

"Sáng nay tôi tính quay lại để lấy nhưng thấy cảnh sát đông quá nên tôi không muốn liên quan. Tôi là dân môi giới, khách hàng của tôi không muốn tôi dính với mấy người."

Toyoda Yuichi (Cái tên khiến Conan phải phì cười vì sự mỉa mai của nó)* là tên của người đàn ông xui xẻo kia. Hắn ta đã được kiểm tra toàn thể, không có dấu vết nào khiến hắn dính đến án mạng cả, Conan cũng đã dùng mắt kính để kiểm tra dấu vân tay của hắn, và nó trùng với dấu vân tay trên cuộn tiền.

"Thế anh đánh rơi lúc nào?" Người hỏi là trung sĩ Takagi đang ngồi đối diện với Yuichi.

Anh ta kể lại rằng vào 8h tối hôm qua anh ta có đi nhậu với bạn bè và khoảng 9h thì anh ta tạm biệt họ rồi đi dọc theo phố ở quận Chuo để đến ga tàu điện gần đó, khi rút giấy tờ và vé ra thì anh ta đã đánh rơi tiền ở chỗ đó, sau đó anh ta lên tàu và về nhà lúc 11h, điều này đã được vợ anh ta xác nhận.

"Vậy trong khoảng thời gian anh ở đó, anh có nhìn thấy điều gì kì lạ khi ở đó không? Chuyện này liên quan đến một vụ án mạng nghiêm trọng."

"Không thưa ngài cảnh sát, tôi rất tiếc nhưng lúc đó tôi không để ý thấy gì hết."

"Anh nhớ kĩ lại xem, chuyện này nghiêm trọng đấy."

"Không, tôi thề, nếu tôi nhớ được gì tôi đã nói rồi, tôi xin lỗi." không quá hối lỗi.

Takagi và Sato cùng quay trở lại căn phòng đằng sau cái kính một chiều, ở đây ai cũng có thể theo dõi cuộc thẩm vấn nhưng những người trong đó sẽ không thể nào thấy được họ. Trong căn phòng lúc này có 5 người ngoài Conan ra, trong đó 3 người mà anh quen bao gồm thám tử cấp cao Megure với chiếc nón phớt và bộ ria trứ danh của mình, nữ cảnh sát xinh đẹp với tóc đuôi gà và cũng là bạn thân của Sato, Yumi Miyamoto với chàng cảnh sát mũm mĩm với gương mặt phúc hậu Kazunobu Chiba.

Còn 1 người còn lại, Conan chưa gặp bao giờ.

Trước đó thanh tra Megure đã giới thiệu sơ qua cho Conan về người đó. Tên ông ta là Suzuki Yutaka, là thanh tra giám sát trọng án bên sở cảnh sát Nagasaki và là đồng nghiệp thân cận của Megure trong vài năm gần đây. Ông ta có thân hình và khuôn mặt như một diễn viên nổi tiếng, tức là khó đăm đăm khi không có máy quay dí sát vào mặt, một tay phụ trách cừ khôi nhưng là một bạn nhậu tệ hại (bác Megure bảo thế).

Ngoài ra còn một lí do khác cho sự xuất hiện của Suzuki, vài ngày nữa là lễ tri ân những cảnh sát hy sinh trong những năm qua ở Beika riêng và Tokyo nói chung, sự kiện này đòi hỏi sự hiện diện của các bộ phận cảnh sát các cấp ở các tỉnh khác nhau, Hokkaido, Okinawa,....Nên nhân dịp này thì bên phía Nagasaki đã cử đại diện của mình là ông Suzuki để vừa tiện tham gia vào đội phá án cũng như buổi lễ tri ân luôn, một công đôi việc.

"Tên này đúng là vô dụng!" Thanh tra Yutaka lên tiếng giận dữ, ông ta có giọng nói trầm nhưng lại vang khiến cho người nghe cảm nhận gấp đôi sự giận dữ trong giọng nói của mình.

"Tôi không nghĩ vậy, hắn biết gì đó nhưng quá nhát để nói ra." Takagi đáp.

"Tôi cũng thấy vậy, nhưng linh cảm không giúp chúng ta cạy miệng hắn được." Sato tiếp lời

Conan lúc này đang để tay lên cằm để suy nghĩ, một tư thế ưa thích của anh, vừa nhìn tấm bản đồ của quận Chuo thì bỗng một ý nghĩ nảy ra nhưng do chưa chắc chắn Conan lại chăm chú nhìn vào người đàn ông đang ngó ngoáy không yên ở bên kia tấm kính, bất chợt anh kêu lên trong khi vẫn nhìn hướng về phía Yuichi:

"Để em nói chuyện với hắn ta"

"Em có ý tưởng gì à Conan?" Chiba hỏi

"Có ạ, nhưng với người như hắn thì không nên để hắn hoảng sợ. Anh Chiba vô với em được không?"

"Oke...ủa khoan ý vậy là sao?!" Chiba chưa kịp phản ứng thì Conan đã cầm theo tấm bản đồ và quay trở vào phòng thẩm vấn.

"Đây là cậu nhóc ông giới thiệu cho tôi à Megure?" Thanh tra Yutaka hỏi, nhướn một bên lông mày.

"Đúng, và cậu ta giỏi lắm đấy." Megure trả lời đầy tự hào.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Conan chào người đàn ông bực bội, Toyoda có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy một tên nhóc trông có vẻ mới học cấp 3 với quả đầu như ổ quạ lại thẩm vấn mình nhưng ngay lập tức hắn lại trở về trạng thái cáu kỉnh bằng cái nhăn mặt đầy biểu cảm.

"Tôi là Edogawa Conan, thám tử, tôi muốn trao đổi với anh về chuyện tối qua."

"Nực cười, tôi đã nói rồi còn gì." Hai tay để trên bàn gợm đứng dậy

"Còn tôi thì chưa." Conan hất đầu về phía Chiba đứng phía xa để đề phòng bất cứ manh động nào, điều này khiến người đàn ông đối diện có vẻ sợ hãi nhưng không đến mức tịt họng.

"Anh làm việc trong công ty chứng khoán phải không?"

"Phải."

"Anh rời văn phòng lúc mấy giờ?"

"Gần 8h"

"Rồi sau đó?"

"Uống rượu với bạn ở quán Karaoke Ánh Sao, cái này có thể hỏi chủ quán. Tôi đi với đám bạn thân lắm."

Thông tin không cần thiết.

"Rời khỏi quán lúc mấy giờ?"

"9h, sau đó tôi đi bộ, xuôi phố 5 rồi qua phố 3 rồi đi tiếp."

"Thế là khi đến phố 3 anh làm rớt tiền, tiền rút từ ATM à? Mất chừng đó cũng nhiều nhỉ?"

"Vâng" Toyoda cười nhăn nhó.

"Anh đến ga tàu lúc mấy giờ?"

"9h30, tôi có đeo đồng hồ đây." Hắn giờ lên chiếc đồng hồ Seiko trám vàng to tướng

"Thế ở phố 3, anh thấy có đèn sáng không?"

"Có nhưng ít, cách nhau xa, nhà dân thì cũng ít nốt, công ty cơ quan nhiều"

"Thế còn nhà hàng?"

"2 cái, nhưng chỉ phục vụ ăn trưa."

"Anh có thấy cái xe nào không?"

"Không."

Conan nhắm mắt một chút để suy nghĩ, sau đó anh đặt hay tay lên bàn phỏng vấn và đổi giọng ngay lập tức, giọng "buộc tội" mà mọi người thường hay nói tới.

"Tôi sẽ chỉ thẳng ra vấn đề lớn của chúng ta nhé." Conan chỉ vào tấm bản đồ quận Chuo và nói tiếp "Anh nói anh đi bộ từ quán Ánh Sao qua phố 3 đến chỗ ga tàu, đây là đường vòng khá xa, trong khi chỉ cần đi một đường thẳng tắp phía trên là tới rồi? Tại sao anh đi như thế?"

"Tôi..." gương mặt của Toyoda biến sắc, mất đi vẻ hung hăng ban nãy "Tôi muốn tập thể dục một tí, giải rượu."

"Thật à? Với thời tiết -3 độ C à? Đường cũng toàn băng tuyết nữa? Vậy anh có hay tập như thế thường xuyên không?"

"Không, đêm qua thôi."

"Ừ vậy làm thế nào mà anh nắm rõ các đặc điểm phố 3 thế? Nhà hàng đóng cửa lúc mấy giờ, cơ quan nhà dân nữa?"

"Ừ tôi biết đấy, thì sao?" Toyoda cố ra vẻ tự tin nhưng cơ thể của hắn thì đang thể hiện ngược lại, hai tay lúc này đã buông thõng xuống, đầu cúi gằm nhìn mặt bàn.

"Vấn đề tiếp theo, lúc anh đi trên phố 3 anh đã tháo găng tay ra sớm khá lâu trước khi đến ga tàu, anh phải làm thế để thò tay vào túi khoác để lấy đồ, nhưng chắc chắn không phải là vé vì trời lạnh thì lấy sớm ra để làm gì? Vậy thì anh lấy thứ khác, chỉ có 1 thứ khác thôi đó là điện thoại, vì anh đã có thể nói rằng mình lấy ví ra để kiểm tra gì đó nhưng anh lại không nói thế, đó là lúc anh đánh rơi tiền."

"À và vấn đề thứ ba," Conan chỉ vào cái đồng hồ Seiko, "Anh có dám trưng nó ra trong một buổi tối vắng vẻ ở một nơi trộm cắp nhiều như ga tàu không? Tôi cho là không nên anh cũng chẳng xem giờ nên có thể nói thời gian 9h30 là nói dối."

Lúc này Toyoda đã gần như chìm xuống chiếc ghế của mình có lẽ mong rằng sẽ ngăn được đôi mắt của chàng trai đối diện nhìn xuyên thấu mình thêm xa hơn nữa.

"Tôi có thể cho cảnh sát kiểm tra số tiền anh rút ra được từ ATM" Conan nhìn về phía Chiba và chàng thanh tra gật đầu, "Tôi đoán là nó còn nhiều hơn thế, vậy thì phần còn lại đã mất đi đâu trong khoảng thời gian chiều đến tối qua, tôi đoán chừng trăm ngàn yên nhỉ? Tôi chắc chắn anh không ăn uống nhiều thế ở quán Ánh Sao nên còn lí do gì khác để mất tiền mà anh giấu? Theo kinh nghiệm của tôi, chỉ có 2 vấn đề thường thấy đó là thuốc và gái, nhưng anh lại đi lại ở phố 3 nhiều lần nên không phải mua thuốc, không kẻ nào ngu lại bán thuốc liên tục một chỗ cả."

Nói rồi Conan nhướn người về phía trước một chút sát lại gần người đàn ông đang hoang mang tột độ

"Anh đi chơi gái ở đó sau khi nhậu, trong một con xe đỗ ở đó mà tôi đã hỏi bên giám sát, đến tận 10h30 mới rời khỏi, lúc đó hung thủ đã ra tay rồi"

Người đàn ông im lặng, Conan hiểu lúc này sự thật đã bị phơi bày thì tên kia sẽ trong tâm trạng phủ nhận, nếu vậy sẽ rất khó dò hỏi thông tin cần thiết cho vụ án

"Được rồi. Tôi không muốn phá hoại anh hay gì cả, nhưng chúng ta đang có một tên tội phạm rất nguy hiểm, nếu anh giúp chúng tôi bắt được hắn, tôi và phía cảnh sát sẽ coi như buổi hôm nay không hề tồn tại. Không hầu tòa, không báo cho vợ anh." Conan đổi giọng nhẹ nhàng, quay sang Chiba và nhận được dấu hiệu đồng ý bằng ngón tay cái của anh.

Thỏa hiệp...

"Được rồi" Toyoda thở dài, ánh mắt vẫn hướng xuống bàn như thể nó là thứ thú vị nhất trong căn phòng.

"Cậu có thể không tin tôi, nhưng tôi thề tôi không hề trông thấy ai hết. Đúng là 10h30 tôi đi đến phố 3 và nhìn qua con hẻm đối diện thì thấy đèn hậu của chiếc xe ở tận cuối hẻm, không biết loại gì hết, sau đó có tiếng hãm xe lại khi xe lùi đến gần đầu hẻm. Rồi có một tiếng kim loại đập xuống đất lớn. Tôi thề chỉ có chừng đó thôi."

"Được rồi tôi tin anh. Cho tôi thông tin cô gái kia." Conan đáp

Toyoda cho Conan mô tả của cô gái kia với vẻ cực kì nhăn nhó, tên cô ta là Io, khoảng tầm 30 tuổi, da trắng và đẹp (Toyoda thêm vào như thể điều đó có thể bào chữa cho hắn)

"Anh Chiba, em nghĩ chúng ta xong rồi đấy, anh ghi hết chưa ạ?" Conan quay sang nói với Chiba, vẻ ấn tượng vẫn đang hiện trên gương mặt mũm mỉm của anh chàng.

"Được rồi nhóc."

Conan đứng dậy và đi ra ngoài cùng Chiba, người đàn ông còn lại nhìn theo với ánh mắt mà Conan đã nhận hàng ngàn lần, sợ hãi và ngưỡng mộ nhưng hầu hết là sợ hãi.

"Em nghĩ thế này, chúng ta đã giải thích được tại sao xác người đàn ông lại chỉ cách mặt phố 5m mà không phải sâu bên trong nhưng tại sao lại vậy thì vẫn chưa biết, mình có thể quay lại chỗ hẻm đó và tìm thêm bằng chứng trong cuối con hẻm đó, có thể là vết bánh xe hay bất cứ gì có ích." Conan nói với những cảnh sát đang đứng bên ngoài căn phòng.

"Được rồi nhóc, chị với Yumi cùng vài người nữa sẽ ra đó, chị sẽ email chúng ta tìm được cái gì sớm nhất có thể." Sato nháy mắt trả lời

"Còn em thì về nhà đi, chị dám chắc là bạn gái em đang lo rồi đấy, hồi nãy chị có nghe bé đó gọi đúng không?" Yumi nở nụ cười nham hiểm với Conan, quả thực Conan thấy ấn tượng với sự kiên định của nữ thanh tra này trong suốt nhiều năm qua trong công cuộc xí-mũi-vào-đời-tình-cảm-của-người-khác.

"Dạ không! Cô ấy không..." Lần thứ 2 trong ngày rồi đấy.

"Được rồi được rồi nhanh nào, chú sẽ cho quá giang." Takagi để tay lên vai của Conan, cười thầm khi nhận ra người mà lũ tội phạm sợ hãi nhất vẫn chỉ là một chàng trai tuổi teen mà thôi.

Khi cả hội cảnh sát đều đã rời đi, Suzuki Yutaka quay sang nói với Megure:

"Ông nói đúng, cậu ta ấn tượng thật đấy."

*Yuichi: 優一 tức là tử tế, ở đây Conan thấy hài hước vì cái tên không đúng với người tí nào –BlaBla 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro