Chương 6: Điên + Thiên Tài = Thảm Họa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng thở nặng trịch của chính mình trong bầu không gian vắng ngắt của khu vực quận Higashi vó lẽ là thứ duy nhất giúp Nagata Masayuki nhận biết mình vẫn còn là một phần của thế giới này. Ánh sáng màu vàng nhạt từ những ánh đèn điện cách xa nhau quá mức là một đặc trưng nhỏ ở phố này khi nó gần như tách biệt khỏi những cửa hàng thanh lịch cách đó vài khu.

"Vậy cũng tốt" Big M nghĩ thầm khi đi đằng sau cô gái bán hoa Miyuki chừng 20 mét.

Ánh mắt của gã đặt lên cô gái, bỗng một cơn đói cồn cào tràn qua phần bụng dưới của hắn. Trong suốt nhiều năm trước đó, trong đầu gã luôn mường tượng về diễn biến của những cuộc "thân tình" của mình: đeo mặt nạ, đánh từ phía sau để không bị nhìn thấy, dùng bao cao su, thay đổi địa điểm,... mọi thứ cần phải hoàn hảo vì gã không muốn phải giải thích lại cho những thằng cha cảnh sát nữa, mà gã nghĩ họ cũng chẳng thèm nghe đâu.

Nói là nói thế, nhưng cơn đói luôn làm người ta thay đổi.

Gã nhớ lại lần đầu tiên gặp Katsushika Razan, gã đàn ông gầy còm với mái tóc đen chải chuốt hoàn hảo đó đã ngăn gã phạm một sai lầm đó là tấn công một nữ cảnh sát đang hoạt động ngầm. Vì thế gã coi Razan như một người bạn thân, một người anh chỉ bảo tận tình trong việc thực hiện các cuộc tấn công trong khi Phù Thủy gần như không đòi hỏi gì ở Big M mà chỉ nhờ chỉ dẫn về địa bàn của Beika thôi.

"Mày thấy cái thằng đang ngồi trong bàn trong cùng không?" Razan chỉ về phía hắn nói trong quán cà phê mà cả 2 đang ghé.

"Tao sẽ giết nó"

"Anh nói đùa rồi" Nhưng khi nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Razan thì Big M hiểu đó là sự thật. Và đúng là Razan thực hiện như lời hắn nói, treo người đàn ông ở cầu tàu và cắt cổ tay đi để trực tiếp xem "thằng chó chết" chiến đấu cho đến lúc rơi xuống dòng nước băng giá.

Và thế là Big M chấp nhận làm bạn của Phù Thủy, đơn giản là vì gã thích tính cách của anh bạn đó.

Bây giờ Masayuki đang bám theo người thứ 3: Miyuki Miho, cô gái bán hoa. Gã thấy cô gái đã rút chìa khóa mở cửa và biến mất sau cánh cửa giao hàng (chắc là hết giờ làm việc, cũng gần 8 giờ tối rồi). Gã dừng lại và tựa vào cột đèn gần cửa hàng, nhìn xuyên qua ô cửa kính, gã có thể thấy một bóng hình thon gọn đang di chuyển qua lại trong cửa hàng, có vẻ như chỉ có một mình.

Chó thật, mọi thứ đang ủng hộ Big M để thực hiện cuộc thân tình ngay lúc này. Nhưng không, gã không thích nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Razan dù biết là anh ta sẽ không chửi mắng gì gã cả.

"Đẹp..."

Người đời thường hay trải qua những giây phút khi mà họ đề ra những lí do để lựa chọn những quyết định mà sau này khi nghĩ lại họ sẽ thấy nó vô lí, lúc này đây Nagata Masayuki cũng đang trong tình trạng tương tự. "Miễn là Razan có xác nó là được chứ gì?" Hay là "Mình trói nó lại rồi thì cũng đâu sao?", quan trọng là cả hai cùng đạt được cái mình muốn thôi.

Bởi vì bạn biết đấy, cơn đói luôn làm người ta thay đổi.

-------------------------------------------------------------------------------------------------

"Được rồi, để xem chúng ta có gì nào." Haibara Ai đeo găng tay và tự nhủ, cô bước lại gần máy khối phổ - sắc kí mà cô đã nhờ tiến sĩ Agasa phát triển để giúp đỡ trong việc phân tích bằng chứng hiện trường. Sản phẩm này là sự dung hợp của 2 kĩ thuật phân tích hóa học: sắc kí là phân tách những hợp chất lạ thành những thành phần nhỏ hơn và khối phổ sẽ quyết định những thành phần đó là gì. Để dễ hiểu bạn có thể tưởng tượng như một cuộc đua ngựa vậy, các thành phần sau khi được phân tách sẽ tiến đến các mức khác nhau và được thể hiện trên màn hình. Haibara sau đó sẽ phân tích khối lượng và tính chất thành phần để quyết định xem nó là gì.

Đầu tiên là loại cát mịn được phạm nhân sử dụng để xóa dấu vết, Haibara nhìn lơ đãng qua qua ánh laser quét ngang vật phẩm, cảm thấy may mắn vì nếu làm theo cách truyền thống thì bằng chứng phải bị đốt đi nên quyết định làm hay không làm sẽ khó khăn hơn nhiều, nhưng nhờ sáng chế của tiến sĩ Agasa mà cô chẳng cần phải đắn đo nữa.

Miễn là có ích với cậu...

Kết quả xác định: SiO2, Fe2O3, Ti2SO4.

"Hmm?" Haibara hơi ngạc nhiên trước kết quả, SiO2, Fe2O3 là thành phần thường thấy trong cát, khó mà xác định được cát này từ đâu vì đó không phải phạm trù của cô (cô cũng nghi ngờ có ai làm được điều đó) nhưng Ti2SO4 thì khác, cô nhận ra ngay đó là thành phần của thuốc chuột.

"Tại sao lại có thuốc chuột ở đây?" Mái tóc màu vàng nâu nhè nhẹ lắc qua lắc lại thể hiện sự khó hiểu của chính chủ. Xem xét qua những mẫu cát còn lại thì không hề có thành phần này, cộng với việc độ đậm đặc của thuốc rất cao, cô suy đoán rằng nó đến từ một nơi mà phạm nhân hay qua lại.

"Được rồi, ít nhất cũng có một dấu hiệu" Haibara quay sang thùng đựng chứng cứ và lấy một ống nghiệm nhỏ có dán nhãn "Đất trong túi áo" bên trong có mẫu vật màu đen bé tí. Đầu tiên cô dùng kiến hiển vi để quan sát nó, đặt từ mức phóng 4x (một sai lầm cô thường thấy ở những tay mơ đó là luôn đặt độ phóng cao nhất ngay từ đầu, bạn sẽ mất phương hướng ngay lập tức) và thấy không khác gì đất thường. Cô tiếp tục dùng máy phân tích khổi phổ - sắc kí để xem xét và đọc kết quả:

Dầu, urea, chloride, nirtogen, resolvin, protein. Cô biết đó là protein cá.

Một mẫu đất có protein cá trong túi áo nạn nhân?

Haibara tạm gác suy nghĩ sang một bên rồi ghi chú lại và tiếp tục công việc, cô chuyển sang một bọc nhựa nhỏ bên trong có một sợi vải màu nâu và được dán nhẫn là "Đế giày sau nạn nhân"

"Có một sợi cũng chẳng phân tích được gì." Cô đọc lại trong bản ghi chú vụ án và thấy nạn nhân mặc một chiếc áo màu xám và quần đen, không có gì trên người có mang vải vóc màu nâu cả, có thể là từ tên phạm nhân nhưng sợi vải lại quá dày, thường một sợi vải dày như vậy sẽ có khả năng cao là thảm lót chân, trong trường hợp này thì khả năng cao nhất sẽ là thảm xe ô tô.

Haibara tạm nhắm mắt lại, nhớ về những lần "giảng đạo" của Shinichi về suy luận: giống như đi từ bảng chữ cái vậy, A -> B rồi đến Z, cậu sẽ loại được những thứ sai sót và thứ còn lại sẽ là sự thật.

Dù lần nào cô cũng tỏ ra thờ ơ nhưng từng lời của chàng thám tử đều khắc sâu vào trí óc của cô, dù cho cô không muốn đi nữa.

Đúng lúc này có tiếng mở cửa phòng khách và một tiếng kêu không lẫn vào đâu được: "Haibara ơi! Tớ về rồi đây. Ra giúp tớ chuyển cái tảng kim loại này vào nào."

Haibara bước ra nhưng không hề có ý định giúp tí nào, cô khoanh tay dựa vào một bên cửa tầng hầm với nụ cười nhếch mép trứ danh của mình nhìn một cách thú vị về phía chàng thám tử đang khổ sở vật lộn với thanh kim loại bự chà bá nặng 30kg cùng với một bọc có chứa đoạn dây thừng ở phía trên.

"Tưởng anh Takagi chở cậu về?" Cô hỏi giọng châm chọc

"Đúng rồi nhưng mà..." Conan vừa nói vừa thở hổn hển trong lúc cố gắng lê tảng kim loại bằng hai tay vào từ phòng khách, "...tớ muốn chú ấy về với vợ trước ấy mà." cậu chàng nhoẻn miệng cười khiến Haibara như lỡ một nhịp.

"Ái chà hào hiệp nhỉ, thế nếu tớ giúp thì sẽ giảm giá trị mất, nên là tự lo đi nhé." Haibara quay thẳng người vào trong phòng nghiên cứu không kịp để cho tên thám tử cằn nhằn, nhưng có lẽ lý do chính đó là một màu hồng nhạt đang lan dần trên má của cô gái.

Trầy trật mãi rồi cũng đưa được tảng kim loại vào bên trong, Conan đứng dựa vào tường vừa thở dốc vừa lẩm bẩm: "Thề mấy thằng tâm thần nghĩ ra ba cái trò gì đâu không, sao không làm đơn giản như phòng kín hay chích độc đi nhỉ?". Bỗng anh cảm thấy một vật nhỏ và mềm dính vào mặt, một lúc bất ngờ rồi nhận ra đó là một chiếc khăn tay nhỏ, Conan mỉm cười:

"À há, cảm ơn nha"

"Khỏi, vô việc, hy vọng là mấy thứ cậu đem về có gì đó hơn những gì tớ vừa tìm được, có nghĩa là tớ không tìm được nhiều lắm đâu, ít nhất là là một nửa những chứng cứ mà bên cảnh sát thu thập." Nhà khoa học nói vắn tắt qua những thứ cô tìm được trước khi Conan quay lại trong lúc thay đôi găng mới.

"Đem cái thanh kim loại lên bàn khám nghiệm đi."

"Ôi ôi cho tớ xin một chữ làm ơn được không?" Conan bĩu môi

"Cậu là con nít à? Muốn tớ giúp không hả?" Haibara quắc mắt nhìn lại

"Được rồi, được rồi, đùa tí mà thấy ghê. Cậu cứ vậy miết thì cậu sẽ thành một bà già trước tuổi đấy" Nói là vậy nhưng Conan cũng chịu khó vác thanh kim loại lên bàn.

Haibara đảo tròn mắt

"Tưởng trước đây cậu nói tớ là bà già rồi."

"Ừ ừ sao cũng được. Dù sao thì cậu không cần kiểm dấu vân tay đâu, tớ kiểm rồi, hắn thừa thông minh để biết mình đang làm gì."

Haibara dùng một cái đục nhỏ để lấy các mảnh bào kim loại ra và quan sát dưới kính hiển vi:

"Có hiện tượng oxy hóa khử ở đây. Khá chắc là sắt rồi, có thể là dùng bên công trường."

"Hmm để tớ gửi tin cho anh Chiba liên lạc bên phía các công trường quanh khu vực xem có bị mất cây nào không." Conan lấy điện thoại và bấm

"Dây thừng không có gì cả, loại thông thường, mua được ở mọi nơi" Haibara tiếp tục

"Cũng không khó đoán" Conan càm ràm rồi hỏi

"Bên cảnh sát còn gì không?"

"Còn đó, lấy tớ cái bọc chứa miếng băng dính trong vụ án, cậu sẽ thấy thú vị đấy, với lại 2 cái đồng hồ nữa."

Khi không nghe thấy tiếng bước chân, Haibara ngẩng đầu lên rồi nói một cách chán ngán "Làm ơn"

"Phải vậy chứ hehe." Tiếng bước chân lảnh lót vang lên sau lưng khiên cô gái lắc đầu tự than với bản thân sao lại dính vào một kẻ trẻ con thế này cơ chứ.

"Ồ" Conan kêu lên, "Cậu nói đúng á, mấy miếng băng dính được cắt cực kì hoàn hảo luôn."

Các mép băng dính được cắt với cùng một chiều dài, trái ngược hẳn với những vụ án bình thường khi tên phạm nhân sẽ xé đại một cách cẩu thả hay thậm chí là cắn bằng răng nữa (nước bọt là một chất xác định DNA rất tốt).

"Tệ thật, một kẻ điên sẽ khó đối phó hơn một kẻ ngu nhiều." Conan bình phẩm khi nhìn vào các miếng băng dính.

"Cậu nghĩ vậy sao?" Haibara đáp lại với vẻ mặt đầy ý nghĩa.

Sau khi nhận thấy các miếng băng dính không còn dấu hiệu nào khác, Haibara chuyển sang vật phẩm chính trong cả 2 vụ án, chiếc đồng hồ.

2 chiếc đồng hồ y chang nhau, chỉ có một điểm khác biệt đó là chiếc đồng hồ ở vụ cầu tàu thì có vết máu khô đọng lại. Đồng hồ không phải dạng điện tử kiểu hiện đại mà lên dây cót bằng tay, nhưng tốt gỗ hơn tốt nước sơn, những chi tiết bên trong nằm trong một cái hộp gắn xi đều hoạt động tốt, dù Haibara đã cạy nắp ra nhưng chúng vẫn chạy chính xác. Đồng hồ có 2 kim giờ và phút có hình mũi tên với đầu hình trái tim nhỏ như mũi tên Cupid, có lẽ cũng phù hợp vì các số trên mặt đồng hồ đều là số La Mã. Đồng hồ không có kim giây nhưng mỗi giây trôi qua chúng đều kêu rất to.

Đủ to cho những nạn nhân nghe.

Sau một lúc nghiên cứu, Haibara xác nhận là không có dấu vết nào khác biệt so với những thứ cô tìm được.

"Khó khăn nhỉ?" Conan gãi đầu rồi quan sát cả 2 chiếc đồng hồ.

"Nghĩ hướng khác xem" Haibara đề nghị, "Cậu thấy cả 2 cái đều trông có vẻ đắt tiền phải không? Mà càng đắt thì càng lợi cho chúng ta vì..."

"...vì sẽ giảm số lượng người có thể mua, cũng như lượng cửa hàng phân phối" Conan nháy mắt, "Cậu cũng ghê đấy."

"Nếu tớ được một xu mỗi lần cậu nói vậy thì chắc tớ giàu sụ rồi." Cô gái nói mỉa mai nhưng vẫn mỉm cười.

"Xem nào, đây là mẫu thiết kế đồng hồ của Anh vào thế kỉ XIX, thời Victoria, ở Nhật thì những loại này khá là thượng lưu. Cậu biết hãng nào mà hay cho người giàu đặt hàng thiết kế không?" Chàng thám tử hỏi

"Có đấy, hãng Seikosha, chi nhánh của Seiko, lúc còn ở Tổ Chức bọn chúng cũng hay có những cái kiểu vậy, nhưng dĩ nhiên là to hơn nhiều, chả phải để nhận dạng gì đâu, làm màu là chủ yếu thôi." Haibara tìm kiếm trên Google, "Bingo! Đúng là Seikosha, không bán tự do, phải có người chuyên cung cấp, một cái giá phải 15000 yên."

"Tốn chừng đó chỉ để cho một cái đồng hồ mà hắn sẽ không bao giờ xài lần 2 á?" Conan nhìn vô thức vào cây kim phút đang chạy từ từ qua vạch số tám.

"Chắc không phải là phương thức, mà quan trọng là thông điệp." Haibara trầm ngâm nói

"Tớ có ý này, đồng hồ thì phải luôn có số máy, để tớ nhờ bên cảnh sát gọi cho hãng sản xuất rồi cho họ 2 cái số máy"

"Để họ sẽ cho chúng ta biết là những cái đồng hồ đã được gửi đến cửa hiệu nào phải không?"

"Chính xác một trăm phần trăm" Conan nói

Dĩ nhiên chẳng có lí do gì để loại bỏ trường hợp tên phạm nhân đã ăn cắp từ một nhà dân, mua ở một thị trường đen, hay thậm chí là mua bằng tiền mặt ở một garage nào đó. Nhưng cứ tuân theo quy tắc Dao cạo Occam thôi, hãy nghĩ đến phương thức khả dĩ nhất, nếu không được thì tìm sang cách khác, đó là con đường mà Conan luôn đi để đến với sự thật, dù chậm rãi đi nữa.

Trong lúc chàng thám tử đang gửi mail cho bên sở cảnh sát, một tiếng gầm gừ bỗng phát ra phá tan sự im lặng tạm thời khiến cả Conan và Haibara hơi giật mình, không cần nhiều thời gian để họ xác định được nguồn gốc của âm thanh từ cái bụng đói cồn cào của anh chàng tội nghiệp kia. Haibara bụm miệng cố gắng nín cười trong khi Conan nở nụ cười nhăn nhỏ trên gương mặt đỏ ửng của mình, cảm giác như một tình huống hay gặp trong các phim sitcom vậy.

"Chà chà chà, có vẻ có người biểu tình rồi kìa" Haibara vừa cười vừa chỉ vào nguồn phát âm

"Cậu im đê, thử chạy qua chạy lại rồi vác cái cục của nợ kia xem cậu có thế không?" Conan đáp lời nhanh chóng như muốn dẹp đi quả xấu hổ vừa rồi.

"Tốt cho cậu chứ sao, ngồi ù lì hoài thì cậu sẽ phình ra đấy. Thôi được rồi ra bếp nào." Haibara ra hiệu cho Conan đi theo ra khỏi tầng hầm.

"Cậu đi theo làm gì?" Conan hỏi với vẻ mặt mà Haibara gọi là vẻ mặt ngố mỗi khi cậu ta không hiểu cô muốn nói gì.

"Để hâm đồ ăn cho cậu chứ gì, hay cậu thích ăn nguội à? Càng khỏe."

"À không không, hihihi, được vậy thì quá tốt luôn, cậu chu đáo quá ha."

"Nói một câu nữa là khỏi cho cậu ăn luôn." Haibara lạnh lùng nhắc nhở

"Ừ ừ hehe" Conan trả lời, thừa biết ý cô nàng khó chiều kia.

"À mà cậu nấu gì á?"

Haibara lúc này đã đứng ngay cửa tầng hầm, cô gái quay đầu lại nhìn Conan với vẻ mặt khó hiểu và trả lời gọn lỏn:

"Cà ri."

Conan nở nụ cười toe toét trên môi.

*Tóm tắt vụ án cho các bạn: 

Hiện trường cầu tàu:

- Nạn nhân: chưa có danh tính, nam giới, máu có chất chống đông, vẫn chưa tìm được xác dưới sông.

Đối tượng bị treo lơ lửng trong nước ở mép cầu tàu, cứa cổ tay cho đến lúc rơi

Hiện trường hai trong hẻm:

- Nạn nhân: Tatsuya Kimura, nhà thơ tự do, không có dấu hiệu liên quan băng đảng, không có kẻ thù, xác nhận bởi người chị họ.

+ Đối tượng bi kéo từ xe ra hẻm, cách mặt đường 5m, bị thanh sắt treo lơ lửng dập nát cổ họng.

+ Chết khoảng 10h30 đêm.

+ Hiện trường có: cát mịn xóa dấu vết, thanh kim loại 30kg chưa rõ nguồn gốc, Thallium Sulfate lẫn trong một nhúm cát, đất chứa protein cá trong túi áo nạn nhân, sợi vải thảm ô tô.

Cả 2 hiện trường đều có một chiếc đồng hồ đắt tiền kiểu cổ, cùng với tấm thiệp có ghi lời nhắn: Thời gian là thứ duy nhất biết được một người sẽ bắt đầu sống và bắt đầu chết khi nào, và nếu ai có khả năng điều khiển nó, người đó sẽ là Chúa Trời. Ký tên: Phù Thủy Thời Gian.

-BlaBla 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro