Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngày hôm sau là ngày Shiho xuất viện và cũng là ngày Tiến Sĩ lên máy bay qua Mỹ, do tình trạng sức khỏe của cô chưa khỏe hẳn nên ông bảo cô không nên đi tiễn ông, và một phần vì ông sẽ không nỡ rời đi.

Shinichi đồng tình với ý kiến của Tiến Sĩ, sáng sớm đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để Shiho xuất viện, nhà cửa cũng đã được Tiến Sĩ dọn dẹp sạch sẽ, giờ chỉ cần trở về là có thể ở được.

Cô vui vẻ rời giường bệnh, vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi cũng đã giúp anh một tay, với sự giúp đỡ của Sami, Weishi, Heiko nữa. Nhanh chóng mọi thứ gần như đã hoàn thành.

Có vẻ lâu lắm rồi Heiko không còn tỏ vẻ ghét Shinichi nữa, cậu đã suy nghĩ rất nhiều đêm, dường như cũng đã từ bỏ việc dành Shiho trở về. Đối với chị ấy chỉ cần hạnh phúc, mà hạnh phúc của chị ấy phải để chị ấy lựa chọn, nếu chị Shiho đã chọn anh ấy, cậu sẽ mỉm cười chúc phúc cho họ. Yêu đâu phải cứ tranh dành hạnh phúc cho bản thân, đôi khi nó còn là từ bỏ, âm thầm, hy sinh.

Shiho cuối cũng được xuất viện thì rất vui, trở lại ngôi nhà cô đã từng sống trong suốt thời gian qua, cùng với người bác của mình. Nhìn nhận lại những sự yêu mến của mọi người dành cho cô, cảm thấy chỉ vậy là quá đủ rồi.

Cô ở nhà nghỉ ngơi vài ngày theo sự can thiệp của người nào đó, cũng đã đi lại bình thường, hoạt động mọi thứ ổn định, nhưng chỉ riêng bên ngực trái lâu lâu lại bị tức ngực, khó thở. Mỗi lần cô vận chuyển một vật gì đó khá nặng, liền bị hụt hơi, cảm giác rất mệt mỏi. Cô tự hỏi di chứng sau 7 tháng hôn mê là đây sao? Nhưng có quá lâu không khi bây giờ cũng đã gần 2 tuần rồi.

Shiho nghĩ vậy nhưng không mấy để tâm đến, cứ nghĩ uống thuốc, tập thể dục lành mạnh, ăn uống nghỉ ngơi là sẽ mau chóng khỏi thôi.

Và sau vài ngày nghỉ dưỡng, hôm nay sẽ là ngày Shiho đi làm trở lại, nói sao nhỉ? Vừa vui, vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Nói chung rất giống cảm giác lần đầu tiên đi làm vậy, chỉ khác là có nhiều người chờ đợi cô ở đó.

Shinichi từ sớm đã sang đánh thức cô dậy, dù đã thức rất sớm những vừa mở mắt ra cô đã thấy thân ảnh anh trong bộ vest lịch lãm, đúng nghĩa một cảnh sát thực thụ, và đang nằm ôm lấy cô. Chẳng biết anh đang đâu từ bao giờ? Và tại sao cô lại không nhận ra điều đó?

Cô cũng nghĩ đến nhưng không hỏi, chỉ mỉm cười đưa tay ôm anh, tựa mình vào lồng ngực săn chắc của anh, không biết ngoài kia cô lạnh lùng, khó gần, thờ ơ như thế nào. Vậy mà giờ đây trong lòng anh cô chẳng khác gì chú mèo nhỏ, quấn quýt lấy chủ nhân của mình không rời, gương mặt có chút phụng phịu, làm anh phì cười không chịu được đành nhéo một cái.

"Nào, dậy thôi. Hôm nay em đi làm lại mà nhỉ?" - Shinichi.

"Vâng.. nhưng mà em muốn ôm anh một chút" - Shiho vùi mặt vào người anh, giọng nhỏ nhẹ thì thầm.

"Được, vậy anh sẽ ôm em để em khỏi đi làm luôn" - Shinichi siết chặt vòng tay lại.

"Gì chứ? Mấy giờ rồi?" - Shiho nhìn anh.

"Mới 6h thôi, nếu em còn mệt thì nghỉ thêm hôm nay nữa" - Shinichi.

"Không được, không được, hôm nay em phải đi làm. Nào mau thả em ra đi" - Shiho lắc đầu rồi vùng vẫy đòi thoát ra.

Đúng là ngang ngược thật mà, vừa rồi mới nói muốn ôm anh, giờ anh ôm lại thì bảo mau thả ra. Nhiều lúc anh cũng thật sự không hiểu nổi cô nương này luôn, nhưng không sao, đó cũng là phần rất đáng yêu từ cô mà.

"Chờ một chút, sau đấy em sẽ làm bữa sáng cho anh, Nhé" - Shiho cười nhẹ rồi vào phòng vệ sinh.

Anh mỉm cười rồi cũng xuống phòng khách chờ cô, nằm mãi trong phòng cô cũng không hay cho lắm.

Và 10 phút sau cô cũng đi xuống với áo sơmi màu be, kết hợp chiếc quần tây đen, dáng người xinh đẹp cũng vì thế tôn lên rõ ràng. Người con gái này, vì sao mặc sơmi lại đẹp đến vậy?

"Em xong rồi, để em chuẩn bị bữa sáng cho anh, mà..anh đã ăn sáng chưa?" - Shiho hỏi vì cô biết bà Yukiko hay làm bữa sáng cho cả nhà, nên trường hợp anh ăn sáng ở nhà là rất có thể.

"Anh chưa, định là sẽ đưa em ra ngoài ăn sáng, nhưng nghĩ lại đồ ăn em nấu vẫn ngon hơn rất nhiều" - Shinichi ngồi trên sofa phòng khách ngoái đầu vào bếp nói.

"Dẻo miệng, vậy thì chờ em chút" - Shiho.

"Gì chứ, bao lâu anh cũng sẽ chờ em mà" - Shinichi cười tươi.

Shiho bật cười rồi xoắn tay áo lên chuẩn bị thức ăn, người yêu cô giờ đây rất hay nói mấy lời đáng yêu như thế này, và cô thì đã quen với những nói lời như vậy, cũng không có gì quá bất ngờ.

Chuẩn bị và ăn sáng xong hết cũng gần 7h anh nhanh chóng lấy xe rồi đưa cô đi làm, nhìn dáng vẻ háo hức của cô mà anh cũng vui lây. Có vẻ như cô đã cởi mở hơn rất nhiều, có thể vui cười, thoải mái quan tâm, và không lạnh lùng nhiều như trước, đương nhiên với những trường hợp nếu nói về độ lạnh lùng thì ai hơn nữ hoàng băng giá này được.

"Đi làm cẩn thận" - Shinichi mở cửa xe dặn dò.

"Ừm, anh cũng vậy, tạm biệt anh" - Shiho nói rồi vẫy tay đi vào trong.

Anh bên này cũng vào xe rồi đến sở làm việc, mọi việc cứ thế êm đềm trôi qua, mỗi ngày bình yên như vậy, chính là điều ước của cô.

Shiho quay lại bệnh viện với bao nhiêu sự quan tâm, cô hạnh phúc vì điều đó, nếu lúc nhỏ là những đứa trẻ của đội thám tử nhí. Thì bây giờ có những người bạn này của cô, những người đồng nghiệp, và cả người yêu thương cô nữa.

Thời gian trôi qua 2 tuần sau đó, công việc của cô thì vẫn vậy. Đặc biệt gần đây có cô Mary, chính xác là chị gái của người mẹ quá cố của cô - Elena.

Sau khi được cô đưa viên thuốc giải trở về hình dạng ban đầu đến nay, gia đình Akai đã sang Anh giải quyết công việc đến nay mới quay lại. Ban đầu nghe tin cô hôn mê họ đã định trở về nhưng Shinichi bảo đã có anh chăm sóc nên đợi Shiho tỉnh lại về cũng không muộn, mặc dù khi đó anh cũng không chắc chắn Shiho có tỉnh lại hay không.

Khi biết Mary là chị gái của mẹ, Shiho bất ngờ đến độ làm rơi điện thoại, cô thật không nghĩ mình lại còn thêm người thân ở trên đời này ngoài tiến sĩ. Thời điểm đó cô cũng đã tha thứ cho Akai, người gián tiếp khiến chị cô rời bỏ cô mà đi.

Còn có thêm người chị em họ cùng tuổi Sera, tính cách hoạt bát, năng nổ, đã vậy còn rất thông minh. Vậy là ngoài những người bạn của Shiho, cô lại có thêm một người bạn đặc biệt nữa rồi.

"Mồ. Shiho-chan, cậu lại uống cà phê à" - Sera ngồi xuống kế bên cô.

"Ừm, tớ thích vị của nó" - Shiho.

"Nó không tốt cho giấc ngủ và sức khỏe của cậu đâu" - Sera dành lấy cốc cà phê nhìn cô.

"Được rồi, được rồi. Tớ sẽ hạn chế lại" - Shiho lắc đầu trước cô bạn này.

"Phải rồi đấy, cháu không nên uống nhiều như vậy, lượng axit vào cơ thể cao sẽ dễ gây ra bệnh dạ dày. Thay vào đó cháu nên uống cái này" - Mary tiến đến ngồi vào chiếc ghế sofa đối diện.

"Hửm? Là sữa sao ạ?"- Shiho.

"Phải, sữa nóng giúp cháu dễ ngủ ngon hơn" - Mary.

Gia đình họ về đây định cư, sẵn tiện tối nay ghé sang thăm cô. Từ khi bác tiến sĩ đi, bọn trẻ cũng không đến, tuy đã có anh nhưng cảm giác ấm áp lạ thường thế này cô lại không cảm thấy rõ ràng như vậy.

"A cháu quên mất, cháu phải chuẩn bị bữa tối, mọi người tối nay ở lại ăn tối với cháu nhé" - Shiho uống một ít sữa, mỉm cười nhìn cô Mary.

"Tất nhiên rồi, Shiho-chan" - Sera nói kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch.

Nghe vậy cô liền đứng lên đi vào bếp, sẵn tiện hôm nay có gia đình cô Mary, Shiho sẽ làm thật nhiều đồ ăn mời thêm ba mẹ Shinichi sang đây nữa, bình thường được họ mời khiến cô cũng rất ngại, hôm nay cô có dịp mời lại họ rồi.

"Kudo-kun cậu ấy đâu rồi?" - Akai nãy giờ mới lên tiếng.

"À Shinichi anh ấy hôm nay có việc bận nên về muộn một chút. Sera cậu có muốn đi siêu thị cùng mình không?" - Shiho.

Nhận thấy trong tủ lạnh chỉ đủ nguyên liệu cho một hoặc hai món thôi, nên cô muốn đi siêu thị để chuẩn bị thêm vài món nữa. Nhân tiện cô cũng muốn rủ Sera đi cùng.

"Được chứ, nhưng cậu hãy gọi tớ là Masumi đi, chúng ta thân thiết vậy mà" - Sera đi tới khoác tay lên vai cô châm chọc.

"Được được, Masumi. Vậy chúng ta đi thôi" - Shiho.

(Gia đình Akai còn có thêm một thành viên nữa, tên Shukichi. Nhưng tớ thấy anh ấy không có liên kết nhiều nên không nhắc đến nhé)

Tầm 20 phút đi siêu thị về thì cô cùng Sera và cả cô Mary đều đang ở trong bếp chuẩn bị thức ăn, được một lúc thì Shinichi đi làm về, chưa tắm rửa thay đồ đã vội chạy tọt sang nhà tiến sĩ. Mở cửa đã thấy hai người thanh niên ngồi trên sofa nói chuyện, không ai khác là Akai và em trai.

"Mọi người cũng ở đây sao?" - Shinichi cũng có bất ngờ, đóng cửa lại tiến vào trong.

"Lâu rồi không gặp, chào nhóc" - Akai nhìn anh.

"Chào anh Akai, anh Shukichi, lâu rồi không gặp. Mà Shiho đâu rồi ạ?" - Shinichi.

"Vừa vào đã hỏi con bé, nhìn dáng vẻ của cậu chắc vừa đi làm về nhỉ?" - Akai.

"Anh vẫn tinh mắt như ngày nào" - Shinichi.

"Con bé đang ở trong bếp, Shiho có nói sẽ mời ba mẹ cậu đến ăn vào tối nay. Cậu chuyển lời giúp con bé nha" - Akai.

"Vâng, em sẽ nói với họ. Vậy thôi, em về nhà đây, lát nữa gặp lại" - Shinichi đứng lên hướng về phía cửa.

"Được" - Akai.

Ngoài này tình hình là vậy, còn bên trong bếp cả ba người trò chuyện khá rôm rả, tuy vậy Shiho cũng không nói quá nhiều, tính cách của cô là vậy rồi mà. Nhưng lúc vươn người lấy vật dụng ở trên cao thì đột nhiên cô bị choáng, cùng với đó tim cô đập nhanh, cảm giác hiện tại rất khó thở, giống như đột nhiên không khí biến mất.

Shiho nắm chặt tay ở vùng ngực trái, tay còn lại chống vào tường để đứng vững, nếu tính đến nay đã 1 tháng trôi qua, sao tình trạng này rất thường xuyên xảy đến với cô. Ban đầu thì một chút đã khỏe lại, nhưng dạo gần đây chỉ cần cô gắng sức một chút nó liền xảy đến.

"Shiho, con sao vậy?" - Mary nhận ra cô không ổn.

"Cậu-cậu không khỏe sao Shiho?" - Sera tiến lại đỡ cô.

Shiho điều chỉnh hơi thở, lắc đầu cố gắng tỏ ra không sao, cô không muốn họ lo lắng, căn bản những việc như này cô đều giấu cho riêng cô.

"C-cháu không sao? Chắc chỉ hơi mệt một chút thôi, mọi người cứ yên tâm" - Shiho.

"Cậu ra kia ngồi nghỉ ngơi đi, còn chút xíu nữa là xong rồi, tớ với mẹ làm được" - Sera dìu cô ra ghế ngồi.

"Tớ thật sự không sao mà.." - Shiho.

"Được rồi cháu ở yên đó đi, ta và con bé sẽ làm nhanh thôi" - bà Mary lo lắng căn dặn.

"V-vâng thế nhờ 2 người" - Shiho mỉm cười, và phải ngồi hít thở một lát, có phải cô nên xem lại tình trạng này rồi không.

—————

Cuối cùng thức ăn cũng đã hoàn thành, mọi người cũng đã tập trung đầy đủ, cô tự nhủ nếu có bác tiến sĩ ở đây sẽ vui lắm nhỉ, cảm giác ấm áp này cô cũng muốn bác ấy cảm nhận được.

Bữa ăn diễn ra trong tiếng trò chuyện, cười nói của mọi người, nếu ai hỏi gia đình là gì? Thì chính là những bữa cơm quây quần, nói chuyện cùng nhau, không cần phải làm bất cứ điều gì cho nhau mới là gia đình, chỉ cần biết khi nhìn lại phía sau, họ luôn ở đó bất cứ lúc nào.

Kết thúc bữa ăn và mọi người đang uống trà tại phòng khách, Shiho lại thấy có chút khó chịu, vậy nên vào phòng vệ sinh một chút.

Đứng trước gương cô lại nắm lấy phần ngực trái của mình, lại là nó, cơn đau này lại đến. Nhưng sao bây giờ nó lại đau đến vậy, Shiho cảm giác như có vật gì đó đè lên trái tim của cô, ép nó thật chặt khiến cô thở không được.

Chống tay xuống bồn rửa tay, cô thở hổn hển, mắt cô dần mờ. Ánh sáng cũng vì vậy trở nên ảo đi mấy phần. Shiho thấy mọi thứ không còn rõ nữa, sau đấy thì lập tức.

*Bịch*

Mất ý thức, cô ngã xuống gây tiếng động, Shinichi là người để ý từ nãy, sắc mặt Shiho không tốt, nhợt nhạt hẳn đi. Đã vậy từ khi bước vào nhà vệ sinh không có một chút động tĩnh gì, đột nhiên từ đó phát ra một tiếng giống như vậy gì rớt xuống, anh lập tức chạy đến đập cửa.

"Shiho, anh nghe có tiếng gì đó như rớt xuống từ trong đó, em có sao không?" - Shinichi.

"..."

Trả lời anh là sự im lặng, bên trong không một tiếng gì gọi là đáp trả từ Shiho. Anh lo lắng đập cửa mạnh hơn, mọi người thấy vậy cũng chạy đến xem tình hình.

"Trả lời anh đi Shiho, em có sao không? Mở cửa cho anh đi em" - Shinichi.

"..."

"Shiho, đừng im lặng như thế anh lo lắm. Mau...mau nói gì đi Shiho" - Shinichi.

Đến đây giường như anh biết đã có chuyện gì đó không lành, vặn tay nắm cửa đi vào.

"Chết tiệt, khoá rồi"

Shinichi đạp thật mạnh vào tay nắm cửa.

1 lần.
2 lần.
3,4 rồi 5 lần.

Cuối cùng cửa cũng bị phá, sau cánh cửa cảnh tưởng khiến mọi người hốt hoảng. Một Shiho đang nằm bất đồng dưới sàn, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt không một chút máu.

Anh lo lắng đến bên cô, quỳ gối xuống ôm cô lên kiểm tra, tay anh thậm chí còn run lên không ngừng. Shiho của anh làm sao thế này?

"Em làm sao thế này, đừng làm anh sợ Shiho. Mau..mau chuẩn bị xe, đưa Shiho đến bệnh viện" - Shinichi thấy cô vẫn còn thở, lập tức kêu người lấy xe.

Akai là người nhanh nhất ở đấy, chạy nhanh vào gara lấy xe, lập tức chạy đến trước cửa. Shinichi thì không chần chần bế cô lên, chạy thật nhanh ra xe rồi rời đi.

"Shiho, anh tuyệt đối không cho phép em xảy ra chuyện gì"


____________

END CHƯƠNG 22.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro