Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, cả hai cùng nhau xách vali ra khỏi thị trấn Sumire, Souma khăng khăng đi xe buýt đến nhưng Hikaru phản đối nên dã lấy con xe của cậu để lái. Khác với anh trai cầm băng đô, mặc đồng phục của trường cũ thì Hikaru lại đối lập, tương phản hoàn toàn với Souma.  Cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần âu, thắt thêm chiếc cà vạt màu đen khí chất khác biệt hoàn toàn

Hikaru mở cửa xe cho Souma vào trước, ngồi bên phải ghế lái, nhìn ngó xung quanh xe.

Souma: Này, em đi du học mà lấy đâu ra tiền mua xe thế

Hikaru: Anh nghĩ em là ai,xe này của em, em tự bỏ tiền. Souma, em nói anh trước người như em không tốt lành gì đâu, mà anh cư xử đúng mực giùm, cư xử của anh vô phép tắc.

Souma im lặng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tổn thương bởi lời nói của Hikaru.

Cả hai anh em đứng trước ngôi trường Tootsuki, một ngôi trường chuyên về ẩm thực, rất nhiều con cái nhà khá giả, đi ô tô sang trọng đến trường. Hikaru cất xe vào bãi đỗ gửi xe của trường. Sự xuất hiện của Hikaru khiến nhiều nữ sinh phải ngước nhìn, đỏ mặt bởi sự đẹp trai của cậu  

Hikaru là người khó chịu, bực bội vì một người như cậu vốn ghét nấu ăn lại đến ngôi trường này, lại còn bị nhìn chằm chằm. Nhớ lại tối hôm qua, cha của hai người xuất hiện tại quán

Jouichirou: Này, sắp tới đây bố sẽ đóng cửa hàng, hai đứa.

Souma:...

Hikaru:....

Jouichirou: Trong vòng một năm

Soma rơi khỏi thang như thể lời tuyên bố của anh ấy giáng xuống anh ấy

Hikaru: Hố, điều gì khiến cho cha phải đóng cửa. Tưởng rằng ông cứ chốn lui chốn lủi trong cái quán này, đây là lý do ông gọi tôi về sao

Souma: Này, Hikaru, em không nên nói bố như vậy. Em không thấy bố sắp đóng cửa hàng hay sao.

Hikaru: Chả liên quan đến em, dẫu sao anh thừa kế nhà hàng này đi. Mà bố chỉ gọi con về thông báo chuyện này thôi à.

Joichiro: Chúng tôi sẽ phải xin lỗi những người thường xuyên đến ăn thôi. Một số người bạn cũ của tôi đã đề nghị tôi làm việc với họ.

Tôi bắt đầu khó chịu và đi ra ngoài và hít thở. Đang yên đang lành đóng cửa hàng , Soma nói với tôi rằng chúng tôi sẽ phải đến một trường dạy nấu ăn.

Chúng tôi đến nơi và nghe thấy tiếng la hét. Tôi quay lại và thấy hai người trạc tuổi tôi đang khóc và la hét vì bị đuổi học.

Hikaru: Oi. Souma. Gọi hỏi bố xem thế này là sao, toàn nghe thấy tiếng hét với khóc lóc thôi

Souma nhấc điện thoại lên gọi cho Jouichirou rất nhanh đầu bên kia đã bắt máy

Souma: Bố, ruốt cuộc ngôi trường này sao đây

Jouichirou: Tôi đã không nói với hai con? Đó là trường dạy nấu ăn hàng đầu của Nhật Bản. Đó là một trường dạy nấu ăn ưu tú.

Và ngay sau khi cuộc gọi kết thúc, Hikaru im lặng trước những câu nói của người cha một cách vô ơn, vô nhân tính

Hikaru: Vãi chưởng. Rốt cuộc ông già gửi chúng ta đến đây chỉ vì ngôi trường này, thật là lố bịch hết sức. giờ sao, tính vô không

Souma: Tất nhiên rồi, đây là trường nấu ăn. Anh nghĩ anh có thể học được điều gì đó ở đây, cũng thú vị mà

Hikaru thở dài, cùng souma vào trường. Có thể nghe thấy tiếng la hét của nhiều phụ huynh học sinh cố gắng đưa con vào trường. Hikaru ngồi một vị trí cố định lôi latop ra hack toàn bộ hệ thống Tootski. Souma quay sang thấy em gái bám máy tính liền thắc mắc

Souma: Oi, làm gì mà cứ chăm chăm vào máy tính thế.

HIkaru: Làm việc. Anh không thấy sao mà còn hỏi em câu ngớ ngẩn thế. Em không có rảnh rang đến mức đó đâu.

Và một lúc sau một cậu bé đi cùng vệ sĩ ngồi chỗ chúng tôi, Hikaru bất giác nhìn lên nhìn có vẻ xuất thân khá giàu có,  mũi tôi ngửi thấy mùi trà bạc hà Ma-rốc rất đậm đặc và được ủ kỹ.

"Ồ, không cần lo lắng." Cậu bé mỉm cười nói với chúng tôi, "Các bạn cũng đến đây để thử chuyển vào trường phải không? Xin mời ngồi. Tôi có thể mời cô một tách trà được không?"

Souma mỉm cười ,anh chàng tự động ngồi xuống băng ghế. Cậu bé sau đó đưa cho hai anh em một tách trà nóng hổi.

Hiakru: Đây là trà bá tước của anh đúng không, tôi nhớ loại trà này mới ra thị trường năm nay. Loại này khá đắt nếu tôi nhớ không nhầm thì trà này tầm khoảng 300 nghìn yên.

Cậu bé: Đúng vậy. Làm sao cậu biết hay vậy?

Hikaru: Nhà riêng của tôi có loại trà này, bạn tôi gửi cho tôi mẫu trà này uống thử. Tôi uống rồi. Rất thơm và ngon nữa

"Tootsuki hôm nay công bố kết quả kỳ thi chuyển cấp. Ngoài ra, học sinh từ các trường cấp hai khác như chúng tôi cũng đến đây để tham gia kỳ thi chuyển cấp."

Cậu bé giải thích, và giới thiệu tên của mình

"Tôi là Yoshiaki Nikaido. Còn hai người thì sao"

"Và bạn đang cố gắng để vào được trường này , phải không?" Soma hỏi.

NIkaido: Chính xác. Tôi có thể biết tên hai người không

Souma: Ồ, tôi là Yukihira Souma còn đây là em trai song sinh của tôi tên là Hikaru Yukihira, thông cảm nhé, em trai tôi không thích giao tiếp với người khác cho lắm.

"Vậy gia đình bạn có sở hữu một nhà hàng Pháp không? Hay bạn làm việc trong một nhà bếp kiểu Pháp?" Hikaru vừa làm việc vừa nhấp trà

Yoshiaki, kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm, ngay cả quản gia và cận vệ của anh ấy cũng ngạc nhiên.

Yoshiaki: Sao cậu biết điều đó

Hikaru: Đơn giản thôi, mùi hương trên người cậu đã chứng minh điều đó. Mùi hương trê người cậu là gồm húng quế, Bay, Marjoram, Parsley, Sage và Thyme là chủ yếu. Các loại gia vị thường được sử dụng cùng nhau trong ẩm thực Pháp. Tôi đoán bạn không làm việc trong nhà bếp nhiều và tập trung hơn vào việc xem xét chất lượng của các nguyên liệu nhập khẩu. Tôi nói đúng không?"

Yoshiaki: Thật kinh ngạc, bạn có thính giác tốt thật đấy. Làm sao bạn cảm nhận được mùi hương như vậy.

Em gái tôi có khứu giác rất nhạy. Nó giúp em ấy khi đánh giá thức ăn tại nhà hàng của gia đình chúng tôi. Thật trùng hợp khi chúng tôi có điểm chung như vậy." Soma nói.

Hikaru: Phải sửa lại là tôi đã đi du lịch vòng quanh thế giới, tiếp xúc với nhiều món ăn khác nhau rồi. Hơn nữa, tôi là du học sinh từ thái về Nhật bản, bị ép buộc đến ngôi trường này.

Nikaido nghe vậy cũng gật đầu rồi quay sang nói chuyện với quản gia và cận vệ của anh ấy. Đang làm việc thì chuông điện thoại rung lên trên màn hình là số của Takhun , con trai cả của gia tộc Theerapanyakul

Hikaru: Em ra ngoài nghe điện thoại.

Chưa kịp để Souma trả lời Hiakru rời đi. Đến một nơi khá yên tĩnh ít người qua lại mới mở điện thoại

Takhun: Au, Hikaru. Mày biến mất đi đâu vậy, Tao cho người qua nhà tìm mày thì họ nói mày không ở Thái Lan

Hikaru: Tao đang ở Nhật bản, cha tao bắt tao về Nhật bản, có thể tao không về thái một thời gian. Ông già nhà tao bât tao gia nhập học viện mới đây.

Takhun: Không cần biết, mày phải có mặt. Quyết định đi chơi rồi. Không tao sẽ sang Nhật Bản rước mày về

Hikaru: giời ạ. Tao đây là bị ép buộc, tao còn bài kiểm tra đầu vào nữa. Del hiểu kiểu gì ông già bắt tao buộc tao phải vào đây

Kinn: Ồ, Hikaru,. Xin lỗi cho thằng anh dở chứng của tôi, nhưng mà đừng quên tháng sau là bữa tiệc hội tụ của các gia tộc hàng năm nhé

Hikaru: P'Kinn, tôi nhớ mà. Xin lỗi nhiều nhưng mà tôi đang nhập học đây, chả hiểu thế nào nhét tôi vào trường nấu ăn

Kim: Một gia chủ lớn vào trường dạy nấu ăn, kinh ngạc thật. Bảo sao thằng Takhun cứ nằng nặc đòi mày đến qua nhà thì không thấy đâu. Ngôi trường mày học là trường gì thế

Hikaru: Học viện trà đạo và ẩm thực Tootsuki. Mà thôi, hình như đến giờ kiểm tra kĩ năng rồi, lát về nói chuyện.

Chưa kịp để bên kia nói gì, Hiakaru đã ngay lập tức dập máy đi về phía của Souma. Khi đến chỗ Souma thì không thấy bóng dáng của cậu bé kia

Hikaru: Ủa, người ngồi cạnh anh đâu rồi.

Souma: Đi rồi. Mà thôi, chúng ta cũng đi thôi. Hình như đến giờ rồi.

Hikaru nhún vai cũng đi cùng Souma.Theo danh sách đuộc dán trên bảng tin, tôi và souma khác phòng. Trong khi tôi là phòng B thì Souma là phòng A.

Bước vào bên trong phòng B, tôi thấy khá nhiều học sinh đông đúc,Hikaru để ý thấy một cô gái tóc vàng ngắn ăn mặc khá hở hang, một cô gái tóc xanh nhút nhát, cặp sinh đôi một béo và một gầy nhìn có vẻ là người Ý.

Một lúc sau chủ khảo bước vào, là một người trung niên đeo kính, khuôn mặt khá hài hòa nhưng cũng đủ khiến cho học sinh lo sợ trừ Hikaru. Cậu sống trong giới Mafia từ bé nên sát khí này vô cùng bình thường.

GIÁM thị: Xin chào các bạn học sinh, tôi là Hana Misuko, tôi là giám thị cho buổi tuyển chọn hôm nay. Chủ đề của các bạn là món " trứng". Các bạn có 3 tiếng để làm, có thể bỏ cuộc nếu muốn.

Ngay khi chủ đề được đưa ra, học sinh chạy toán loạn đi lấy nguyên liệu, Hikaru thong thả đến quầy lấy đồ để nấu nhờ vào bản năng sát thủ vốn có, Hikaru dễ dàng lấy nguyên liệu mà không mất sức.

Ngay khi đủ nguyên liệu, Hikaru bắt tay vào làm. Hôm nay cậu quyết định làm món trứng Egg curry (cà ri trứng).

Món ăn này cậu đã từng ăn trong một lần giao dịch với ông trùm của Ấn độ giới thiệu, Hikaru nhờ giác quan đặc biệt của mình có thể cảm nhận được mùi vị từ thứ ăn thơm, ngon.

Đầu tiên, Hiakru dùng cái chảo lớn, sâu, chơi trứng nhẹ nhàng và phủ đầy nước lạnh hoàn toàn. Thiết lập để đun sôi. Những quả trứng cần phải được luộc cứng .Sau khi nấu chín, bóc vỏ và làm cho một 1/2 "nhỏ khe ở trên cùng của quả trứng.

Tiếp theo sau đó, đun nóng chảo / vỉ nướng trên lửa vừa và nhẹ nhàng nướng quế, bạch đậu khấu, đinh hương, hạt tiêu đen và hạt thì là, thường khuấy cho đến khi chúng bắt đầu chuyển sang màu hơi đậm hơn và thơm. Khi điều này xảy ra, tắt nhiệt và để nguội. Khi nguội, xay thành bột thô trong máy xay cà phê sạch và khô.

Bước tiếp theo. rong chảo sâu khác trên lửa vừa, thêm dầu ăn / dầu cải dầu / dầu hướng dương. Khi nó nóng, thêm lá cà ri và hạt mù tạt đen. Họ sẽ splutter nên cẩn thận.

Khi các điểm ngắt quãng, thêm các vòng hành tây thái lát, ớt xanh và tỏi xắt nhỏ. Xào cho đến khi hành tây mềm và mờ.

Tiếp theo, thêm hỗn hợp gia vị nghiền bột bạn đã làm ở trên (từ các loại gia vị đã rang) và khuấy đều để trộn đều. Sauté thêm 3-5 phút nữa.

Thêm trứng luộc, luộc vào. Nhẹ nhàng khuấy đều để phủ kín trứng với masala. Các khe bạn đã thực hiện ở trên cùng của quả trứng trước đó, cho phép masala đi vào bên trong trứng!

Nếu bạn đang sử dụng chúng, hãy thêm khoai tây bé ngay bây giờ. Khuấy nhẹ nhàng để phủ.

Thêm sữa dừa và muối để nếm và nấu trong 5-7 phút nữa. Nếu bạn thêm khoai tây, hãy nấu cho đến khi chúng xong. Đừng khuấy quá nhiều vì bạn không muốn làm vỡ trứng. Thêm nước ép 1/2 quả chanh và tắt lửa. Nhẹ nhàng trộn đều.

Và chỉ mất khoảng 40 phút, Hikaru đã hoàn thành món ăn của chính mình. Mang đĩa thức ăn lên chỗ giám thị. Giam thị nhìn tôi một cách kinh ngạc trước món ăn. Mùi thơm của món ăn thu hút sự chú ý của các thí sinh khác

Hana: Nói cho tôi nghe, hôm nay bạn làm món gì cho tôi ăn

Hikaru: Hôm nay tôi làm món Egg curry (cà ri trứng) của ấn độ, đây là món ăn nổi tiếng ở Ấn trong lần gặp đối tác của tôi, ông ấy giới thiệu tôi món này. Mời thưởng thức

Hana kinh ngạc, ngay lập tức cầm thìa cho miệng. Ngay khi miếng đầu tiên Hana đã há hốc mồm, khuôn mặt đỏ ửng, cô nhìn thấy vị cay nồng trong đó. Quần áo của cô bị xé bên ngoài khiến cho học sinh ngạc nhiên. Ngay khi đặt thìa xuống cô thở một cách hồng hộc.

Hana: Món ăn này quá đẳng cấp, quá ngon. Thật sự tuyệt hảo. Tôi thấy bạn đã sử dụng hành, tỏi, cà chua, lá cà ri, gừng, thìa là, bạch đậu khấu, ớt chuông, tiêu đen, ngò và bột garam masala (hỗn hợp gia vị cay nóng của Ấn Độ). Món ăn này quả là một món ăn thiên đường.

Hikaru mỉm cười, cậu thừa biết khả năng nấu ăn của cậu ở một đẳng cấp khác. Tuy là ghét nấu ăn, nhưng Hiakru lại được ban cho một giác quan mạnh mẽ, một khả năng chỉ có mình cậu có, thứ mà Souma thiếu nhiều.

HIkaru: Vậy kết quả của tôi là

Hana: Bạn đậu rồi. Xin chúc mừng.

Hikaru cầm tờ giấy rồi rời đi. Do cả ngày nay mệt mỏi giã rời chân tay, Hiakru dự định sẽ vào quán bar quẩy một trận, trùng hợp là Kambe, người luôn luôn bận rộn có nhã hứng gọi cậu đi uống rượu thuộc quyền sở hữu của nhà Kambe.

Bước ra khỏi phòng thi, thì cũng đã tầm chiều tối, học sinh hầu như cũng ít dần, Hikaru đi tìm ông anh ngủ ngốc của mình. Thấy Souma đang ngồi một góc Hiakru đi đến

Hikaru: Oi, anh trai. Kết quả sao rồi

Souma: Tôi nghĩ.... Tôi đã thất bại... 

Hikaru nhướng máy ngạc nhiên, cậu hiểu rõ khả năng nấu ăn của Souma đến đâu, dù không ở bên nhau nhiều năm nhưng Hiakru vẫn luôn theo dõi Souma từ xa thông qua camera mini thu nhỏ.

HIkaru: Không phải lo, chưa chắc anh không đậu. Họ sẽ gửi giấy trúng tuyên. Đứng lên đi, r axe về thôi em đưa về. Nay anh cũng mệt rồi. 

Kéo Souma đi ra bãi đỗ xe, Hikaru mở cửa xe nhấc bổng Souma đưa vào bên trong buồng lái. Chiếc oto sang trọng rời đi, Hikaru vừa ngâm nga nghe nhạc, vừa tẩn hưởng quay sang thấy Souma ngủ lúc nào. Cậu đành mở nút ghế nằm cho Souma để cho thoải mái. 

Ngay khi về đến nhà, Souma đi vào phòng, còn Hikaru thì lên phòng thay quần áo để chuẩn bị đi quẩy. Ngay khi Souma ngủ say, Hiakru cũng rời đi luôn

. Và một ngày trôi qua của cả hai kết thúc bằng việc HIkaru say xỉn bí tỉ, được Kambe đưa về nhà.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro