Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Souma và Hikaru cùng nhau đi đến kí túc xá Polar Star Dormitory theo đề nghị của Jouichirou. Vì đoạn đường khá xa nên Hikaru đã lái xe oto chở Souma. Phải đến tầm chiều tối mới tới nơi. Chiếc xe dừng lại trước toà nhà nhìn khá cũ kĩ, rêu mọc khắp nơi nhưng bên trong vẫn ánh đèn.

Hikaru : Lão già chết tiệt, sao bắt chúng ta ở đây chứ. Đây mà là nơi ở được à

Souma : Anh thấy thú vị mà. Em nhạy cảm quá mức rồi

Hikaru : Em là người thích ở những nơi sang trọng, biết vậy em bảo Kambe mua đứt một căn biệt thự trong này cho rồi

Souma : Thôi nào, đừng như vậy. Hikaru, anh biết em không giống anh,nhưng đừng cau có chứ

Hikaru: Oi, anh thử xuống xe coi xem có ai không? Em đỗ xe vào đã, chắc phải làm điếu thuốc quá.

Vừa định lấy bao thuốc ra đã bị Souma chặn lại, vứt bao thuốc ra chỗ khác

"Au, anh làm gì vậy. Sao vứt bao thuốc của em", Hikaru nhăn nhó nói

Souma : Không cho em hút thuốc. Hại phổi lắm.  Để anh vào trong coi sao.

Hikaru đỗ xe gọn một góc đứng đằng sau Souma. Khi Souma dự định bấm chuông

 "Cái này là cái gì? Một trận động đất!" Souma lên tiếng .

"Hikaru. Coi chừng!"

Hikaru đang ngồi bấm điện thoại bỗng dưng Souma kéo cậu đứng ra đằng sau lương  – đâm thẳng vào ngực anh khi một đàn thú chạy qua trước mặt, với một cô gái nhỏ nhắn chạy theo sau những con thú đó.

"Usako! Kamosuke! Shikanose! Đừng đứng lại !" 

Hikaru bỏ tay ra khỏi Souma, cậu cảm giác kí túc xá này hình như không được bình thường, ồn ào khiến cậu khó chịu.

"Oi, rốt cuộc chúng ta đang dính dáng vào chuyện gì vậy, chiếc áo của em nó bẩn rồi này. Nó đắt tiền lắm đấy", Hikaru càu nhàu

Một giọng nữ già nua, khàn khàn bắt đầu phát ra từ bên trong căn nhà 

"Này, phòng 116! Bạn không thể giữ mấy con thú trong phòng của bạn. Nếu nó xảy ra lần nữa, tôi sẽ lột da sống của bạn!

tục cuộc rượt đuổi của mình.

"Souma, chuyện này đang trở nên thực sự kỳ lạ đấy,"Hikaru lặng lẽ nói và chàng trai tóc đỏ chỉ gật đầu – ra hiệu rằng anh ấy hoàn toàn hiểu cảm xúc của Hikaru – mặc dù không thực sự như vậy.

Còn phòng 208!" Hệ thống liên lạc nội bộ lại rung lên. "Bạn lại sử dụng một căn phòng trống làm nhà hút thuốc à? Tôi sẽ hút bạn qua một số dăm gỗ!

"Được rôi được rôi. Tôi rất hối hận." Lần này là giọng nói xin lỗi của một cậu bé.

"Còn phòng 205! Nếu sàn nhà đó sụp đổ, tôi sẽ đục một lỗ vào bụng anh!"

Và lần này, một giọng nói trẻ con khác xin lỗi.

Hikaru định rời đi để mặc Souma ở lại, chưa đi được nửa bước họ đã bị chặn lại bởi một giọng nói quen thuộc, và nó phát ra từ phía sau. họ.

"Chắc hẳn bạn là Yukihira Hikaru và Yukihira Souma – những người muốn vào Ký túc xá Polar Star đúng không?"

Hikaru và Souma chỉ gật đầu đáp lại vì họ vẫn đang bận nắm bắt ý chính của tình hình.

Tôi là Daimido Fumio – hay còn gọi là Fumio-san, Madonna of the Polar Star," cô ấy nói với vẻ mặt nghiêm túc nhưng kiêu ngạo. "Đó là những gì bạn sẽ gọi cho tôi."

"Chúng tôi phải gọi bạn là Madonna của ký túc xá?"Souma nói

"KHÔNG. Bạn gọi tôi là Fumio-san."

"Nhưng anh vừa bảo chúng tôi gọi như vậy."

"Tôi không có – đồ ngốc!"

"Được rồi."

"Đủ rồi, tại sao cái kí túc này như một cái chợ. Souma, em không quan tâm cho lắm việc anh muốn ở đây hay ở đâu em lái xe đi ra khách sạn ngủ đây, em có chết không ở lại chỗ này|,Hikaru bực bội nói.

"Thôi nào, Hikaru. Hạ hỏa đi",Souma năn nỉ Hikaru

"Ano.....Fumio-san, chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?" Hikaru hỏi.

"Không có gì đâu – chỉ là những người bạn cùng ký túc xá của bạn vẫn là những người vô nghĩa thường ngày của họ," cô dừng lại và hít một hơi thật sâu, "Vậy bạn đã mang theo những nguyên liệu gì?"

"Thành phần gì?" Souma hỏi với giọng ngơ ngác.

"Còn gì nữa?" Đôi mắt của người chăm sóc mở to trong giây lát khi cô ấy nhìn xuống các học sinh với vẻ khinh bỉ.

"Đối với chuyên môn của Polar Star – bài kiểm tra kỹ năng."

"Tôi không nghe nói về điều này!" Souma phản đối. Bà lão chỉ nhìn họ bằng ánh mắt thờ ơ.

"Sau đó, bạn mất theo mặc định. Tôi không thể để bạn vào Polar Star mà không kiểm tra kỹ năng của bạn – điều đó cũng có nghĩa là bạn phải cắm trại bên ngoài".

"Làm thế nào bạn có thể mong đợi chúng tôi để làm điều đó? Bên ngoài trời lạnh!" Souma bực tức.

"Nếu như bà không cho chúng tôi vào, tốt thôi. Tôi sẽ ra khách sạn ngủ. Dẫu sao thì tôi sẽ sang nhà Kambe hoặc nhà Doumiji Tsukasa ngủ. Còn Souma, anh ngủ đâu cũng được, Hikaru rời đi

Nguyên ngày hôm nay đã khiến cậu bực bội, khó chịu, vừa không được hút thuốc, lại không được đi bar giải khuấy, lằng nhằng ở cái chỗ khỉ gió này

"Khoan, bạn vừa nói Kambe. Là Kambe Daisuke, tỷ phú số dư không giới hạn",Fumio hoảng hốt nhìn Hikaru

"Phải, là bạn thân của tôi chứ không phải của Souma, không giống với Souma tôi có đủ bạn bè ở các tầng lớp quý tộc Nhật Bản, nếu không phải gì ông cha già ngu ngốc còn lâu tôi mới ở đây. Biết trước thế này, mua hẳn một khu đất trong này, xây nhà cho rồi"Hikaru khó chịu nói

"Fumio-san, anh có nguyên liệu nào trong bếp không?" Souma hỏi khi đứng thẳng dậy.

"Nhà bếp chỉ còn đồ thừa. Chỉ cần bỏ cuộc –"

"Tôi có thể sử dụng những thứ còn lại không?" Souma hỏi trong khi cắt ngang bài phát biểu của bà lão.

"Cái gì?" Fumio thốt lên với giọng điệu ngạc nhiên.

"Tôi sẽ làm bài kiểm tra đầu vào. Phòng bếp ở đâu?" Souma tự tin hỏi.

Hikaru bất lực, Souma hoàn toàn muốn ở đây.

"Tôi có mang theo một ít nguyên liệu, vì tôi thấy có vẻ như sẽ phải sử dụng đến nó nên có đem theo từ lớp học sáng nay, giờ thì tôi vào được chưa",HIkaru lấy túi lương thực ra từ trong cốp xe của mình

Sau đó, bà lão tiếp tục dẫn hai  vào bếp.

'Tôi tự hỏi làm thế nào nhà bếp sẽ như thế nào?'HIkaru vừa nghĩ vừa đi theo người phụ nữ tóc hoa râm. 

'Đánh giá từ phần còn lại của nơi này — tôi biết không nên có nhiều hy vọng, một căn nhà khá tồi tàn, theo đánh giá tiêu chuẩn của Hikaru chỉ là khách sạn bình dân"

Quá trình suy nghĩ của Hikaru  đột ngột dừng lại khi người chăm sóc bật đèn -- chiếu sáng căn bếp trống, sạch sẽ và được trang bị đầy đủ một cách đáng ngạc nhiên.

Chà, câu nói về việc không đánh giá một cuốn sách qua trang bìa của nó là đúng.

Hikaru đi thẳng về phía quầy gần nhất và lấy ra tất cả các dụng cụ cần thiết, để lại Souma phía sau để kiểm tra những thứ còn sót lại.

Hikaru  biết loại món ăn mà Souma có thể sẽ nấu nhất, vì đôi mắt của Hikaru cho phép anh ấy  ấy lướt nhanh qua các nguyên liệu còn sót lại. Ít nhiều Hikaru  cũng có thể ước lượng sơ bộ loại món ăn mà Souma sẽ làm.

'Anh ấy chắc chắn sẽ sử dụng cá thu đóng hộp làm nguyên liệu chính. Vì vậy, tôi phải dùng thứ gì đó không xung đột với độ mặn trong món ăn của anh ấy.'

"Yosh! Đi làm thôi!" Hikaru  lầm bầm một mình khi bắt tay vào công việc.

"Món bánh tiramisu/creme brullè với quả anh đào bên trên."

Hikaru tuyên bố trong khi đặt đĩa trước mặt người chăm sóc.

Tiếp tục, rất nhiều điều đã xảy ra trong khoảng thời gian đó, như Fumio-san thưởng thức các món ăn của họ một cách say sưa và suýt hôn hai đứa trẻ vị thành niên, và Hikaru cố gắng hết sức  đẩy Fumio ra.

Bài kiểm tra cuối cùng cũng kết thúc và họ nhận được chìa khóa phòng. Souma ở phòng 502, Hikaru ở phòng 606.

"Tôi sẽ ngâm mình trong bồn tắm trước khi đi ngủ," Souma mệt mỏi thở dài

"Em chắc chắn sẽ lên trên phòng thay đồ, ngày hôm nay quá là đủ đối với em rồi",Hikaru xách vali đi lên phòng

"À, khoan, chiếc xe ở sau sân là của cậu sao Hikaru, theo tôi nhớ cậu chưa đủ tuổi để lấy xe.",Fumio nói

"Tôi được chính phủ cho phép, nói trước luôn chiếc xe đó có giá trị hơn 400 triệu USD nên đừng để ai đụng vào xe tôi, xước một thứ gì là đền chỗ vệt xước nhé",HIkaru thong thả bỏ lên phòng để lại mình Fumio sốc không nói nên lời.

'Phù....tất cả mọi thứ của tôi cuối cùng cũng được sắp xếp. Xem ra đêm nay phải hoàn thành xong mớ tài liệu này mới ngủ được rồi" 

Hikaru  lấy laptop từ trong vali ra, quả thực ngay khi mở gmail, đã có rất nhiều thông báo chủ yếu là các đối tác, hợp đồng làm ăn 

gõ.....tách.....tách

HIkaru đang làm việc nghe thấy tiếng ai đó đang gõ cửa 

gõ.....tách.....tách

'Có ai đó ở cửa?'

HIkaru rút khẩu súng từ bên hông ra, nhẹ nhàng tìm kiếm xung quanh, bản năng của Hikaru là một sát thủ nên khá nhạy cảm với tiếng động . Cậu tiến đến gần chỗ cửa phòng ngủ 

HIkaru  đợi vài giây nhưng không có ai bước vào trong.

Đột nhiên, cô nghe thấy một số tiếng sột soạt phía trên cô, hay đúng hơn là từ trần phòng cô.

Hikaru đưa súng lên trên trần,bắn thẳng một phát vào tay của một người đàn ông tóc cam, do là súng giảm thanh nên không gây quá nhiều tiếng động.

Người đàn ông tóc cam ôm cánh tay của mình bị đạn bắn vào, hikaru mới buông bỏ súng xuống

"Bình tĩnh nào học sinh mới chuyển đến. Hoàn toàn không cần phải hét lên,"Người đàn ông tóc cam nhăn nhó vì vết thương

"Anh là ai? Sao dám xông vào đây " Hikaru  nói với giọng buộc tội.

"Tôi vô cùng xin lỗi vì đã đột nhập. Lẽ ra tôi nên dùng cửa," anh tha thiết xin lỗi.

Hikaru  chế giễu.

  'Bây giờ bạn đang nghĩ về nó. Ít nhất, anh ta trông không giống một kẻ hư hỏng, nhưng vẫn — anh ta đang làm cái quái gì mà bò qua gác mái như thế?'

"Khẩu súng của cậu là súng thật sao, tôi không nghĩ một học sinh lại có thể sử dụng súng đạn như vậy"

"Đó là cái giá khi dám đột nhập vào phòng tôi. Khẩu súng này được chính phủ Nhật Bản cho phép nên tôi được quyền sử dụng. Vết thương trên tay anh  chảy máu khá nhiều nên về băng bó đi. Nhắc lại một lần nữa, còn làm phiền đến tôi đừng trách tôi không nổ tình",Hikaru bật chế độ bản năng của một ông trùm lão luyện.

Chàng trai tóc cam tuy sợ hãi nhưng vẫn tự tin, giõng dạc nói

"Dù sao thì, chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc tại phòng 205 để chào đón các bạn. Hãy đến đúng giờ, nhé," cậu bé nói trước khi biến mất sau tấm ván một lần nữa, để lại (Y/n) giật mình, người chỉ có một thứ đang chạy trong đầu cô.

'Cái quái gì vừa xảy ra vậy?'

"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại sôi động ở đây?" Hiakaru  nói ra những suy nghĩ của mình khi thấy mình đang ngồi giữa Souma và một cô gái tóc xanh xa lạ, cũng là học sinh năm nhất như anh  và Souma. '

"Có vẻ là người khá nhút nhát, nhưng cũng khá có chính kiến, một cô gái như một con cừu non không phải là gu của Hikaru ?'

Hikaru hít một hơi thật sâu -- cố gắng đối mặt với cô gái tóc xanh.

"Xin chào, tôi là Yukihira Hikaru . Rất vui được gặp bạn."

Cô gái tóc xanh hét lên một tiếng sợ hãi khi cô quay mặt về phía (Y/n),

 "anh đang nói chuyện với tôi đấy à?"

Hikaru chỉ gật đầu đáp lại.

"Tôi là  Tadokoro Megumi. Rất vui được gặp bạn, HIkaru san " cô gái tóc xanh đáp lại với một nụ cười nhẹ.

Hikaru cười thầm nhìn Megumi

 'Cô bé này quá nhút nhát, trong một ngôi trường toàn sự cạnh tranh, có thể sống sót được là không tồi. Xem ra cô bé này khiến cho cậu thấy hứng thú"  HIkaru ngẫm nghĩ 

"Chà, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ở cùng ký túc xá với bạn, Tadokoro," Souma  cười toe toét với cô.

""Bạn nói đúng!" Người phụ nữ nói ré lên một cách lo lắng.

Mặt khác Hikaru đưa mắt nhìn quanh phòng -- cố gắng tìm hiểu thêm về những người bạn cùng ký túc xá của mình, và chỉ có một từ để miêu tả họ -- độc đáo.

"Tôi đã nói rồi, tôi đang bận ôn thi văn, nên tổ chức tiệc ở nơi khác. Sao lúc nào anh cũng tổ chức ở phòng tôi!" Cư dân của tân binh 205 Marui Zenji  phàn nàn lần thứ mười một.

"Là một người mọt sách"

"Đành chịu thôi—dù sao thì phòng của cậu cũng lớn nhất mà,"Yoshino Yuki  nói .

"Đừng ngồi trên giường của tôi !" Marui phàn nàn.

"Phòng của bạn lúc nào cũng sạch sẽ," Sasaki Ryoko khen ngợi .

"Tôi vừa lau xong."

"Mới một phút trước còn lộn xộn lắm," một trong những cậu bé khác nói.

"Đó là bởi vì hai người đánh nhau!"

"Bạn không thể lấy một số ghế cho chúng tôi?" 

Tại sao phải là tôi?"

Hiakru bối rối nhìn cô gái tóc hoa vân anh -- Sasaki Ryoko -- tiến đến đây.

"Đây Hiakaru chan, Yukihira-kun," cô ấy nói trong khi đưa cho bộ đôi một chiếc cốc giấy chứa đầy — thứ có vẻ là rượu mạnh. 'Đó không phải là rượu phải không?'

"Đó chỉ là nước gạo thôi Souma," Ryoko trấn an cô.

"Chúng ta có thể ồn ào như vậy vào ban đêm không?" Souma hỏi, chỉ ra rõ ràng về sự ồn ào mà họ đang gây ra.

"Sự ồn ào này là vô phép tắc, tôi đã hy vọng các bạn có thể biết cách cư xử dù chỉ một chút. Mà nơi đây cũng khá thú vị đấy chứ"

"Không cần lo lắng, nơi này được bao quanh bởi rừng cây."

"Còn bà nội ký túc xá thì sao, Sakaki-san?" Souma  ngập ngừng hỏi, nhưng trước khi cô gái tóc hoa vân anh kịp trả lời, hệ thống liên lạc nội bộ một lần nữa vang lên.

"Này, tất cả các bạn! Đến lấy cá đuôi vàng và củ cải Daikon."

'Có vẻ như nằm ngoài dự đoán của cậu, xem ra cần phải điều tra thông tin của các học sinh trong kí túc này rồi' (Y/n) nghĩ trong khi nhấp một ngụm từ cốc của mình.

"Hãy quay lại trước khi Fumio-san bắt đầu khoe khoang về 10 người ưu tú," Yoshino Yuki cảnh báo hai học sinh giống như - những người sẽ lấy đồ ăn được từ  hai cậu bé sinh đôi những người sẽ lấy đồ ăn được từ Fumio

Thuật ngữ 10 ưu tú dường như đã thu hút sự chú ý của cậu bé tóc đỏ bởi vì Hiakru  giờ đây có thể thấy rõ ràng ngọn lửa tò mò đang bùng cháy đằng sau những sắc vàng của cậu ấy.

"10 ưu tú là gì?" Souma hỏi 

"Bạn nghiêm túc chứ?" Sakaki hỏi với giọng ngạc nhiên.

"Anh thực sự đến đây mà không biết gì về nơi này à?" Yuki vặn lại, rồi cô quay sang nhìn cậu bé đeo kính, "Marui giải thích đi."

"Tại sao lại là tôi?" Marui lại phàn nàn.

"Đừng phàn nàn nữa. Nó dành cho học sinh mới," Ryoko khiển trách.

Marui chỉ thở dài mệt mỏi khi chỉnh lại kính, "có vẻ như tôi không còn lựa chọn nào khác."

"Khỏi giải thích cho tôi nhé, tôi biết 10 ưu tú là gì. Hơn nữa, tôi cũng xin nói thẳng, chúng ta chưa thân thiết đến mức gọi tên của tôi, gọi bằng họ của tôi ấy, hoặc là hikaru san, Souma, từ lần sau hãy nên tìm hiểu kĩ càng", Hikaru lặng lẽ nói

"Hội đồng 10 ưu tú của Totsuki là một ủy ban bao gồm 10 học sinh hàng đầu trong học viện. Tại Totsuki, nhiều thứ được để cho các học sinh quyết định. Các mục trong chương trình nghị sự được đưa ra và quyết định bởi 10 ưu tú. Đó là quyết định cao nhất của học viện nhóm. Trong sơ đồ tổ chức, họ chỉ đứng thứ hai sau Giám đốc. Ngay cả các giảng viên cũng phải tuân theo quyết định của 10 người ưu tú.

"Nhiều năm trước, khi Ký túc xá luôn chật kín, nhiều thành viên của 10 ưu tú đến từ Polar Star. Thậm chí có một năm, tất cả 10 ưu tú đều đến từ đây," Yuki nói thêm.

"Khi cô ấy bắt đầu câu chuyện đó, nó sẽ không bao giờ kết thúc," Ryoko nói thêm.

Nghe vậy, HIkaru im lặng 

 'Theo những gì tôi biết, bố là thành viên của nhóm 10 ưu tú, Xem ra mình cần phải có một chiếc ghế trong số hội đồng '

Sự im lặng bao trùm căn phòng chỉ vài giây trước, đã ngay lập tức bị phá vỡ khi hai cậu con trai giống như punk trở lại, cùng với thức ăn và người chịu trách nhiệm đã băng bó vết thương từ vết đạn trên cánh tay 

"Yukihira Souma-kun, và Yukihira Hikaru , chào mừng đến với Polar Star," Satoshi Isshiki nói

"Tôi là Satoshi Isshiki  học sinh năm hai. Cứ gọi tôi là Isshiki-senpai."

Souma bắt với các học sinh khóa trên trong khi Hikaru thì gạt hẳn tay ra. 

Chàng trai  Ishhiki-senpai, chỉ đơn giản chọn phớt lờ ánh mắt thù địch của Hiakru  và tiếp tục cười rạng rỡ 

"Tôi rất hạnh phúc. Chúng tôi có thêm một người bạn để chia sẻ trải nghiệm này. Không có gì làm tôi hạnh phúc hơn thế."

"Mọi người hãy lắng nghe," anh ấy hét lớn, "những người trẻ tuổi - sống cùng nhau, ăn cùng nhau - đây là tuổi trẻ! Đây là cuộc sống học đường! Đây là lý do tại sao tôi muốn sống trong ký túc xá! Hãy cùng nhau chúc mừng cuộc sống ký túc xá tươi đẹp này! "

"Tuyệt vời và tất cả, nhưng bạn có thể ngừng bò quanh mái nhà để đến gặp chúng tôi không?" Có người phàn nàn.

"Ý anh là chuyện này xảy ra thường xuyên à?" Hikaru phàn nàn 

"Anh ta làm phiền luôn cả em à " Souma thốt ra với vẻ mặt khó chịu.

Y/N chỉ gật đầu trả lời, "Đúng thế, nhưng mà anh ta đã bị em bắn cho một phát ở cánh tay rồi."

"Bắn. Ý cậu là cậu dùng súng bắn Isshiki senpai sao? " cô gái tóc đỏ kêu lên.

"Học sinh chua đủ tuổi không được dùng súng, cậu không biết đó là phạm pháp sao"

"Tôi được chính phủ và nhà nước cho phép, các thế lực của tôi ở Nhật Bản đều thuộc giới thượng lưu, là những người có máu mặt dĩ nhiên tôi được phép sử dụng. Nhân tiện có mọi người ở đây, tôi xin nói thẳng, sống ở đây tôi có quy tắc của riêng mình nên 6 điều quy tắc được đánh ra từ trên máy mong mọi người hãy cố gắng thực hiện",HIkaru đưa cho mỗi người một tờ giấy

Cả phòng cầm lên đọc, trong đó 6 quy tắc cần tuân thủ khiến cho họ ai cũng nản vì nó là quy tắc khá hà khắc.

"À, vừa nãy tôi thấy có chiếc xe oto xịn đõ ở dó, là xe của ai à"

'Là xe của tôi. Con xe đó giá trị hơn 400 triệu USD,làm xước là đến ối tiền đấy, các cậu không đủ tiền để đền đâu",HIkaru kiêu ngạo nói

"Này, Souma sao em trai cậu kiêu ngạo vậy, thật là khó chịu"Yuki thì thầm nói

"Tính cách của thằng bé là vậy, Hikaru sống ở nước ngoài nhiều năm, tự lập khi chỉ 10 tuổi nên thằng bé có tính cách hơi khó ở một chút",Souma nói

Mặt khác, Isshiki lại chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình. 

"Mấy người không thích thế à? Tôi đoán là tôi cũng phải sử dụng cái này cho bạn," anh ấy nói trong khi chỉ về phía chiếc máy liên lạc kiểu cũ.

 "Khi tôi sử dụng cái này, Tadokoro-chan luôn tham gia cùng chúng tôi."

Lúc này, một biểu cảm kinh tởm bao trùm trên khuôn mặt cô ấ

 "Đó là bởi vì nếu tôi không nói đồng ý, anh ấy sẽ tiếp tục nói chuyện với tôi vài phút một lần."

"Anh ấy sẽ bỏ cuộc nếu bạn phớt lờ anh ấy," Ryoko khuyên bằng giọng điệu của một người mẹ.

"Nghe thật khó chịu," một cậu phàn nàn.

"Ừ, mái nhà là một lựa chọn tốt hơn."

"Tôi có thể nói gì đây, ký túc xá toàn những người kỳ lạ," Souma khẽ thì thầm

"Mọi người uống hết chưa?" Anh ấy hỏi, và mọi người chỉ hét lên một tiếng 'có'.

"Gửi Yukihira Souma-kun, và Yukihira Hikaru và vinh quang của Polar Star. CHÚC MỪNG!

Mọi người đồng thanh reo hò.

HIkaru nhấp rượu khi nhìn các bạn học mới của mình tận hưởng hết mình.

'Bằng cách nào đó... kí túc xá này không đến nỗi tệ",HIkaru nói

Hikaru là một dân chơi, lại còn là ông trùm nên chút rượu gao này không làm khó được cậu, cậu nếm thử món thịt hung khói. Nó được nấu chín tới mức hoàn hảo, và mùi khói bốc lên khiến cô ấy muốn ăn nhiều hơn, và rõ ràng nó được chuẩn bị bởi một trong những học sinh năm nhất như cô ấy. Học sinh của Totsuki chắc chắn ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Phần còn lại của đêmtiếp theo là họ ngấu nghiến tất cả các loại thức ăn được chuẩn bị bởi những cưdân lập của Ký túc xá Polar Star.

Mọi người có vẻ ngà ngà say, chỉ có Hikaru là tỉnh táo. Hikaru quyết định đi xuống dưới tầng 1 ra bên ngoài hút điếu thuốc. 

Tiếng khói thuốc được tỏa ra từ không khí khiến cho cậu dễ chịu, Hikaru ngắm nhìn ánh trăng. Điếu thuốc vơi đi một nửa thì ai đó chạm lên vai cậu

Hikaru quay người lại định vặn tay thì hóa ra là Isshiki Satoshi

"Không nên hút thuốc, HIakru san",Isshiki ném điếu thuốc của Hikaru ra xa

" Anh không phải là mẹ tôi, hút thuốc là chuyện của tôi. Con trai cả của gia tộc Isshiki, thành viên hội đồng thập kì nhân người giữ chiếc ghế số 7, tôi nói đúng chứ"HIkaru cao ngạo nói

"Làm sao cậu biết, tôi còn chưa giới thiệu. Xem ra cậu là một người khá kì lạ nhỉ, khác hẳn với Souma anh trai cậu", Isshki nói

" Đừng so sánh tôi với tên ngốc đó. Chúng tôi là hai cá thể khác biệt, trước khi vào ngôi trường này, tôi đã có sẵn toàn bộ thông tin, mọi thứ của thập kì nhân bao gồm ai? Và các học sinh trong trường này. Quy tắt trên giấy tôi rất hy vọng anh sẽ tôn trọng giúp tôi", Hikaru đáp

" Cậu thật đáng sợ và khó hiểu", Isshiki cũng phải run sợ trước khí thế của HIkaru

" Tốt nhất là thế. Mong anh không đi quá giới hạn, vết thương trên tay anh không nặng lắm, cố trị thương nhé. Tôi về phòng",HIkaru xoay người bỏ đi lên trên phòng.

Lúc này tại phòng của cậu,Hikaru dọn dẹp mọi thứ cũng đã hơn 12h tối, HIakru tắt đèn chìm vào giấc ngủ sâu.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro