II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yuna bước ra khỏi không gian quen thuộc của mình, lòng tràn đầy quyết tâm cho nhiệm vụ sắp tới. Cô không hề biết rằng số phận đã an bài cho cô một thử thách khôn lường.

Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, Yuna không may bị đội quân Nhật Bản phát hiện. Cô đã chiến đấu dũng cảm, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại sức mạnh áp đảo của kẻ thù.

Tin tức về việc Yuna bị bắt giữ khiến Ryujin chết lặng. Cô vội vã đến nơi và khi chứng kiến Yuna trong tình cảnh đáng thương, trái tim Ryujin như vỡ òa.

"Yuna..." Ryujin thì thầm, giọng nghẹn ngào, đôi mắt đượm buồn.

"Chuyện này... sao có thể?"

Khi sự thật về danh tính và mục đích của Yuna được tiết lộ, Ryujin cảm thấy như bị sét đánh ngang tai. Yuna, người mà cô đã tin tưởng, không phải là người phụ nữ vô tội như cô tưởng tượng, mà là một điệp viên của quân đội Nam Kinh.

Nỗi đau phản bội và sự thất vọng ngập tràn trong Ryujin. Cô không thể tin rằng mình đã mở lòng với một người đã lợi dụng lòng tin của cô để thực hiện mục đích trả thù.

Trước mắt Ryujin là một lựa chọn khó khăn, một nhiệm vụ từ Đô đốc Yamamoto Takeshi ra lệnh cho cô phải thẩm vấn Yuna, người mà cô đã từng tin tưởng và yêu quý.

Đứng trước Yuna, Ryujin cảm thấy nỗi đau trong từng bước chân, tâm hồn cô chìm đắm trong sự đau khổ và mất mát. Ryujin cảm thấy như bị lạc trong một vũ trụ đen tối, không một chút ánh sáng. Cô không thể tin được vào những gì đang xảy ra, nhưng cô biết rằng cô phải tuân thủ lệnh của Đô đốc, dù đó có là điều đau lòng nhất.

"Yuna," Ryujin gọi, giọng cô rơi rụng trong không gian, mang theo âm vang của nỗi buồn sâu thẳm.

"Đây là cơ hội cuối cùng của cô. Nói cho tôi biết ai là người đứng sau mọi chuyện?."

Yuna nhìn lại Ryujin với đôi mắt kiên định, nhưng không lên tiếng, cứng nhắc như bức tường đá không thể phá vỡ.

Ryujin thở dài, cố gắng kiềm chế cơn sóng cảm xúc dâng trào bên trong. "Hãy suy nghĩ thật kỹ," cô nói, giọng đầy ẩn ý và tiếc nuối. "Ta không muốn phải làm như vậy."

Nhưng theo mệnh lệnh của Đô đốc Yamamoto, Ryujin không thể từ chối. Cô buộc phải sử dụng vũ lực để đạt được mục đích, dù cho điều đó có thể làm tan nát linh hồn cô.

Mỗi đòn đánh của Ryujin để lại những vết sẹo không thể xóa mờ trên cơ thể Yuna. Với mỗi cú đánh, trái tim Ryujin cảng đau đớn hơn cả những vết thương trên người Yuna.

Cuối cùng, Yuna không còn chịu đựng nổi và gục ngã dưới những đòn đánh của Ryujin. Cô được đưa trở lại phòng giam, mang theo cảm giác mất mát và đau khổ, cả về thể xác lẫn tâm hồn.

Ngay cả trong cơn mê sảng của tâm trạng, Yuna vẫn giữ chút hy vọng trong trái tim mình, một ngọn lửa khao khát không bao giờ tắt trong bóng tối của oán hận và lòng tham.

****

Yuna từ từ mở mắt, cảm nhận được ánh sáng dịu dàng chiếu vào khuôn mặt mình. Trong lúc chợt nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường mà cô không quen, cô ngẩng đầu và nhìn xung quanh, nhận ra mình đang ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.

Nhìn quanh, ánh sáng từ những ngọn nến nhỏ phát ra một ánh sáng dịu dàng, tạo nên một không gian ấm áp nhưng cũng đầy ẩn dụ. Một cái gì đó trong tim Yuna bắt đầu rung động, cô cảm thấy một cảm giác lạ lẫm và không an tâm.

Bước chân của Ryujin vang lên trong căn phòng, và ánh mắt của họ gặp nhau. Yuna không thể kìm nén nổi cảm xúc trong lòng cô khi nhận ra mình đang ở trong nơi mà cô không bao giờ mong muốn.

"Cô tỉnh rồi à?" Ryujin hỏi, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa lo lắng.

Yuna ngồi dậy, ánh mắt chứa đựng sự cảnh giác. "Tôi đang ở đâu? Tại sao tôi lại ở đây?"

Ryujin bước lại gần, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể. "Cô đang ở nhà của ta. Ta không thể bỏ mặc cô ở nơi đó. Vậy nên ta đã cứu cô ra."

Yuna nhìn Ryujin, không thể tin vào tai mình. "Ngài... cứu tôi sao? Tại sao?"

Ryujin cúi đầu, không muốn để lộ cảm xúc của mình. "Ta không thể đứng nhìn cô chết mà không làm gì."

Yuna nhìn Ryujin một lúc lâu, lòng cô tràn đầy mâu thuẫn. Dù lòng đầy biết ơn vì được cứu thoát, nhưng cô không thể quên rằng Ryujin là kẻ thù, là người đã tra tấn cô trong ngục tù. Nhưng trong khoảnh khắc này, khi nhìn thấy sự chân thành trong ánh mắt của Ryujin, cô không thể không cảm thấy một chút lòng biết ơn.

"Cảm ơn," Yuna trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không hề có dấu hiệu tin tưởng hay tha thứ. "Nhưng đừng nghĩ rằng điều này sẽ làm thay đổi bất cứ điều gì."

Ryujin gật đầu, hiểu rõ điều đó. "Ta không mong đợi cô tha thứ. Ta chỉ muốn cô biết rằng, bất kể thế nào, ta sẽ không để cô bị tổn thương thêm nữa."

Trong căn phòng yên tĩnh, giữa ánh nến dịu dàng, họ ngồi đối diện nhau, lòng tràn đầy mâu thuẫn nhưng cũng đầy những cảm xúc chưa từng có. Cuộc chiến bên ngoài có thể tiếp tục, nhưng trong khoảnh khắc này, cả hai đều tìm thấy một chút sự an ủi và hy vọng trong bóng tối của cuộc chiến tranh.

Ryujin bước ra khỏi phòng và trở lại sau ít phút, đem theo một bát cháo nóng hổi. Ánh sáng từ ngọn nến phản chiếu lên bề mặt của cháo, tạo ra một khung cảnh ấm áp và an lành giữa hai người phụ nữ, dù họ là kẻ đối địch của nhau.

"Đây là cháo gà," Ryujin nói, giọng điệu dịu dàng hơn so với lúc trước. "Hãy ăn một chút để khoẻ lại."

Yuna nhìn chằm chằm vào bát cháo, cảm nhận được mùi thơm ngọt từ nồi cháo. Mặc dù cô cảm thấy một chút ngạc nhiên về sự quan tâm từ Ryujin, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng cô đang cảm thấy đói và mệt mỏi.

Cô nhận lấy bát cháo từ tay Ryujin và cảm thấy sự ấm áp lan tỏa từ lòng bàn tay của cô. Khi cô thưởng thức từng miếng, cảm giác ấm áp từ bên trong trái tim cô trỗi dậy, làm cho cô cảm thấy gần gũi và an tâm hơn.

Dù chưa thể hoàn toàn tin tưởng vào Ryujin, nhưng Yuna cũng không thể phủ nhận rằng sự chăm sóc của cô đang giúp cô dần dần hồi phục, cả về thân xác lẫn tinh thần.

Tiếng bước chân trầm trồ của một người đàn ông kéo dài qua lối vào nhà, vang lên như một cảnh báo đe dọa. Ryujin nhấn chặt môi, ánh mắt lạnh lùng, chuẩn bị đối mặt với một cuộc gặp gỡ không mong muốn.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Ryujin cảm thấy một cảm giác lo lắng trào dâng trong lòng. Cô bước ra mở cửa và nhìn thấy một người đàn ông đứng trước ngưỡng cửa. Người đàn ông mặc đồng phục quân đội Nhật Bản, trên ngực áo lấp lánh phù hiệu của Đô đốc Yamamoto.

"Đại úy Ryujin," người đàn ông nghiêm nghị lên tiếng, "Tôi là Trung úy Tanaka, đến từ trụ sở của Đô đốc Yamamoto. Chúng ta cần nói chuyện."

Ryujin gật đầu, bước sang một bên để Trung úy Tanaka vào nhà. Họ đi vào phòng khách, nơi ánh nắng mặt trời chiếu sáng, tạo ra một không gian bình yên nhưng đầy căng thẳng.

"Trung úy Tanaka, có chuyện gì khẩn cấp mà anh phải đến tận đây?" Ryujin hỏi, giọng điệu cố giữ bình tĩnh.

"Đại úy Ryujin, có tin tức rằng tù nhân Yuna đã biến mất khỏi ngục tù. Đô đốc Yamamoto rất lo lắng và nghi ngờ có kẻ đã giúp cô ta trốn thoát. Cô có biết gì về chuyện này không?" Trung úy Tanaka hỏi, đôi mắt sắc bén dò xét từng biểu cảm của Ryujin.

Ryujin cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, dù trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực. "Tôi không biết gì về việc đó, Trung úy Tanaka. Yuna là một tù nhân quan trọng, tôi chắc chắn rằng mọi biện pháp an ninh đã được thực hiện để ngăn cô ta trốn thoát."

Trung úy Tanaka nhìn Ryujin một lúc lâu, như muốn đọc thấu tâm trí cô. "Chúng tôi sẽ điều tra thêm về việc này. Nhưng nếu có bất kỳ thông tin nào, cô cần phải báo ngay cho chúng tôi. Đô đốc Yamamoto sẽ không khoan nhượng cho bất kỳ ai liên quan đến việc này."

Ryujin gật đầu, giữ vẻ mặt không đổi. "Tôi hiểu. Tôi sẽ hợp tác hết mình để tìm ra Yuna và đưa cô ta trở lại."

Trung úy Tanaka không rời đi ngay. Anh ta quét mắt xung quanh ngôi nhà của Ryujin với sự nghi ngờ rõ ràng. "Tôi cần kiểm tra toàn bộ căn nhà, đại úy. Đây là một phần của cuộc điều tra."

Ryujin thở sâu, cảm thấy căng thẳng dâng lên. "Được thôi, Trung úy. Anh cứ tự nhiên."

Tanaka đi qua từng phòng, kiểm tra kỹ lưỡng mọi ngóc ngách. Khi đến phòng ngủ của Ryujin, anh đẩy cửa và bước vào. Trong ánh sáng yếu ớt, Tanaka nhìn thấy bóng lưng trần truồng của một người phụ nữ đang nằm trên giường.

Ryujin nhanh chóng tiến lại gần, giọng điệu bình tĩnh nhưng kiên quyết. "Đó chỉ là một ả đào mà tôi mới mang về. Cô ta không liên quan gì đến chuyện này."

Tanaka nhìn Ryujin, rồi quay lại nhìn người phụ nữ trên giường. "Thật vậy sao? Tôi có thể kiểm tra để chắc chắn không?"

Ryujin cắn môi, biết rằng cô không thể để Tanaka phát hiện ra sự thật. "Trung úy, tôi không nghĩ rằng việc kiểm tra một ả đào là cần thiết. Nếu anh muốn, tôi có thể cung cấp giấy tờ chứng minh cô ta là ai."

"Hãy biết giữ gìn danh dự của mình, Đại úy Ryujin," anh ta nói, giọng điệu lạnh lùng. "Tôi không muốn phải tìm thấy những dấu vết không đáng có trong nhà của một sĩ quan Nhật Bản."

Sau khi Tanaka rời đi, Ryujin thở phào nhẹ nhõm. Cô quay lại phòng ngủ, cảm giác ngượng ngùng bất ngờ đối mặt với cảnh tượng trước mắt.

Yuna đang thay quần áo, cơ thể của cô được che phủ bởi một chiếc khăn tắm, nhưng vẫn đủ để khiến cô cảm thấy ngượng ngùng và hổ thẹn. Ryujin mở miệng, nhưng không thể nói ra một lời nào. Cô cảm thấy mình đã vô tình xâm phạm sự riêng tư của Yuna và cảm thấy một sự cảm thấy lạ lẫm bao phủ trái tim cô.

"Cô muốn rời đi sao?" Ryujin hỏi, giọng điệu trầm ổn nhưng đầy lo lắng.

Yuna nhìn Ryujin, ánh mắt của cô chứa đựng một sự quyết đoán mạnh mẽ. "Tôi không thể ở đây nữa," cô nói, giọng điệu cứng rắn nhưng cũng chứa đựng một nỗi đau sâu sắc. "Tôi không thể chấp nhận việc ở trong nhà của một tên sĩ quan Nhật Bản ."

Ryujin cảm nhận được sự đau đớn trong lời nói của Yuna và hiểu rằng cô cần phải đi, dù điều đó sẽ làm tan vỡ trái tim của cô. Cô biết rằng không thể ép buộc Yuna ở lại, và điều duy nhất cô có thể làm là chấp nhận quyết định của cô.

"Ta hiểu," Ryujin nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cũng chứa đựng sự tiếc nuối. "Vậy.. chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa sao?"

Yuna nhìn Ryujin, ánh mắt của cô chứa đựng một chút hy vọng. "Chúng ta không biết điều gì có thể xảy ra trong tương lai," cô nói, giọng điệu trầm ổn. "Nhưng bây giờ, tôi phải đi."

Với những lời nói cuối cùng, Yuna rời khỏi căn nhà, bước vào bóng đêm với một tâm trạng hỗn độn và nặng nề. Ryujin nhìn cô biến mất trong bóng tối, trái tim cô đau đớn, nhưng cô cũng biết rằng đây là quyết định đúng đắn nhất cho cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro