Chương 1: Cô gái và con mèo đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nội dung:

Chuyện kể về mội cô gái cứu một con mèo...và con mèo đó đã làm đảo lộn cuộc sống của cô bấy lâu nay

Cô đã dẫn một con mèo đội lót sói về nhà!

Cancer( can): Nếu biết từ trước, tôi sẽ chẳng cứu anh!

Scorpius(mèo đen): Nếu em không cứu anh, chỉ sợ anh đã "ăn" em luôn rồi

___________________________________________________________

Chương 1: Cô gái và con mèo

Một ngày mùa thu nay thật đẹp, trời trong vắt như thủy tinh và nắng nhạt trải dài trên con đường phố nhộn nhịp thường ngày. Cancer đang rất vui vẻ, cô vừa mua đủ đồ để nấu bữa tối. Tại dạo này không biết sao nguyên liệu nấu ăn hay bị hết hàng. Cancer,19 tuổi-một cô học sinh bình thường đến không thể bình thường hơn, gia thế không có, nói đúng hơn cô là trẻ mồ côi, nhưng Can chẳng bao giờ vì điều ấy mà phiền lòng. Cô là một con người lạc quan đến kỳ lạ, cho dù trời có mưa thì vẫn luôn tươi cười thật dịu dàng, và chính nụ cười ấy cùng với vẻ đẹp thánh thiện trong sáng đã làm đổ gục bao chàng trai.

Cancer cầm túi hàng, cô khẽ thở dài: " Dạo này phải chen lấn ghê quá!" Nói vậy thôi chứ cô cũng không để ý đến lắm đâu. Bỗng cô nghe một thấy một âm thanh nhức màng nhĩ....

Kettttkettttttt...!-Tiếng phanh xe dừng gấp nghe thật chói tai

Trước mặt cô là một chiếc ô tô tải đang phanh gấp, điều tệ hơn là một con mèo đang đứng ngay trước đó. Đó là một con mèo, toàn thân một màu đen huyền xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt màu lam như vồng xoáy sâu thẳm hút linh hồn con người. Trời ơi! Tội con mèo! – Đó là tiếng lòng của Cancer bây giờ. Cô là một cô gái hiền lành, lại thêm thiên tính yêu động vật, lương tâm của cô lại trỗi dậy. Ôi! Nó chỉ là một con mèo, một sinh mạng cũng cần có cơ hội sống vậy! Cô làm sao có thể nỡ tâm nhìn nó bị ô tô đâm chết...-cô không dám tưởng tượng nữa. Nghĩ sao làm vậy, Can liền không để ý đến mọi người xung quanh mà nhanh như gió ôm lấy con mèo bay sang bờ bên đường kia.

Kettttkettttt.......-Tiếng phanh ô tô vang lên vẫn khó nghe như vậy, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, chỉ là mặt đường giờ đang bốc khói mù mịt

Còn Cancer thì sao? Cô đang ôm con mèo nằm lăn lóc phía bên kia đường trong ánh mắt trầm trồ và than phục của mọi người. Thậm chí một vài bà cô tốt bụng còn ra đỡ cô dậy và hỏi rằng: " Cháu có sao không?". Lòng ấm áp, cô lễ phép trả lời họ rồi vẫy tay chào từ biệt.

Vậy thì con mèo đen? À, nó đang nằm trong lòng Can. Nó ngẩng đầu lên nhìn cô, dùng đôi mắt màu lam xinh đẹp mà đánh giá. Đúng lúc đó, Cancer cũng quanh xuống nhìn nó, cô xoa đầu nó, cười hỏi:

-Mèo con, lần sau phải cẩn thận nha. Ta chỉ có thể cứu mi một lần nhưng không có lần sau đâu.

Cancer đặt con mèo giữa đường rồi định trở về nhà. Nhưng cô cảm thấy có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình. Là con mèo đó. Ánh mắt nó đang nhìn cô, mang một vẻ thật cô độc và tĩnh mịch. Cô bỗng nghĩ, phải chăng nó cũng giống như cô, là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Cô còn có nhà nước trợ cấp, nhưng ai sẽ thương hại mà giúp nó? Trước ánh mắt xinh đẹp khiến người ta dễ mủi lòng, cô liền quay lại, ôm nó vào lòng và nói:

-Ngươi không có nhà phải không? Vậy về ta đi, ta sẽ nuôi ngươi.

Con mèo như chỉ chờ có vậy, nó nhắm mắt lại, ngủ luôn trong ngực của Can.

-Thật là..-Cancer cười, nhưng cô càng thương xót con mèo hơn. Chắc nó chẳng bao giờ được ngủ ngon vì phải chiến đấu để sinh tồn. Cô đặt con mèo lên vai rồi đi về, không để ý đến đôi mắt màu lam của nó lóe lên một tia sáng thật ranh ma....

Sự thật thì Cancer đã rước sói về nhà!

Và hành trình biến sói của một con mèo sẽ bắt đầu!~

(lời TG: tội nghiệp cho pé Can nhà ta...rước phải một con mèo đội lốt sói....mặc niệm...mặc niệm a!~)

___________________~Ta là thần thời gian vạn năng~________________________

Cancer về đến nhà, cô đặt con mèo trên chiếc ghế Salon, còn mình thì vào phòng bếp nấu ăn. Tay nghề của cô không phải thuộc dạng vừa đâu nhà, được học từ đầu bếp danh tiếng nhất nước Pháp-Taurus thì làm sao mà dở cho được. Chả là một ngày thấy cô đang tự nấu nướng thì hắn ta bỗng nổi hứng thu cô là học trò, không biết là mèo mù vớ cá rán có đúng hay không nữa. À quên, cô còn phải lấy thức ăn và sữa cho mèo con chứ. Cô lấy dụng cụ đựng sữa dành riêng cho mèo và một cái bát đựng đầy cá, rồi đánh thức con mèo đang lười biếng nằm ngũ vào ăn.

-Mèo đen, vào ăn nào!-Cô gọi

Chỉ là con mèo lười biếng không thèm nghe cô vẫn nằm ngủ ngon lành. Cancer gọi không thấy đành phải ra vác nó vào bếp. Trời ạ! Nó hẳn là một con mèo lười xấu tính-Cô xấu bụng nghĩ. Cô quên mất rằng vài tiếng trước mình còn đang thương hại nó.

-Ăn đi!-Cô nhìn con mèo còn đang ngái ngủ, đặt sữa và thức ăn trước mặt nó. Con mèo thấy vậy thì gạt phắt đi, nó nhảy chồm lên bàn ăn thức ăn trong bát cô và cầm cốc tu hết sữa.

Con mèo uống bằng cốc và ăn bằng bát đũa? Cô có phải đang nhìn lầm không? Cô dụi dụi mắt để chắc chắn rằng mình không nhìn lầm. Trời ạ! Thế giới này đảo lộn hết hay sao cả vậy?

Con mèo ăn rất nhanh, nhoáng cái đã hết sạch thức ăn. Nó còn " tốt bụng"để cho cô một đống xương nữa chứ-Cô khóc thầm. Mình rốt cuộc mang về cái thứ quái quỷ gì đây!

Cô thở dài dọn bàn rồi mang một bát cơm cùng với một cốc sữa ra ăn. May là hôm nay cô nấu thừa đấy. Nếu không thì chết đói mất!

Trong lúc cô ăn xong và đang rửa bát thì con mèo lại ngồi trên ghế xem tivi. Nó lấy điều khiển bấm một kênh thời sự lên xem. Mèo mà cũng biết xem thời sự? Cancer thấy vậy thầm cảm thán, thế giới bây giờ đảo lộn hết rồi. Cô cũng đã rửa xong đống bát liền ra ôm con mèo ngồi xem tivi. Có thứ để ôm thật là tốt! Con mèo này, lông đen mượt, mắt lam xinh đẹp, dáng nằm ườn của nó phải gọi là kawaii hết cỡ. Cô dí dí cù cù nó, nhìn nó lăn lóc mà thấy thật thú vị. Quả là một con mèo tốt!

(lời TG: mới đây ai còn nói con mèo xấu tính?)

__________________~Thần thời gian đã trở lại~___________________

Tối Cancer tỉnh dậy, cô nhớ mình ngủ gật trên ghế Salon rồi, sao bây giờ nằm trên giường chứ? Hôm nay mọi chuyện loạn quá, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô, cuộc sống như vậy mới hay chứ. Bỗng cảm thấy thứ gì nhúc nhíc trong lòng mình, à....thì ra là con mèo đen. Nó ngủ trông thật ngây thơ an lành. Can cảm thấy đầu óc mình có chút loạn, sao cô lại có thể dùng từ như vậy để nói về một con mèo? Đau đầu không muốn nghĩ nữa, cô nằm ngủ luôn.

Một người và một mèo ngủ với nhau thật êm đẹp.

Ánh trăng hôm nay sáng lạ thường.

_______________~ I'm back~Who body remember me?~_________________

Sáng hôm sau Cancer dậy, cảm thấy có gì lạ, cô mở mắt và thấy....

.

.

.

.

.

Cô đang hôn một con mèo.

.

.

.

.

.

Má ơi! Vậy là sao! Thế nào mà cô lại hôn một con mèo! Cô vò đầu bứt tai nghĩ, chẳng nhẽ mình bị thần kinh. Can nhìn về phía con mèo, khuôn mặt bỗng chốc trở nên đỏ lạ. Oh my god! Chỉ là hôn một con mèo, có gì phải đỏ mặt chứ! Xấu hổ quá đi! Cô quay lại thì thấy con mèo đang dùng ánh mắt xét nét nhìn mình.

-Chào...-Cô cười gượng nhìn con mèo nói

-Meo~- Con mèo kêu một tiếng coi như đáp lại

Rồi nó nhảy lên liếm khuôn mặt hồng hồng của cô, cô cảm thấy trời đất như đang nổ tung. Aaaaaaa! Mình bị một con mèo ăn đậu hủ! Ăn đậu hủ! Nhanh như cắt cô chạy vào phòng tắm mặc kệ con mèo đang ngơ ngác ngoài kia. Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh....nó chỉ liếm mình vài cái thôi mà...có chết được đâu...!

Cancer nghĩ thông suốt, cô liền đi tắm, thi thoảng lại sờ bên má mình bị nó liếm. Cảm giác thế nào ý nhỉ? Ướt át....mềm mềm...có chút tê tê....Can hoảng hốt, từ bao giờ mình bắt đầu nghĩ linh tinh thế này. Không muốn nghĩ tiếp nữa, cô tắm thật nhanh, mặc một bộ quàn áo nhẹ nhàng và đơn giản rồi chuẩn bị đồ đi chơi. Hôm nay là Chủ Nhật, phải chơi thật vui chứ!

________________Thần thời gian ngồi gặm bánh Trung Thu___________

Đã nửa tháng từ khi con mèo đến nhà cô. Hôm nay cô lại đi mua sắm. Còn vì sao ư? Hôm nay là Trung Thu đó, cô muốn tự làm bánh Trung Thu ăn. Nghe thì khó nhưng thực ra làm rất dễ!

Can định đi một mình, nhưng mèo đen nhất định không chịu ở nhà, vậy là cô đành phải mang nó đi. Cô vừa ra ngoài, lập tức khá nhiều ánh mắt nam giới đổ dồn vào cô, nhất là sinh viên. Việc này thật ra rất dễ hiểu, vì Can mang vẻ đẹp duyên dáng kết hợp giữa nét đoan trang hiền thục với sự lạc quan tỏa sáng như mặt trời vậy, dù đứng ở đâu cũng luôn nổi bật. Với ánh mắt của những người đàn ông, cô chỉ cười cho qua, bất quá con mèo trên vai cô không được vui tính cho lắm, đúng hơn là nó đang cau có, đôi mắt lam của nó sâu thẳm không giống với dáng vẻ một con mèo nên có. Cô đi nhanh đến siêu thị, mua đủ đồ rồi về nhà chuẩn bị bắt tay vào làm việc. Con mèo đen cũng trở lại thành một con mèo lười biếng, chẳng thấy dáng vẻ "ngầu ngầu" của nó đâu nữa.

Cancer thích vị trà xanh, vì vậy lần này cô sẽ làm bánh Trung Thu Matcha. Còn con mèo qua khảo sát thì nó....vị nào cũng thích...nên làm loại Matcha tất luôn. Và một ngày làm Bánh Trung Thu của Can và mèo bắt đầu:

+Đầu tiên, trộn đều bột với trà xanh. Sau đó, đổ nước đường vào và nhào kĩ. Con mèo vì móng sắc mà làm đổ quá nhiều bột mì vô, nước đường thì ít làm bánh cứng như đá để rồi Can phải vội vã chữa lại.

+ Bước 2: Dùng nylon bọc bột lại và để vào ngăn mát của tủ lạnh khoảng 1 tiếng. Có lẽ cái này là nhàn nhất. Trong lúc chờ đợi cô và con mèo lại bắt đầu "vật lộn"...

+ Bước 3: Chia bột và nhân thành những phần bằng nhau. Con mèo làm vung vãi hết cả số bột làm cô khóc ròng. Ai bắt nó làm chứ. Nhưng đuổi thì nó lại dùng đôi mắt u oán nhìn cô làm cô có cảm giác thật tội lỗi. Ai mới là người có lỗi chứ!!!!!!!!!!!!

+ Bước 4: Cán bột mỏng chừng 5 – 7mm. Con mèo nghịch cán làm cái thì dẹt lét, cái thì dày cụm. Và kết quả là cô phải đi cán lại. Hận!

+ Bước 5: Đặt viên nhân vào giữa miếng bột rồi bao tròn lại. Bước này thì con mèo không thể làm được. Can thở dài vì cuối cùng cô cũng đỡ phải dọn bãi chiến trường khủng khiếp mà nó gây ra.

+ Bước 6: Quét dầu ăn vào khuôn. Lần này sự việc lại tiếp diễn như trước, dầu ăn tràn đầy. Cô rất thon gọn, cô không muốn ăn lắm dầu mỡ đâu, ngấy kinh khủng mất!!!!! Mèo kia đừng xía vô nữa aaaaaaaaa!!!

+ Bước 7: Đặt bánh vào khuôn và ấn thật chặt. Sau đó, nhẹ nhàng gỡ bánh ra khỏi khuôn. Bước này mới thật khổ, nhẽ ra chẳng có việc gì nhưng tay con mèo lại chọc thủng bánh....và mẻ này coi như...bỏ đi....Can không biết nên nói gì về tâm tình mình nữa....

+ Bước 8: Cho bánh vào lò nướng trong 8 phút. Việc này coi như ổn thỏa đi.

+ Bước 9: Lấy bánh ra khỏi lò, quét đều sữa tươi lên rồi cho bánh vào nướng thêm khoảng 10' hoặc đến khi bánh chín hẳn. Cũng không có chuyện gì chỉ là ai đó làm đổ+uống lén mấy chai sữa....

Cuối cùng cũng kết thúc....

Và giờ thì mèo đen và Cancer ngồi hưởng thụ thành quả của mình, nó tuy không phải quá ngon nhưng lại thật đầm ấm^^ Một cô gái và một con mèo mặt đầy bột mỉm cười ăn bánh với nhau...

Một kỷ niệm thật đẹp!

(lời TG: sao ta ngửi thấy có mùi gian tình~ đêm nay có gian tình à nha~)

Mọi người Trung thu vui vẻ!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro