Chương 2: Mèo có chủ? Cô đơn...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Mèo có chủ? Sự cô đơn

Sau một buổi tối làm bánh Trung Thu đáng nhớ, Cancer lên giường đi ngủ và con mèo cũng rất "thức thời" trèo vào lòng cô ngủ. Ánh trăng đêm nay thật đẹp, nhu hòa và dịu hiền, nó phủ ánh sáng bạc lên khuôn mặt xinh đẹp của cô và cả con mèo đen nữa chứ. Và rồi...

Can cảm thấy có gì lạ lạ thì phải, cô khẽ mở mắt. Chao ôi! Không thấy con mèo đâu nữa, đó là một chàng trai mang vẻ đẹp quyến rũ của các vị thần. Mái tóc đen xõa trên gối, khuôn mặt góc cạnh sắc nét giờ mang một vẻ thật nhu hòa, hang mi cong cong khẽ rung thật nhẹ, quả là tạo cho người ta một cảm giác mỹ diệu đến hít thở không thông. Đôi mắt hắn khép hờ, có thể nhìn thấy sắc lam sâu thẳm của đôi mắt. Đặc biệt là cô còn đang được người ta ôm. Trời ơi! Cô đang mơ phải không? Rõ ràng là một con mèo mà! Cô như thất thần nhìn hắn, chẳng ai ngờ có người ngủ mà cũng đẹp như vậy. Chỉ là....

sau khi cô chớp mắt, chàng trai không thấy đâu, chỉ có một con mèo đang nằm ngủ.

Cancer có chút hụt hẫng, mắng mình quá đam mê sắc đẹp rồi. Bỗng cô có một cái ý nghĩ điên rồ rằng biết đâu con mèo lại là chàng trai kia? Nhưng rồi cô lại lắc đầu. Quá ảo tưởng như trong tiểu thuyết. Cô thấy thật phi lý. Sự thật viễn viễn khác với mộng.

Cho đến khi lúc Can ngủ, con mèo lập tức biến thành chàng trai nọ, đôi mắt lam đậm nhìn cô mang theo ý cười như ánh trăng dịu hiền, rồi dần dần lại có chút gian xảo. Chờ đến lúc cô ngủ say, hắn híp mắt lại, bàn tay không yên phận sờ soạng khắp người cô, mà cô đnag ngủ say nên hồn nhiên không biết ai ăn đậu hủ của mình ngay từ lúc đầu. Hưởng thụ sắc đẹp xong, hắn còn có chút lưu luyến, sờ đôi môi mình, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán và môi cô,.....rồi biến mất.

Biến mất, là biến mất thực sự...

(lời TG: quả là sói không sai....)

_____________~ Ta đi lững thững lòng vòng xem phim thôi~_______________

Hôm sau, Cancer dậy, cô bỗng không thấy cuộn lông trong lồng ngực mình đâu. Cô hốt hoảng đi tìm, tìm lên tìm xuống, tìm khắp nhà nhưng không thấy. Chẳng nhẽ nó đã bỏ mình đi? Cancer thẫn thờ nghĩ. Nhưng lần này cô chẳng thể lạc quan một chút nào cả? Tại sao vậy? Tại sao từ khi nó đến nhà cuộc sống của cô lại thay đổi? Chẳng nhẽ cô không nên cứu nó?

Cancer ăn sáng, cô lấy hai cái bát cùng hai cốc sữa, rồi sững sờ và thất vọng vì quên khuấy mất chỉ có một mình ăn. Thói quen là một thứ đáng sợ, cho dù nó chỉ mới hình thành không lâu. Co bắt đầu thấy nhớ con mèo, nhớ những biểu hiện đáng yêu của nó, nhớ lúc nó nằm ườn, nhớ lúc nó ngủ thật ngây thơ, nhớ lúc cô và nó làm bánh...Từ lúc nào cô lại biết nhớ? Cô bỗng nhớ đến người bạn thân-Pisces đã từng bảo với cô:

" Cancer, cậu là một người đa cảm, thực chất cũng là vô cảm, vì khi mưa rơi cậu cũng có thể mỉm cười, cậu lạc quan một cách tàn nhẫn, cậu có thể làm tổn thương sâu sắc hơn bất cứ ai bởi sự đa tình hay vô tình của cậu, vì cậu có thể quên mọi thứ dễ dàng, cậu thậm chí không đặt chính ai vào trong lòng mình cả. Không ai có thể đoán được cậu làm gì và nghĩ gì, đến ngay cả tớ cũng vậy, Can"

Đúng vậy, bây giờ tớ đã hiểu câu câu nói, Pisces. Tớ quá vô tình đến nỗi còn không nhớ xem mình đã làm gì để mèo con bỏ đi, tớ không để ý đến xúc cảm của nó hay vì nó giận tớ mà bỏ đi chăng? Hay thật sự là tớ không làm gì cả? Nhưng nếu tớ vô cảm, tại sao lại nhớ đến con mèo ấy, nhớ như in những gì tớ và nó làm cho nhau? Pisces, nếu cậu ở đây, cậu có biết tình cảm trong tớ là gì không?

Trời mưa nhẹ....

Ở đâu đó, một con mèo ánh mắt trầm ngâm không biết nghĩ gì....

Ai đang đau lòng sao?

(lời TG: tội nghiệp pé Can...p/s: thực ra bé Cua không làm gì có lỗi với mèo đâu, mèo bỏ đi vì có việc thôi)

____________Có ai nhớ ta không*thần thời gian ngó ngang dọc hỏi*__________

Cancer đi nhanh nhất có thể, cô chạy băng băng trên con đường quen thuộc. Đúng vậy! Taurus nói đúng, chỉ có cô mới có thể nắm giữ hạnh phúc chính mình! Cô sẽ đi tìm lại mèo đen, cho dù nó ở đâu. Chỉ là khi cô về đến nhà, cô đã thấy con mèo trước cửa....nhưng sự vui sướng chẳng được bao lâu, cô thấy nó đang được một người bế trong tay....nhìn nó nằm ườn trên vai anh ta, ai lại không thể đoán được đây là chủ của nó?

Can cười một cách khó coi, cô nói:

-Chào, anh là....? Tôi tên Cancer, anh có thể gọi tôi là Can

Chàng trai kia rất giống chàng trai đêm qua cô ảo tưởng, chỉ là màu tóc lại mang sắc lam tím. Anh rất nho nhã nói:

-Chào cô, Can. Tôi tên Aquarius, tên viết tắt là Aqua. Xin lỗi vì đã để cô phải chăm sóc con mèo này, nó bỏ đi làm tôi khá lo lắng. Giờ tôi có thể đem nó về được chứ?

Chẳng lẽ lại nói không, Cancer miễn cưỡng đáp:

-Được chứ...nó rất ngoan mà...tôi rất thích nó...tôi có thể xin địa chỉ nhà của anh để thường xuyên đến thăm nó không?

Con mèo đen nghe vậy đôi mắt lóe sáng nhưng đã bị ai đó dí đầu xuống:

-...Bất quá tôi sẽ chuyển đến Mỹ vào ngày tới.

-"....."

Vậy thì cô sẽ chẳng thể gặp mèo đen nữa? Vậy những kỷ niệm giữa cô và nó chỉ là kỷ niệm? Cô thực sự rất thích nó mà...chỉ là nó đã có chủ...Nghĩ đến không bao giờ gặp nó nữa, cô bỗng cảm thấy lòng sao trống trải lạ thường....

-Tôi có thể ôm nó lần cuối không?

-Được chứ, tại sao không?- Aqua tự nhiên đáp, chỉ là ánh mắt lóe ra tia sáng ranh ma cô không nhìn thấy được. Anh đưa con mèo cho cô.

-Cảm ơn-Cô nói. Cô ôm con mèo thật chặt, cảm thụ sự ấm áp từ bộ lông mềm mượt của nó, sự ấm áp ấy sưởi ấm cả lòng cô, chỉ là sau này sẽ không còn nữa.

Cô thì thầm với con mèo:

-Thực ra ta rất mi đấy, mèo đen,...nhưng mi phải đi rồi...ta sẽ nhớ mi lắm...-giọng cô có chút nghẹn ngào mà ngay cả cô cũng không phát hiện

Con mèo đen bỗng cụp tai xuống, nó cảm nhận nhịp đập của con tim cô, tận hưởng phút giây ấm áp này.

Rồi cô nở một nụ cười thật tươi, đưa con mèo trả lại cho Aqua:

-Cảm ơn anh...chỉ mong anh chăm sóc thật tốt cho nó!

-Cũng thật cảm ơn cô... và chào tạm biệt! Mong khi trở lại sẽ gặp được cô.

-Tôi cũng mong như vậy!

Aqua bế con mèo đi, còn Can đứng đó nhìn theo chào tạm biệt. Chỉ thấy ánh mắt nó sâu thẳm, nó như muốn nói với cô rằng nó sẽ trở lại.

_______________~Thần thời gian ta buồn ngủ quá đi~__________________

Cancer hụt hẫng bước vào nhà, cô loạng choạng nên suýt ngã. Bỗng thấy mặt mình ẩm ướt, sờ lên, cô cười giễu....khóc sao? Khóc vì một con mèo cơ đấy. Can, ta tưởng mày bình thường đủ điên rồi, không ngờ còn có lúc điên hơn cả điên nữa. Đi thích một con mèo. Chuyện trớ trêu làm sao. Thế thì đã đành ai ngờ mèo còn có chủ. Cô cười giểu, biết thế đã không cứu nó. Nhưng cô làm được chắc? Bây giờ dù cho cô quay lại cô vãn se cứu nó thôi.

Can gọi điện cho bạn thân cô, Pisces. Nó là một đứa yêu tiểu thuyết, manga như mạng sống của mình, biết dâu giờ này nó an ủi được cô thì sao? Cô có rất nhiều bạn, nhiều không kể hết, nhưng chỉ có nó luôn thật tâm với cô. Bấm số của nó, ...không lien lạc được. Ngay cả nó cũng bỏ cô lúc này. Cô thở dài nằm xuống đệm, cô muốn ngủ một giấc. Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô rất mệt mỏi, cô không muốn nghĩ về bất cứ thứ gì nữa. Can ngủ thiếp đi.

_____________~Tiên đoán: sẽ có chuyện hay xảy ra~_____________________

-Ahaha anh cả, số anh quả là đào hoa không dứt mà!-Trong một căn nhà, một chàng trai ngồi cười nghiêng ngả, không phải ai khác chính là Aqua

-Aqua yêu dấu, em muốn chết phải chứ?-Ngồi đối diện Aqua là một chàng trai gần như song sinh với hắn, chỉ là mái tóc mang một màu đen huyền. Đó chẳng thể là ai khác ngoại trừ người Cancer mơ thấy

-Nhưng em nói sự thật...anh ở hình mèo mà cũng có thể tán đổ cả người ta đấy còn gì?

-Linh tinh...em không dọa cô ấy không được à?

-Em chỉ muốn xem người anh nhìn trúng thế nào thôi...nghe vẻ chị dâu có tình cảm với anh phết! Tuy không yêu anh thì cũng thích, đó là tốt rồi...anh quả là tình thánh không sai...-Aqua chỉ thiếu độ giơ ngón chân cái lên với chàng trai kia, tên thật là Scorpius.

-Em muốn thử thập đại khốc hình cải tiến thời Mãn Thanh không? Anh vừa cải tiến không người thí nghiệm...-Scorpius xoa xoa tay nói, ánh mắt lóe sáng

-Đừng..đừng mà....!Aaaaaaaaaaa-Aqua xách dép chạy té khói

Và ở một căn nhà nào đó đầy tiếng kêu thảm thiết khiến người ta rung mình vang lên.

f

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro