Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì chân bị trói từ nãy đến giờ lại thêm vụ bị bỏ đói khiến Jin Hwan chẳng có chút sức nào để đứng dậy cả. Nhận ra, anh đang luống cuống tìm cách đứng dậy, Han Bin thở dài 1 hơi rồi bế bổng anh lên. Bị bất ngờ, anh tròn mắt nhìn cậu.

- Cậu làm cái khỉ gì thế? Thả tôi xuống mau. _ Anh giãy đành đạch, tay liên tục đánh vào người cậu.

- Yên nào. Anh thậm chí còn chẳng thể đứng thì làm sao đi đến nhà ăn đây. Thế này không phải nhanh hơn sao? _ Cậu liếc mắt nhìn anh 1 cái _ Hay anh đang nghĩ bậy bạ gì đó? Anh an tâm, tôi không phải là loại người sẽ động tay động chân với bồ của em trai mình đâu.

Anh đỏ mặt ngại ngùng, cũng thôi không giãy giụa, miệng chỉ khẽ lầm bẩm: "Ăn nói hàm hồ. Ai thèm làm bồ của cậu ta chứ." Han Bin nghe thấy nhưng không nói gì chỉ khẽ mỉm cười. Jin Hwan thấy thế lại càng ngượng. Cơ thể tự động nép mình vào người Han Bin.

Đến phòng ăn, cậu thả anh xuống 1 cái ghế ở phía đầu bàn ăn rồi sai người dọn thức ăn lên cho anh. Sau khi gọi đồ ăn xong, cậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh. Vừa nhìn thấy mấy món ăn nhà cậu, anh chảy cả nước dãi ra rồi. Ai bảo nhà cậu toàn dọn lên mấy món "sơn hào hải vị" anh chưa từng được nhìn thấy bao giờ. Mấy món này nhìn thì ngon mắt, mùi thì thơm lừng làm anh không cưỡng lại được mà lao đầu vào ăn ngay lập tức. Nhìn bộ dạng này của anh, cậu bật cười thành tiếng. Anh len lén liếc nhìn cậu 1 cái, thấy cậu cười mình như vậy, anh vừa tức vừa xấu hổ.

- Cười cái gì mà cười. Chưa thấy ai ăn cơm mà vẫn đẹp trai như tôi hả?

- Đâu có. Tôi cười là vì thấy anh bất cẩn quá đấy. Anh không sợ tôi cho người bỏ độc vào thức ăn sao? _ Han Bin cố nhịn cười.

- Cậu sẽ không làm thế đâu. _ Anh nói chắc nịch.

- Tại sao? _ Cậu thôi không cười nữa mà thay vào đó là vẻ ngạc nhiên trước câu nói của anh.

- Vì nếu cậu muốn giết tôi thì có thể làm từ lâu rồi. Hơn nữa, cậu liệu sẽ cá cược với 1 người chắc chắn sẽ chết không. Nếu cậu thật muốn giết tôi thì cậu sẽ giết tôi sau khi Jun Hoe đến được đây cơ. _ Anh bình tĩnh trả lời.

Cậu ngớ người ra 1 lúc rồi bắt đầu cười phá lên. Anh tròn mắt nhìn cậu cười như sắp phát điên.

- Ê. Sao nữa vậy?

- Anh quả là rất thú vị, rất đặc biệt đấy. Cá tính của anh rất khác biệt với vẻ bề ngoài yếu ớt của mình đấy. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao Jun Hoe lại không thể cưỡng lại sức hút của anh rồi. _ Cậu vẫn tiếp tục cười.

Nghe cách cậu nói cứ như đang châm biếm anh vậy khiến anh cảm thấy hơi khó chịu. Anh đang định cự cãi lại thì có 1 người mặc áo vét đen bước đến, thì thầm gì đó với Han Bin. Sau khi nghe người kia nói xong, Han Bin đứng dậy rồi quay ra nói với anh:

- Bây giờ tôi có việc phải đi rồi, không thể chơi với anh nữa. Anh hãy ngoan ngoãn ở lại căn nhà này. Muốn gì thì cứ bảo bọn người hầu, nhưng tuyệt đối không được bước chân ra khỏi khuôn viên này. Nếu không, đến tôi cũng khó bảo toàn được cho anh.

Anh còn đang định mở miệng đốp chát lại nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của cậu, anh khẽ gật đầu. Anh cũng đâu muốn chết nên đành tạm nghe lời cậu vậy. Thấy anh gật đầu cậu cũng nở 1 nụ cười yên tâm, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu anh 1 cái rồi quay lưng bước ra phía cửa.

Ngồi trong phòng họp rồi mà tâm trí của Han Bin cứ để ở đẩu ở đâu ý. Cậu hoàn toàn chẳng nghe xem buổi họp nói về vấn đề gì. Thậm chí, chốc chốc, mọi người lại thấy cậu ở 1 nụ cười ngu ngơ. Trông cậu lúc này thật khác với 1 Han Bin vốn bị gọi là "kẻ không có trái tim". Rốt cuộc cậu nghĩ về điều gì thì không ai biết nhưng chắc chắn là cậu đã có chút thay đổi so với Han Bin của ngày hôm qua.

"Anh ta cũng nhanh nhạy phết đấy chứ. Khác với những kẻ khác, sau khi bị mình bắt cóc, anh ta không hề hoảng sợ mà khá là bình tĩnh. Anh ta cũng không rơi vào cái bẫy tâm lí của mình như mấy tên yếu sinh lí trước đây.Xem ra tên nhóc Jun Hoe cũng có mắt nhìn người phết đấy chứ."

Cậu quả là đã rất coi trọng và có hơi hướng dè chừng anh rồi. Xem ra anh chính là biến số lớn nhất trong kế hoạch của cậu. Nếu kế hoạch có gì thay đổi thì chắc chắn là do anh mà nên. Nhưng 1 Kim Jin Hwan đang nằm trong sự kiểm soát của cậu thì có thể làm nên chuyện gì được cơ chứ. Mà nếu có làm được gì thì cũng chỉ là làm thay đổi quá trình chứ không thể thay đổi kết quả. Kế hoạch thành hay bại vẫn dựa vào quyết định của Koo Jun Hoe. Mà Jun hoe thì giống 1 hằng số bất biến hơn là 1 biến số.

Cậu hơi nhíu mày khi nghĩ đến đây. "Để anh ta cho 1 tên "hữu dũng vô mưu" như Jun Hoe thì thật là phí phạm. Mà không biết anh ta thích gì ở cái tên "đầu to óc bằng quả óc chó" đó nhỉ? Ở khuôn măt? Dáng người? Hay điểm gì khác? Thật không hiểu nổi, dù là ngoại hình, học thức, hay tính cách 2 người đó hoàn toàn chẳng hợp nhau chút nào mà. Mà đợi đã, hay là nó đã dụ được anh ta bằng thứ khác? Thứ gì mà anh ta thích chăng? Như bánh kẹo hay gì đó đại loại vậy? Nếu thế thì mình cũng thử xem. Không biết anh ta thích ăn gì, uống gì nhỉ?"

Trong tâm trí của cậu giờ toàn nghĩ về anh. Có lẽ vì anh quá khác biệt với những người xung quanh cậu. Tâm trạng của cậu lúc này hồi hộp, háo hức hệt như 1 đứa trẻ vừa mua được 1 chiếc máy chơi game mới và đang nóng lòng khám phá trong đó sẽ có những thử thách nào vậy.

Cả ngày làm việc hôm nay cậu cứ như người trên mây trên gió vậy. Chỉ muốn làm nhanh nhanh chóng chóng để còn về gặp anh mà thôi. Vừa về đến cổng, cậu liền hỏi ngay 1 người hầu xem anh đâu. Biết anh vừa mới ăn tối xong, hiện đã về phòng ngủ, cậu liền chạy ngay đến trước cửa phòng anh, gõ nhẹ 5 cái vào cánh cửa gỗ to nặng.

- Đến ngay đây. _ Là tiếng của anh.

Anh vừa mở cửa thì xuất hiện ngay trước mặt anh là 1 bó hoa lily cực yêu. Anh còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì cậu đã mở lời:

- Tôi không biết anh thích gì nên đã mua cái này. _ Cậu thở hồng hộc.

Anh ngước lên nhìn cậu thấy trán cậu lấm tấm mồ hôi. Anh đón lấy bó hoa và mời cậu vào phòng nghỉ rồi chạy đi lấy 1 chiếc khăn ấm đưa cho cậu. Cậu cầm lấy chiếc khăn để lau mồ hôi rồi đưa lại cho anh. Anh lại lăng xăng chạy đi cất khăn. Xong việc, anh ngồi xuống bên cạnh cậu.

- Anh có thích bó hoa đó không? Nếu anh không thích tôi có thể bảo người đi mua hoa khác.

- Không. Tôi thích. Nhưng sao lại là hoa ly?

- Là vì... _ Cậu ấp úng không trả lời được đành phải đánh trống lảng _ Thế hôm nay anh ở nhà đã làm những gì thế?

- Tôi đi loanh quanh thôi. Mà nhà cậu to thật đấy. Tôi đi cả ngày mà vẫn chưa khám phá hết xung quanh luôn.

- Ừ. To thật. Nhưng nó trống rỗng. Nó chẳng có sức sống gì cả. _ Cậu thở dài nhìn vào khoảng không trước mặt.

Nhận thấy ánh mắt cậu thật buồn và cô đơn, chắc hẳn tâm sự trong lòng cậu đã chất đống đến mức cậu không thể mở lòng ra nữa rồi.

- Nếu đươc thì... _ Anh hơi ngập ngừng _ Dù tôi không thể giúp được gì nhưng cậu có thể kể với tôi mà. _ Thấy cậu nhớn chân mày, anh nhận ra mình đã hơi vô duyên khi tò mò đời tư người khác _ À, nếu cậu không muốn kể thì thôi.

- Không sao. Kể với anh cũng được. Dù sao nó cũng không hẳn là chuyện không thể kể với ai.

Trầm ngâm 1 lúc, cậu bắt đầu kể cho anh nghe về cuộc đời mình.


P/s 1:

Nếu ai thắc mắc tại sao lại tặng hoa Lily thì hoa Lily đọc theo tiếng Nhật là Yuri, theo tiếng Trung là Bách hợp. Nói đến đây thì chắc ai cũng hiểu là hoa Lily tượng trưng cho gì rồi chứ ^^ Đúng vậy, hoa Lily hay hoa Bách hợp tượng trưng cho tình yêu của những cặp đồng tính nữ. Nhưng ít người biết ý nghĩa này (chủ yếu chỉ có người Nhật mới dùng theo nghĩa này), hầu hết mọi người đều cho rằng chỉ có Hoa hồng mới biểu thị tình yêu nhưng thật ra thì tặng Bách hợp cũng là 1 cách để các nàng tỏ tình với nhau đó.

Han Bin tặng Lily cho Jin Hwan vì cậu hiểu nhầm ý của loài hoa này là tượng trưng cho toàn bộ cộng đồng LGBT nên mới tặng hoa Lily để biểu thị thành ý (tỏ tình ngầm đó ^^). Vì vậy nên Binie không dám nói với Hwanie vì sao lại tặng Lily đó.

P/s 2:

Đừng ai thắc mắc vì sao tui cho Binie falling in love with Hwanie nhanh thế nhá. Vì nếu không đẩy nhanh tiến độ như thế thì đến bao giờ Binie mới được coi là tình địch của Hoe đây, thế thì đến bao giờ chuyện nó mới end được. (TT . TT)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro