PHẦN 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  CHẬP 6 :

- Chú!!! chừng nào chú mới về ạ? _ Luhan ngồi trong phòng xếp đồ vào vali giúp chú Lay.

- Hình như lịch công tác lần này là 4, 5 tháng gì đó nếu hoàn thành sớm thì có thể là 3 tháng không chừng!!!!

- Trời,~ công tác gì mà lâu vậy chú??? rồi cơm nước ai lo bây giờ _ Luhan suýt té ngửa khi nghe câu nói của chú Lay

- Tất nhiên là con rồi!

- Nhưng con đâu có biết nấu, con chỉ biết chiên trứng thôi ~.~

- Chú có mua sẵn mì gói, sữa, nước ép trái cây và thịt hộp rồi. Có gì đói thì nhờ Baekhyun qua giúp _ Chú Lay cười

- Nhưng chẳn lẽ ăn mấy thứ này hoài???

- Thì chú có chừa sẵn tiền cho con và bé Táo xài đủ mấy tháng đó!!!, ngán thì đi tiệm đi...

- Yes, chú đi thượng lộ bình an nghe!!! _ Luhan nhảy dựng lên khi nghe thấy một chữ "TIỀN"

- Thằng bé này _ Chú Lay cốc đầu  cậu một cái rồi kéo vali đi xuống cầu thang, Luhan cũng lon ton theo sau. Xe taxi đã chạy tới trước nhà, Chú Lay bước vào xe, qua lớp kính trong xe chú Lay vẫy tay chào Luhan và bé Táo, hai người cũng vẫy tay chào đứng nhìn theo bóng chiếc taxi nhỏ dần rồi mới đi vô nhà.

Bé Táo sau khi uống sữa xong thì lăn đùng ra ngủ, còn Luhan thì học bài, giờ này cậu rất muốn qua nhà Baekhyun chơi nhưng nhà Baekhyun đóng cửa rất sớm, mới 8 giờ thôi đã đóng cửa mất tiu!!!. Học bài xong Luhan lại phóng lên giường cuộn tròn mình trong cái chăn lăn qua lăn lại... cho đỡ chán +.+

Reng... Reng.... Reng... Điện thoại của Luhan để trên đầu giường vang lên

- Mới chỉ chưa được 24 tiếng, chú đã gọi về hả trời??? _ Luhan lầm bầm với tay lên mò mò kiếm cái điện thoại

.

.

.

.

.

.

- [ Nếu muốn trả ơn tôi vụ hồi sáng thì đến bar G.Blue đi!!!] tút... tút... _ một giọng nam nói trong điện thoại đúng một câu rồi cắt máy không kịp cho cậu nói câu nào @@

- Tên vô duyên nào vậy trời??? Ủa... mà vụ hồi sáng  không lẽ nào là... cậu ta? mà chắc không phải đâu! Cậu ta làm gì biết số mình chứ!!! _ Luhan tự độc thoại mình ên rồi lại quăng cái điện thoại và nằm xuống... lăn tiếp

~ 1 tiếng sau...

Reng... Reng... chuông điện thoại lại reo lên.

Luhan lần này rút kinh nghiệm nhìn số xong mới bắt, lại là số đó! Cậu bấm tắt, vài giây sau số đó lại gọi, Luhan lại bấm tắt. Cứ như thế chừng 15 lần Luhan mới bực bội bắt máy lên nói giọng gắt gỏng:

- [Điên hay sao mà cứ gọi hoài vậy hả? Muốn phá cũng phải lựa người mà phá chớ]

- [Tôi nói trong vòng 10 phút nữa... cậu mà không đến thì mai đừng có vô trường học nhá!!!]

Lần này đến lượt Luhan cắt máy, cậu nằm xuống định ngủ. Vừa mới nhắm mắt lại Luhan đã nghe tiếng nói vang vảng bên tai

" Cậu ta là thủ lĩnh Dark đó, cậu mà kiếm chuyện với cậu ta thì không có sống nổi trong trường đâu nhé!!! "

Luhan thoáng lạnh sống lưng vì câu nói này. Cậu bật dậy như lò xo nhanh chóng mặc cái áo khoác len và xỏ đôi dép kẹp vào, chạy nhanh ra đường lớn bắt taxi. Tất nhiên là không quên khóa cửa rồi!!!

- Chú cho cháu đến bar G.Blue ạ, nhanh nhanh nha chú!

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, chỉ khoảng 10 phút sau là đến...

Trước mặt Luhan là một quán bar lớn nổi tiếng trong thành phố vì nơi đây tụ tập nhiều dân chơi và con nhà giàu trong thành phố

Luhan thấy sợ cứ đứng lưỡng lự trước cửa mà không dám vào

- Này cậu, không vào thì đi chỗ khác đừng có đứng ở đó chắn lối ra vào _ một ông vệ sĩ mặt mày bậm trợn nói với Luhan

Cậu ú ớ... không biết nói gì, chợt một người con trai đi ra câu lấy vai cậu

- Là bạn tôi đấy!!!

- Dạ, xin lỗi tôi không biết, hai người vào đi ạ _ ông vệ sĩ hốt hoảng mở cửa ra cho cậu ta đưa Luhan đi vào, còn cúi đầu chào nữa

Luhan không muốn nên đẩy cậu ta ra

- Làm gì vậy?

- Im lặng và đi theo tôi, mấy người ở đây có thể đánh cậu bất cứ lúc nào vì lí do nhìn mặt cậu thấy ghét đó!!! _ cậu ta nói nhỏ vào tai làm Luhan giật mình ngoan ngoãn cho anh ta câu vai cậu. Quãng đường đi vào được phủ một lớp kính sau đó rẽ bên trái và tiến vào một phòng lớn~

- Em đã dắt cậu ta đến rồi ạ!!!

- Đem cậu ta lại đây rồi tất cả biến đi _ tiếng nói được phát ra từ một người đang nằm dài trên ghế sofa, người ấy xoay mặt vào trong nên Luhan chỉ nhìn thấy được mỗi dáng người. Lần này từng người đều đứng lên và bước ra, trước khi đi còn ném ánh nhìn tò mò vào Luhan nữa

- Kêu tớ đến đây có việc gì vậy???

Sehun ngồi nhổm dậy và nhìn chầm chầm vào Luhan =="

- Đơn giản thôi. Tớ chỉ muốn.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro