Không Tên Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn trên chiếc xe cà tàn mà mỗi ngày Jongin và cậu đều nhận ra nó đang yếu dần đi và không còn hợp với sự thay đổi của cả hai. Lúc này Jongin đã là một dancing machine đầy triển vọng, còn cậu thì thường xuyên ngồi sau lưng Jongin hát vu vơ hay đôi khi nhẩm lại một vài lời thoại khi diễn xuất.

Cậu nhìn qua gương chiếu hậu, Jongin cũng nhìn cậu qua đó. Ánh mắt hai người chạm nhau. Jongin nở một nụ cười hiền hòa khả ái.

-Jong , hay là cậu đổi xe đi

Nụ cười của Jongin dừng lại trong một tích tắc. Rồi nhanh chóng Jongin nối vào đó bằng một nụ cười khác, gượng gạo một chút, nhưng vẫn đầy vẻ trấn an.

- Sắp đủ rồi Soo, tớ đang để dành..

- Tớ phụ thêm cho cậu

- Cám ơn cậu, nhưng mà ...

- Nhưng sao, đừng ngại mà

Chiếc xe lại dừng lại trong ồn ào của cái bố thắng hao mòn cũ kỹ.

- Tớ thương cậu ...

Jonin nói và mỉm cười. Cậu mở to mắt nhìn Jongin , kiểu như câu nói của Jongin không hề lọt vào tai cậu, mà cậu vẫn chỉ say sưa với câu chuyện của mình.

- Cậu để tớ phụ

Đến lượt Jongin vờ như không nghe, rồi chép miệng khi đèn xanh trở lại:

- Kẹt số nữa rồi !

***

Cuối cùng, sau nhiều lần giận dỗi của cậu , Jongin cũng chiều cậu, mua xe mới, nhưng Jongin cũng cứng đầu không chịu bán chiếc xe sắt vụn ấy đi. Những lần đi cùng cậu, Jongin chở cậu trên chiếc xe mới. Cậu không còn phải xấu hổ nữa, khi động cơ bốn thì dừng lại hay khởi động đều mượt mà. Hệ thống thắng dĩa thì không còn những âm thanh có thể gây thủng màng nhĩ người nghe như một thời cậu ám ảnh và đỏ mặt xấu hổ nữa.

Nhưng cậu không hề hay biết, mỗi lần không đi với cậu , Jongin vẫn riêng mình chạy chiếc xe với anh là một bầu trời kỷ niệm ấy.

Cậu nhìn thấy Jongin vừa lái xe vừa hát . Khuôn mặt Jongin là một cảm giác thoải mái đến thư thả. Nó khác hoàn toàn với sự tập trung căng thẳng tột độ khi Jongin cầm tay lái của chiếc xe đời mới...

Dáng Jongin ngồi cứ như là đang tựa vào một nệm sofa vô hình nào đó. Chiếc xe ấy cho Jongin cả một vùng trời bình yên vậy sao?

Cậu nhấn ga chạy theo Jongin, với tất cả sự tức giận. Cậu phải hỏi cho ra lẽ, sao Jongin cứ phải đi chiếc xe tồi tàn đó, sao Jongin cứ phải chống lại ý cậu?

Cậu đuổi kịp Jongin tại một ngã tư đèn đỏ.

Cậu tháo mũ bảo hiểm và định phun ra một tràng những câu khó nhe khi sự bực bội đã lấy hết trong cậu cái gọi là bình tĩnh. Nhưng khuôn mặt của Jongin từ ngỡ ngàng rồi chuyển sang vui vẻ, khi gặp cậu, khiến cậu kịp ngăn mình lại. Và rồi...

- Ơ Soo...Soo đi đâu đấy, hay thật, ngày dài mệt rồi mà gặp cậu tình cờ vậy là thấy yêu đời lại liền.

Jongin vừa nói vừa cười, mắt Jongin long lanh niềm vui.

- À quên một điều quan trọng, tớ thương cậu ...

Cậu ngẩn lên, đèn đường vẫn đang đỏ, và còn khoảng mười giây.

Khi cậu quay qua Jongin, thì đôi môi cậu nhận ngay nụ hôn của Jongin, đầy yêu thương và ấm áp.

Hình ảnh chàng trai đi chiếc xe cũ chồm người hôn một chàng trai ngồi trên chiếc xe tay ga trong chiều hôm đó nhanh chóng được mọi người truyền tai nhau.

Còn cậu, sự bực dọc thì truền đi đâu mất, chắc là trôi tuột xuống đất. Tự nhiên lúc đó, cậu muốn cất tạm chiếc xe đắt tiền của mình đi đâu đó, để lại được làm con lợn nhỏ ngồi sau lưng Jongin, trên chiếc xe cà tàn ấy.

- Xe cậu đâu?

Jongin đưa mắt xuống chiếc xe cũ của mình, thay cho câu trả lời. Hôm nay là tiệc cưới của HunHan , mọi người ( tất nhiên là có cậu ) ai cũng xúng xính khoác trên mình bộ cánh lỗng lẫy. Cậu không khỏi bàng hoàng khi Jongin đến đón cậu đi dự tiệc cưới của cặp nhân vật quan trọng bằng chiếc xe đó.

- Tớ hỏi xe mới kìa.

- Tớ tưởng hôm trước cậu nói cậu thích lại cảm giác ngồi trên...

Cậu nóng nảy cắt lời phân trần của Jongin :

- Nhưng không phải hôm nay, cậu hiểu không ?? Cậu nghĩ sao mà...

Cậu giận tím mặt, cảm giác sức sóng ấy như muốn bùng cháy cả người cậu . Cậu lạnh lùng quay đi và bắt một chiếc taxi mặc cho Jongin gọi theo không ngớt.

Cậu ngồi trong taxi chỉnh lại những nếp nhăn nhúm trên áo bị cơn tức giận làm mất đi sự chỉnh chu, một lúc thì ngó ra ô cửa mới thấy Jongin vẫn đang chạy theo...

Cậu thấy nhưng không thèm để ý đến Jongin.

Khi chiếc taxi dừng lại ở ngã tư đường.

Tiếng gõ cộc cộc vang lên từ cửa kiếng. Cậu ngó sang. Dù không nghe thấy bất cứ điều gì. Nhưng khẩu hình của anh rõ ràng là câu nói quen thuộc ấy :

- Tớ thương cậu ...

***

Sau đêm đó, Jongin ngoan ngoãn không đi chiếc xe cũ đó nữa. Nhưng cũng từ đó, cậu không bao giờ thấy vẻ thoải mái của Jongin như buổi chiều nào đó cậu đã bắt gặp. Cậu cứ tự hỏi mình rằng thậtt ra Jongin có yêu cậu nhiều hay không, mà sao chỉ vì một chiếc xe, Jongin lại làm cho mối quan hệ căng thẳng và lúc nào cũng trực chờ nổ ra một cuộc cãi vã. Dù rằng kết quả cậu luôn thắng, Jongin luôn lặng lẽ khuất phục. Nhưng nhìn Jongin như thế, cậu cảm thấy có phải Jongin đang dần đi khỏi quỹ đạo yêu cậu hay không ?

Cậu hỏi Jongin về điều đó. Jongin lặng im. Cậu lại càng bực tức hỏi để tìm câu trả lời. Vẫn khuôn mặt hiền nhưng buồn bã cho đến khi đèn đỏ Jongin dừng xe lại tại ngã tư.

- Tớ thương cậu ...vẫn thương cậu như ngày hôm qua Soo à

- tại sao phải đợi tới đèn đỏ mới trả lời tớ ?

Jongin quay lại nhìn cậu . Ánh mắt Jongin ánh lên chút gì đo tức giận, rất nhanh rồi tan biến.Hình như cậu vừa chạm vào một điều gì đó rất thiêng liêng đối với Jongin.

***

Jongin vẫn dừng lại ở mỗi ngã tư khi đèn đỏ, không bao giờ lách luật hay cố tình vượt đèn dù nhiều khi trên một đoạn đường chỉ có mình chạy xe . Và không bao giờ Jongin quên nói thương cậu .

Nhưng không biết bao lâu rồi, cậu không bận tâm đến lới nói ấy của Jongin nữa...

- Cậu quẹo phải đi, rồi mình đi đường tắt, tớ không thể trễ được!

- Nhưng đèn đỏ...

- Đèn đỏ được quẹo phải mà ...

- Tớ có nói không được đâu, nhưng đèn đỏ, tớ sẽ nói...

- thương tớ chứ gì, tớ biết rồi..qụeo đi cậu ..nhanh lên...tớ trễ rồi...

Jongin không quẹo. Jongin nhìn cậu trân trối. Cảm giác giống như Jongin đang không nhận ra cậu hay sao đó. Cậu biết mình vừa lỡ lời. Nhưng kiêu hãnh khiến cậu quên lời xin lỗi. Và cậu không ngờ điều đó khiến Jongin bước xuống xe với câu nói:

- Cậu tới đó một mình được mà đúng không, tay lái của cậu còn "lụa" hơn tớ mà và cậu sẽ kịp giờ vì không mất thời gian dừng đèn đỏ, đúng không ?

Jongin kết thúc bằng một nụ cười chua chát rồi bước lẫn khuất vào đám đông trong sự ngỡ ngàng của cậu. Nhưng cậu không hiểu sao lúc đó không đuổi theo Jongin mà vẫn rượt cho kịp cuộc hẹn cho ngày nhận vai diễn mới của mình. Vậy ra điều gì quan trọng với cậu ?

Jongin trượt khỏi quỹ đạo yêu cậu, hay cậu tự mình bước ra ngoài thế giới tình yêu của Jongin ?

***

Và suốt một tháng sau đó, Jongin không một lần xuất hiện trước mặt cậu . Thỉnh thoảng Jongin nhắn tin hỏi thăm cậu, và chỉ dừng vậy thôi.

Jongin giận cậu mất rồi. Mà cậu cũng chẳng buồn xin lỗi hay làm lành. Cơ bản, cậu không bao giờ nhận mình sai và quen được Jongin nhún nhường nên cậu hư mất rồi. Và cậu tin Jongin sẽ xuống nước trước.

Cậu giữ niềm tin ấy với sự kiêu ngạo của mình. Cậu giữ niềm tin ấy với những cuộc hẹn nhập nhằng giữa tình cảm và công việc. Quanh cậu ngày nào cũng có nỗi cô đơn, khi vây lấy cậu là biết bao những gã đàn ông quen thói đẩy đưa ,chỉ riêng những lúc dừng đèn đỏ thì cậu mới thấy nhớ Jongin. Những lúc đó, mặc kệ đường đi về đâu, cậu sẽ quẹo phải bởi vì mấy chục giây đó, đâu có Jongin nói thương cậu !

Sự lo lắng của cậu chỉ đến khi một tháng tiếp theo Jongin thật sự biến mất khỏi cuộc đời cậu . Điện thoại cũng không liên lạc được.

Đến lúc đó, mỗi lần dừng đèn đỏ ,cậu mới cảm thấy cô đơn thật sự. Mấy chục giây mà sao dài như thế kỷ. Cậu cứ mơ về Jongin trên chiếc xe cà tàn sẽ chờ tới và làm cậu bất ngờ với câu nói quen thuộc. Jongin sẽ chồm người và hôn cậu như buổi chiều hôm ấy...Cậu không quẹo phải nữa, cậu đứng lại đó chờ Jongin.

Nhưng cứ mấy chục giây này rồi mấy chục giây khác, Jongin không bao giờ xuất hiện.

***

Cuối cùng cậu cũng nhận được tin về Jongin.

Tin ấy làm cậu ngất lịm.

Một tai nạn giao thông khủng khiếp đã khiến Jongin rơi vào hôn mê. Người ta nói rằng Jongin đã vượt đèn đỏ khi một chiếc xe tải lao tới và hất tung người cậu lên không trung trước khi đập đầu xuống đất.

Việc Jongin còn sống đã là một chuyện thần kỳ.

Nhưng tại sao một người luôn dừng lại khi đèn đỏ lại một chạy nhanh vượt ẩu như vậy? Hay chăng vì không có cậu ngồi sau để nói lời thương cậu , nên mấy chục giây kia cũng khiến Jongin không đủ nhẫn nại?

Sehun nói cho cậu biết, hôm đó Jongin chạy về gấp là để đón cậu và làm hòa với cậu sau hai tháng Jongin giận mà còn buồn hơn người bị giận...

Cậu đứng ngoài phòng bệnh nhìn Jongin ngủ say như một đưa trẻ giữa mùi thuốc sát trùng và chiếc drap màu trắng.

Cậu không dám bước vào. Những cơn đau cứ vây lấy cậu, và sự hối hận khiến cậu không kìm được nước mắt.

Bây giờ chỉ cần Jongin tỉnh lại thôi, cậu sẽ từ bỏ tất cả để ngồi lên chiếc xe mà lúc này cậu mới biết đo là chiếc xe ba anh chở mẹ anh đi làm từ mấy chục năm trước.

Bây giờ chỉ cần Jongin tỉnh lại thôi, mỗi lần dừng đèn đỏ, cậu sẽ nói cậu thương anh...

Bây giờ chỉ cần Jongin tỉnh lại thôi, để cuộc đời cậu được tiếp tục đi bên Jongin , được Jongin yêu thương và chăm sóc, cậu sẽ không cứng đầu làm khó Jongin nữa. Cậu sẽ song hành cùng những thứ thuộc về cuộc sống của Jongin .

Giờ cậu nói tất cả điều này, có phải đã quá muộn màng rồi không ?

Jongin nằm đó, cậu và cuộc tình này mãi mãi dừng lại phía sau đèn đỏ mất rồi...

***

- Tôi là ai? Cậu là ai? Đây là đâu...?

- Jong ..cậu ..không nhận ra tớ sao..

- Tôi đau đầu quá...Sao tôi không nhớ tôi là ai?

- Cậu là người mà..mỗi lần dừng đèn đỏ,cậu sẽ nói thương tớ...

_The end_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro