Untitled part

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngã tư đường.

Đèn đỏ.

Jongin một chân trả số, một chân đạp thắng, tạo ra một âm thanh không thể chói tai hơn. Và điều đó khiến một vài người quay lại nhìn cậu và Jongin .

Cậu hơi ngượng ngùng, giấu khuôn mặt của mình sau đôi vai Jongin...

Mỗi lần dừng đèn đỏ, khi chiếc xe cà tàng của Jongin thắng lại một cách nhọc nhằn, lại là lúc hai gò má của cậu ửng đỏ lên như trang điểm lỗi thời và quá tay.

Hình như là Jongin biết cậu đang xấu hổ.

***

Cậu thoáng thấy một cái nhíu mày như là cảm giác có lỗi của Jongin qua gương chiếu hậu. Và tiếp sau đó là một cái mím môi, như cố tạo ra một bước đà cho một cú nhảy. Và "cú nhảy" ấy khi vượt qua khỏi đôi môi của Jongin đã khiến sự khó chịu của cậu nãy giờ tan biến :

- Kyungsoo à, tớ thương cậu...

- Sao cơ?

- Cậu không nghe rõ à, tớ thương cậu ....

- Tớ nghe, nhưng sao lại nói thương tớ lúc này, có lãng mạn gì đâu, đường thì toàn khói bụi ...

Cậu hơi nhăn trán. Tính hay cau có của cậu lại trở mình. Nhưng rồi Jongin xoay nhẹ đôi vai, lách người một cách nhẹ nàng để mái đầu cậu đang núp dưới đó không bị xô lệch. Jongin nhìn vào mắt cậu, ánh mắt vẫn đang mang nhiều bực dọc, rồi đưa tay xoa nhẹ vầng trán theo kiểu, cho giãn ra những nếp nhăn. Và rồi Jongin nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

-Jong ...

- Mỗi lần dừng đèn đỏ, tớ sẽ nói thương cậu !

Jongin nói, nhoẻn miệng cười rồi quay lên phía trước.

Lòng cậu tự nhiên cảm thấy sự ngọt ngào lan tỏa. Hạnh phúc như hạt mầm nảy nở bội thu. Cần gì một bờ sông đầy gió, hay những cánh đồng hoa vàng ươm dưới nắng , ngay tại một ngã tư đường bụi bậm, trên một chiếc xe cũ kỹ chờ ngày thanh lý, tình yêu vẫn tạo ra những khoảnh khắc diệu kỳ.

Dù rằng sau đó, chiếc xe kẹt số, khiến những tiếng kèn inh ỏi phía sau kèm theo những lời cằn nhằn của những người đi đường, nhưng phút giây đó, cậu chẳng bận tâm nhiều nữa, một tay cậu ôm Jongin, một tay cậu đặt lên môi mình, như cố giữ lại vị ngọt của nụ hôn bất ngờ, chớp nhoáng nhưng đầy ấp thương yêu.

Cậu tự mình lẩm bẩm trong đầu câu nói của Jongin, rồi mỉm cười trong hạnh phúc.

"Mỗi lần dừng đèn đỏ, tớ sẽ nói thương cậu."

***

Rõ ràng là lỗi của cậu, khi cậu hối Jongin chạy về gấp mà không cho Jongin cơ hội ghé vào trạm xăng để tiếp nhiên liệu. Vậy mà khi chiếc xe Jongin xem là bảo bối, còn cậu coi nó chẳng khác gì đống sắt vụn, kêu lên vài tiếng đầy buồn phiền, rồi dừng lại hẳn, cậu lại liên tục đánh vào lưng Jongin hàm ý trách móc và giận hờn.

- Cậu cứ ngồi yên trên xe, đừg bước xuống làm gì, hôm nay chân cậu bị trật mà

Cậu phụng phịu,đáng ghét là vậy mà sao Jongin cứ hiền từ chiều chuộng cậu, yêu thương cậu đến thế. Hôm cậu đi sinh nhật Jongdae , điện thoại bắt Jongin đến đón trong gấp rút và về trong gấp rút để kịp giờ "giới nghiêm" của " bà mẹ khó tính Joon Myeon ", mà gần như không quan tâm đến việc Jongin đang đi làm thêm. Rồi khi chiếc xe hết xăng, cậu lại đổ hết lên đầu Jongin mọi tội lỗi, vậy mà Jongin vẫn khăng khăng một mình đẩy bộ và bắt cậu ngồi một bên .

Bỗng Jongin dừng lại. Cậu hỏi Jongin :

-Mệt lắm phải không Jong ? Tớ xin lỗi, tớ...

-Tớ thương cậu ...

Trong tiếng thở dốc sau một đoạn đường rất dài, ba chữ yêu thương của Jongin kèm theo một nụ cười như là chưa có rắc rối nào vừa xảy ra, khiến trái tim cậu thắt lại. Ôi, chàng trai của cậu ...

Cậu ngước nhìn lên trụ đèn.

Màu đỏ lắp đầy một vòng tròn. Và lúc đó màu hồng cũng lấp đầy con tim cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro