Prologue

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Nè nhóc, không biết bơi thì đừng có xuống biển chứ!

Cậu con trai mái tóc ướt sũng, vừa thở hồng hộc vừa nhìn cậu nhóc tái nhợt ngồi đối diện mà trách mắng.

Mặt mũi cậu nhỏ kia đã trắng bệch vì lạnh, vậy mà vẫn cứng họng đôi co.

- Thì ai mượn anh cứu đâu?! Tui chết thì mặc tui!

Cậu trai lớn hơn nghe cậu nhóc nói vậy liền nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, gõ lên đầu cậu một cái "cốp" rõ to dạy dỗ. Nhìn biểu cảm tức giận của cậu nhóc kia, cậu trai lớn hơn cười thích chí.

- Mới nhiêu đó tuổi mà bày đặt chết với chả sống. Đứng dậy và nhìn thế giới ngoài kia đi. Em mới cảm thấy được, được sống trên thế gian này cũng đã hạnh phúc đến chừng nào.

...

"Anh ấy không nhớ, anh ấy không nhớ mình là ai. Hoặc là... anh ấy thực sự muốn làm lơ mình. Phải vậy không? Seokjin hyung, vì em trở thành một kẻ mù lòa tàn phế sao anh?"

- Cậu lại làm sao vậy? Lại thất thần đúng không?

- Seokjin hyung, anh thực sự không nhớ ra em?

- Làm sao tôi biết cậu là ai được. Tôi bị gián đoạn ký ức, chỉ biết rằng mình từng sống ở cô nhi viện thôi!

Jungkook nghiêng đầu về phía anh, chí ít cậu có thể cảm nhận được anh ở đó.

Mất trí nhớ, thì ra là mất trí nhớ, thì ra cậu lại nằm trong mớ ký ức xưa cũ không quan trọng bị xóa đi.

Jungkook cảm thấy trong lòng đau buốt. Giá như cậu không mù lòa, chắc là có thể chân chính xác nhận người trước mắt có phải là người năm xưa cho cậu động lực để sống tiếp hay không. Giá như cậu không phải ngồi xe lăn, chắc là có thể đường hoàng đến cạnh người này, chăm sóc người ấy, an ủi vì những ngày tháng đau khổ đã qua.

Seokjin, nếu đã không nhớ ra em, vậy chúng ta bắt đầu lại từ con số 0, có được không anh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro