Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*CHAP 1*

Nhà thương điên nơi được chọn làm địa điểm cho chuyến thám hiểm là một khu nhà cũ kĩ 5 tầng đã bị bỏ hoang, nằm giữa một vùng cây cối rậm rạp, âm u ở phía nam thành phố Busan. Nghe nói bệnh viện này đã phá sản sau khi để xảy ra liên tiếp những cái chết bí ẩn không rõ nguyên nhân của các y bác sĩ và các bệnh nhân ở đây, khiến người ta trở nên sợ hãi và rời khỏi đó. Những câu chuyện về hình ảnh những cái bóng liên tục xuất hiện trên hành lang bệnh viện vào mỗi đêm, hay những tiếng than khóc rên rỉ cứ không ngừng vang lên từ phía khu nhà là lí do khiến 10 năm trở lại đây, không một ai dám đặt chân đến nơi này.d

.

.

Đúng 5h chiều, một chiếc Roll Royce màu đen sang trọng đỗ xịch trước cửa khu nhà. Từ trên xe bước xuống là bốn chàng trai trẻ, tất cả đều có gương mặt ưa nhìn và sự háo hức khó che giấu trên gương mặt.

-Oa! Cuối cùng cũng đến nơi rồi! - Cậu thanh niên có mái tóc đen tuyền nhảy xuống đầu tiên, cười thích thú.

-Hình như chúng ta là những người đến sớm nhất ở đây. - Người thứ hai là một chàng trai mới đôi mắt một mí sắc sảo, khoác một chiếc balo nặng trịch bước xuống xe, đưa mắt nhìn xung quanh.

-Thấy chưa! Vậy mà mấy người cứ giục tôi cuống cả lên! - Chàng trai thứ ba có vẻ vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, uể oải bước xuống, dài giọng than vãn.

Từ trong xe, một gương mặt sáng sủa với hai lúm đồng tiền nổi bật trên làn da trắng, thò đầu ra từ vị trí của người cầm lái, mỉm cười:

-Thôi được rồi. Chúng ta kiên nhẫn chờ một lát vậy.

Câu nói vừa dứt, phía sau lưng đã vang lên tiếng động cơ phanh kít lại. Cả bốn người cùng quay đầu lại theo phản xạ, thấy từ trên chiếc Porsche kiểu cổ bước xuống hai chàng trai lạ mặt. Một người có nước da ngăm đen, một người thì hoàn toàn ngược lại.

-Chào mọi người. Tôi là Junmyun, còn em ấy là Jongin. - Chàng trai có nước da trắng bóc lên tiếng.

Những người kia lập tức chạy tới vui vẻ làm quen, Junmyun cũng tươi cười đáp lại, chỉ có Jongin vẫn giữ một gương mặt lãnh đạm, đứng sát bên cạnh Junmyun, chỉ thi thoảng mỉm cười, không nói thêm lời nào.

Chiếc xe thứ ba xuất hiện sau đó khoảng 5'. Chủ nhân của chiếc Ferrari đỏ rực vô cùng nổi bật này là một chàng trai với chiều cao khiến người ta choáng ngợp, mặc một chiếc áo sơ mi buông hờ hững hai cúc áo trên cùng, gương mặt mang những đường nét hài hòa không tì vết, vừa nhìn qua đã toát lên một vẻ phong lưu hút hồn người khác.

Trong lúc tất cả mọi người đang nhất thời sững lại vì vẻ đẹp của người kia, thì "Cạch" một tiếng, cửa xe bên kia lại mở ra, và bước xuống là một chàng trai mang phong cách hoàn toàn đối lập. Cậu ta trông chẳng khác nào một đứa trẻ, với chiếc áo phông trắng có hình mặt cười ngộ nghĩnh mặc bên trong một chiếc áo gile bò đơn giản. Ngay khi phát hiện mọi ánh nhìn đều đang đổ dồn về mình, gương mặt cậu ta lập tức hồng lên, đôi mắt to tròn dáo dác nhìn xung quanh, môi nở một nụ cười ngượng nghịu.

-Hai người... Không phải là quen biết từ trước đúng không? - Chàng trai có mái tóc đen tuyền không kìm được lên tiếng.

-Đúng vậy. Tôi và Kyungsoo là vì cùng sống ở Daejeon nên đi cùng nhau. - Chàng trai kia gật đầu.

-Ồ... Ra là vậy. - Nhận được đáp án không nằm ngoài dự đoán, tất cả mọi người nhìn nhau gật gù.

"Kít...ít..."

-Xin chào!!!! Mọi người đến sớm vậy sao? - Ngay khi chiếc Audi mui trần dừng lại, người ngồi bên phía tay lái trên xe đã ồn ào lên tiếng.

-Xin chào, tôi là Baekhyun, bạn đồng hành của Chanyeol - chủ xị của trò thám hiểm này. - Người ngồi bên cạnh mỉm cười thân thiện.

Người con trai với đôi mắt một mí đưa mắt quét một vòng qua 4 chiếc xe, mỉm cười:

-Có vẻ như tôi đã may mắn được đi chung đoàn với toàn các đại gia rồi. Xem nào, còn hai người nữa chưa đến, không biết sẽ là xe hãng gì đây. - Khóe môi cậu ta khẽ nhếch lên.

-Lamborghini. - Chàng trai mới lúc nãy còn uể oải đứng cạnh cậu ta lên tiếng, đánh mắt về đằng trước.

Vừa dứt lời, chiếc xe màu trắng đã dừng lại. Trên xe là hai chàng trai, cũng có nghĩa đã là chiếc cuối cùng. Hai người họ bình thản mở cửa xe bước xuống, chàng trai với mái tóc màu bạc mỉm cười nhìn tất cả mọi người:

-Xin lỗi, đã để mọi người đợi lâu rồi.

Chàng trai đứng sau lưng cậu ta khoác một chiếc áo vest xanh rêu, không ăn nhập lắm với màu tóc hồng của mình, tỏ ra khá rụt rè, chỉ mỉm cười thay cho lời chào.

-1, 2, 3, 4,... 12. Đủ rồi! - Người con trai tên Chanyeol nhẩm đếm - Nào, bây giờ chúng ta tập trung lại và di chuyển vào bên trong thôi!

.

Khuôn viên của bệnh viện này khá lớn, gồm có 3 khu nhà chính, mỗi khu gồm 5 tầng nằm kề nhau, được thiết kế thành hình chữ U. Khu thứ 2 ở chính giữa, khu 1 và 3 ở hai bên, được nối với nhau bằng một dãy hành lang vắt ngang từ tầng 3 khu 1 sang khu 3. Vì bỏ hoang đã lâu nên lớp tường trắng của khu nhà hầu như đều đã bị rêu xanh bao phủ, bốc mùi ẩm thấp khó chịu. Bao trùm lên không gian nơi đây là một bầu không khí âm u và cô tịch, khiến người ta không khỏi có cảm giác lạnh sống lưng.

Sau khi tìm được một bãi đất bằng phẳng, khô ráo ở phía sau toà nhà số 1 làm bãi đỗ xe, Chanyeol tập trung tất cả mọi người lại, dõng dạc thông báo:

-Tất cả mọi người đều nắm rõ quy định của chuyến đi lần này rồi đúng không?

11 người còn lại gật đầu.

-Vậy bây giờ, tất cả các phương tiện liên lạc hãy để lại trong xe, chìa khóa của 4 chiếc xe sẽ đưa cho mình cất giữ. Đến ngày thứ 7, mình sẽ trả lại cho mọi người.

Xong xuôi hết tất cả, 12 người cùng mang theo hành lý, bước vào bên trong khuôn viên khu nhà. Ngước mắt nhìn tòa nhà trước mặt, Kyungsoo lên tiếng:

-Chúng ta sẽ ở đâu đây?

Chanyeol nhìn vào cuốn sổ tay của mình:

-Trước khi đến đây mình đã tìm hiểu qua rồi. Ở khu nhà số 2, trên tầng 3, trước đây là phong sinh hoạt chung của các bệnh nhân. Nơi đó khá rộng rãi, có thể đủ cho cả 12 người chúng ta cùng ở chung.

-Vậy thì vào thôi. - Người tên Junmyun gật đầu.

-Đừng ngây ra nữa Sehun. Đi nào. - Nắm lấy tay người con trai còn đang ngơ ngác nhìn xung quanh, chàng trai với mái tóc màu bạc kéo cậu đi thẳng vào bên trong.

-Hyung... - Người phía sau dường như định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

.

Phòng sinh hoạt chung có diện tích khá lớn, nhưng lại hoàn toàn trống trải, chỉ có một chiếc tivi đặt ở góc phòng, bên cạnh có kê thêm hai chiếc bàn nhỏ, còn lại không có gì thêm. Trời lúc này cũng đã tối, sau khi sắp xếp hành lý gọn gàng, 12 người ngồi quây thành một vòng, vì không có điện, nên thay vào đó, họ thắp 12 cây nến trước mặt mỗi người, bắt đầu một bữa tối vô cùng náo nhiệt.

-Để mở màn, tôi giới thiệu trước nhé! - Người con trai đang nhồm ngoàm nhai bánh mì hăng hái giơ tay đầu tiên - Tôi là Teethrich1127, Park Chanyeol.

Người ngồi bên cạnh cậu ta lập tức tiếp lời:

-Tôi là Bacon0506, Byun Baekhyun.

-Tôi là Zhangdimples Zhang Yixing. - Chủ nhân của chiếc Roll Royce sang trọng, chàng trai với má lúm đồng tiền nổi bật mỉm cười.

-Đến tôi! ThegodofTroll Kim Jongdae, rất vui được làm quen với mọi người.

-Sexyeyes là tôi. Kim Minseok.

-Đợi đã, anh là Sexyeyes?

-Phải. Thì sao?

-...

-Có lẽ mắt anh không giống như trong tưởng tượng của "Nhiều Răng" rồi! - Jongdae trêu chọc.

-Và tôi đã nghĩ cậu là một người thú vị hơn cơ, Thánh Troll ạ.

-Thôi được rồi hai hyung. Đến lượt em! - Chàng trai có mái tóc đen tuyền xen vào - Walkingaloneatthebeach Huang Zi Tao.

-Uhm... Cái tên này bắt nguồn từ sở thích của cậu sao?

-Đúng vậy. Em thích nhất là được đi dạo trên biển một mình đó! - Zi Tao nắm chặt hai tay, đôi mắt long lanh cười, dường như rất tâm đắc. - Để em đoán, hyung là RedApple phải không?

-Sao cậu biết? - Junmyun ngạc nhiên.

-Không có gì. Em chỉ nhìn vào mái tóc đỏ của hyung và đoán chơi thôi. Người đi cùng hyung, chắc là Chocolatepuppy rồi?

-Tôi có thể hỏi lý do vì sao cậu đoán được không? - Jongin nhướn mày.

-Haha! Là vì nước da của cậu đó! - Zi Tao vỗ tay thích thú. - Nhưng... cậu thích cún con sao?

-Một phần là như thế, phần khác, là vì em ấy khi ngái ngủ trông đáng yêu hệt như một chú cún vậy! - Junmyun vuốt nhẹ lên má Jongin, cười rạng rỡ, khiến người bên cạnh không khỏi đỏ bừng mặt.

-E hèm! - Một người vội hắng giọng - Tôi là PowerfulDragon, Wu Yifan.

-... - Tất cả mọi người không hẹn mà gặp, đều dồn ánh mắt về phía chàng trai với vẻ đẹp và phong cách như một ngôi sao điện ảnh, chủ nhân của chiếc Ferrari hàng hiệu.

-Uhm... Anh lập nick đó từ năm... mấy tuổi vậy? - Một ai đó không kìm được lên tiếng.

-...

-A~ Đến em rồi phải không? - Chàng trai với đôi mắt to tròn vội lên tiếng, phá tan bầu không kí ngượng ngập - Em là Do Kyungsoo, nick forum là Cookingmama. - Nhận thấy ánh nhìn kì quặc vừa nãy lại đổ dồn về phía mình, cậu đỏ bừng mặt, xua tay - Em.. chỉ là thích nấu ăn nên...

-Em là Blowthewind Oh Sehun. - Người con trai mặc chiếc áo khoác màu xanh rêu, vẫn im lặng từ đầu đến giờ đột nhiên lên tiếng, giải vây cho Kyungsoo đang ngượng chín mặt.

Tất cả mọi người nhìn chàng trai với mái tóc hồng, làn da trắng bóc nhìn qua có vẻ rất trẻ con, nhưng đôi mắt sâu thẳm lại mang một vẻ vô cùng bí ẩn và thu hút, đều tấm tắc thầm ngưỡng mộ vẻ đẹp của cậu ta.

-Đó! Thực ra tôi nghĩ Sexyeyes phải là Sehunnie cơ! - Chanyeol cất giọng đầy tâm đắc.

-Gì chứ! Chẳng lẽ mắt tôi không quyến rũ? - Minseok bất mãn.

-Được rồi Chanyeol! - Baekhyun giơ tay ra hiệu khi thấy cậu ta định nói tiếp - Vẫn còn một người chưa giới thiệu mà! - Cậu chỉ tay về người con trai với mái tóc màu bạc, gương mặt ấm áp hiền lành ngồi bên cạnh Sehun.

-Tôi là Luhan. - Anh ta nhìn ánh mắt háo hức của tất cả mọi người dõi về mình, mỉm cười, thản nhiên tiếp tục - Crazyfrog.

-...

Quả nhiên không thể đoán được tính cách con người dựa qua vẻ bề ngoài. Những người còn lại đều tự nhủ với bản thân như thế, rồi lập tức chuyển sang vấn đề khác, bỏ qua màn chào hỏi kì quặc này.

.

Sau một buổi tối làm quen, trò chuyện vô cùng vui vẻ, cả 12 người đều đã trở nên thân thiết hơn, dần dần không còn ngại ngùng mà cư xử tự nhiên như người một nhà. Sau bữa tối và một vài trò chơi nhỏ, tất cả dần trở nên mệt mỏi, lục đục sắp xếp chỗ ngủ.

-Tất cả mọi người đã ổn định vị trí rồi chứ? - Chanyeol nhìn bao quát cả phòng, rồi thổi tắt nến, yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Màn đêm dần buông xuống. Khi những tiếng cười nói náo nhiệt của những người trẻ tuổi không còn, khu nhà lại trở nên âm u, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Cộc. Cộc. Cộc.

Những âm thanh kì lạ đột nhiên vang lên. Giống như tiếng một ai đó đang bước đi trên hành lang bên ngoài.

-Yixing hyung! Yixing hyung! - Zi Tao là người đầu tiên bị đánh thức bởi tiếng động đó, vội vàng lay nhẹ người bên cạnh, nhưng không hề có phản ứng.

-Baekhyun hyung! - Bất lực, cậu đành quay sang cố đánh thức người nằm bên trái mình - Hyung có nghe thấy tiếng động lạ ngoài hành lang không?

Không có tiếng đáp lại.

Zi Tao bắt đầu cảm thấy gai gai nơi sống lưng, bởi những tiếng bước chân ngày càng trở nên to và rõ hơn, chúng dường như đập thẳng vào tai cậu, khiến cậu dù có muốn làm ngơ cũng không được.

Kẻ đó... Đang ngày càng đến gần...

Zi Tao muốn báo cho tất cả mọi người biết, nhưng dường như ai nấy đều ngủ quá say, mà cậu lại không dám gây ra tiếng động lớn, sợ sẽ làm kẻ bên ngoài để ý.

Hít một hơi thật sâu, Zi Tao nắm chặt tay.

Rồi cậu chậm rãi đứng dậy, bước chân về phía cửa chính của căn phòng.

Hắn đang ở ngoài đó.

Có lẽ cậu cần tự mình đưa ra một quyết định.

.

Chỉ nghe thấy cánh cửa "Cạch" một tiếng.

Và thân ảnh bé nhỏ ngập dần vào bóng tối.

======================

End chap 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro