[Short-fic NC21][HunHan] | "Khát Khao Khôn Cùng" - Chap 1 (21+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Lộc.. Anh muốn... Tiểu Lộc.. Anh muốn em.."

Tôi vừa đặt mình lên chiếc giường nhỏ trong ngôi nhà lạnh lẽo với bóng đêm bao trùm bốn phía thì chợt một bàn tay kéo tôi ngồi dậy.

Bàn tay quen thuộc ôm lấy thân thể từ phía sau. Hắn liên tục dụi sâu vào hõm cổ, rồi lần mò lên vành tai liếm mút và không ngừng sờ soạng khắp người.

Hắn ôm chặt đến mức tôi có thể cảm nhận được dục vọng của hắn lúc này đang cương cứng đến mức nào.

Bàn tay hắn vuốt ve trên mặt rồi trượt xuống cổ, tiếp sau đó lần mò đến đầu nhũ và bóp thật mạnh qua lớp áo mỏng khiến tôi đau đớn mà chống cự nhưng hắn không cho tôi lấy một cơ hội mà thoát thân.

Hắn rất khỏe, còn tôi thì yếu ớt. Chưa bao giờ tôi thoát khỏi vòng tay hắn.

Thấy tôi bắt đầu có ý định phản kháng hắn càng ôm chặt lấy thân và bóp mạnh ngực tôi hơn, tay còn lại lần mò thật nhanh xuống dục vọng mà vuốt ve không ngừng.

Tôi biết hắn sẽ dùng thủ đoạn này để khiến tôi ngoan ngoãn nằm im trong lòng hắn. Dù ý định thoát thân có lớn đến cỡ nào thì khi hắn chạm đến dục vọng cũng khiến người tôi mềm nhũn mà co lại.

Hắn bắt đầu lần mò đến bờ môi và mút thật mạnh, mạnh đến nỗi khiến tôi không thể thở, đầu lưỡi thì đưa đẩy lục lọi không ngừng. Bàn tay lúc này bắt đầu động chạm vào lớp da thịt bên trong, sờ soạng khắp nơi rồi sục hẳn tay vào dục vọng qua lớp quần đã thấm ướt. Lần này hắn sục mạnh đến nỗi khiến dục vọng bắt đầu cương lên, tay tôi bám chặt lấy bàn tay đang sục theo nhịp điệu tăng dần của hắn để cố kìm hãm lại một chút nhưng vô vọng, tôi chỉ biết khép thật chặt hai chân lại mà chịu đựng.

Thân thể lúc này đã bị hắn làm cho hưng phấn đến phát điên, người tôi dần nóng lên, bắt đầu rên rỉ qua những kẽ hở. Hắn biết lúc này đã đến đỉnh điểm mới chịu dứt khỏi bờ môi để tôi có thể tự do phát ra những tiếng rên không ngừng.

Hắn thực sự thích điều này, bàn tay bắt đầu sục càng lúc càng mạnh hơn, hơi thở của hắn phát ra thành tiếng, dục vọng của hắn lúc này đã cương cứng hoàn toàn.

Khi biết tôi sắp không chịu được hắn mới bắt đầu buông lỏng tay và nhẹ nhàng hơn. Hắn bắt đầu vuốt ve và mơn trớn dục vọng đã cương cứng, điều này càng khiến tôi trở nên hưng phấn.

Trong đầu tôi lúc này chỉ muốn hắn cúi xuống mà nuốt dục vọng thật sâu vào khoang miệng hắn cho đến khi tôi sướng mà lấp đầy tinh dịch bên trong nhưng tôi biết hắn sẽ không làm thế.

Hắn sẽ còn trêu đùa tôi cho đến khi nào hắn thỏa mãn mới thôi.

Tôi căm ghét cái cảm giác hắn mơn trớn như thế này, người tôi lúc này như muốn nổ tung lên, tôi chỉ muốn bắn từng dòng tinh dịch trong người ra để được thỏa mãn, nhưng hắn không cho tôi được toại nguyện, cứ nhẹ nhàng mân mê nó như vậy để mặc tôi lúc này rên rỉ không ngừng.

"Tiểu Lộc, rên đi... anh muốn nghe nhiều hơn nữa..."

"Tiểu Lộc... anh làm như này đã đủ chưa..."

"Tiểu Lộc, anh phát điên lên vì em mất... có biết anh nhớ em nhiều lắm không..."

Hắn liên tục gọi tên và nói những điều khiến đầu óc tôi điên dại, những hơi nóng tỏa ra từ hơi thở hắn liên tục phả vào tai. Tôi bắt đầu chịu không nổi, trong cơn đê mê tôi đành gọi tên hắn xen kẽ những tiếng rên:

"Làm đi  Thế Huân, đừng vờn tôi nữa..."

"Em đang cầu xin anh sao? Có phải em cũng muốn anh không Tiểu Lộc?"

Tôi biết thủ đoạn của hắn đê tiện đến mức bắt tôi phải cầu xin hắn mới chịu thỏa mãn tôi lúc này nên đành ngậm ngùi cúi đầu trước hắn. Trước đây mỗi khi hắn dở trò tôi đều chống cự cho đến khi nào không thể mới thôi, sau đó chỉ biết nằm im chịu đựng, chưa bao giờ mở mồm van xin hắn.

Chỉ đợi có thể hắn mới bắt đầu chịu xoay người đặt tôi xuống giường và lột sạch quần áo của cả hai.

Bàn tay hắn vuốt nhẹ bời môi, hắn nhẹ nhàng cúi xuống hôn lấy bờ môi. Trong bóng tối mập mờ tôi vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt hắn đang nhìn sâu vào mắt tôi.

Lúc này tôi không thể kiểm soát được bản thân mình nữa, chỉ biết đón lấy nụ hôn của hắn và đáp lại cuồng nhiệt.

Tôi lúc này cũng đang thèm muốn hắn đến nhường nào.

Đầu lưỡi ướt át của hắn bắt đầu đặt dấu lên khắp thân thể, sau cùng là dục vọng đã cương cứng hoàn toàn, hắn mút dọc theo nhịp điệu. Theo bản năng những tiếng rên rỉ của tôi lại phát ra. Lúc này tôi như sắp xuất ra liền gọi tên hắn:

"Thế Huân.."

Hắn hiểu ý liền dứt khỏi dục vọng, ngón tay hắn bắt đầu chọc vào cửa mình khiến tôi khẽ co người lại.

Tôi chúa ghét hắn chọc tay vào bên trong, dù có đau đớn đến cỡ nào tôi vẫn muốn dục vọng của hắn. Tôi chồm dậy hất tay hắn ra, nắm lấy dục vọng của hắn và đặt lên cửa mình, hắn lúc này không thể cưỡng lại mà chỉ có thể tiếp tục tiến sâu vào bên trong.

Tôi đau đớn hạ mình xuống nằm lại như cũ. Khi dục vọng của hắn đã đạt giới hạn bên trong hắn liền dừng lại, rướn người lên đối diện ánh nhìn của tôi.

"Tiểu Lộc. Nói đi, có yêu anh không?"

Yêu??

Hắn ta đúng là một thằng bệnh hoạn. Trong hoàn cảnh này còn có thể thốt ra được những lời này.

Từ trước đến giờ giữa tôi và hắn ta chỉ có "Tình dục" chứ làm quái gì tồn tại cái thứ gọi là "Tình Yêu".

Câu hỏi của hắn khiến tôi chỉ  muốn cười ra nước mắt, trong đầu lúc này chỉ ước duy nhất có một điều là hắn thỏa mãn thật nhanh và biến mất khỏi cuộc đời tôi mà thôi.

Không trả lời câu hỏi của hắn, tôi co chân lên vắt chéo nhau và bám chặt vào hông hắn, hai tay kéo hắn thật mạnh áp sát lại người và ôm thật chặt khiến dục vọng của hắn bắt đầu cựa quậy. Tôi biết hắn sẽ không dễ dàng gì thoát khỏi mà bắt đầu đưa đẩy.

"Tiểu Lộc. Sao không trả lời câu hỏi của anh??"

Hắn lúc này vẫn cố gắng thốt ra từng từ trong hơi thở khó nhọc. Nhưng hắn nên biết một điều rằng, dù hắn có hỏi câu này hàng vạn lần tôi cũng không bao giờ trả lời hắn. Có lẽ hắn hiểu suy nghĩ của tôi lúc này nên đành im lặng đưa đẩy theo nhịp điệu, càng lúc càng mạnh dần.

Hắn gục đầu xuống hõm cổ, ngày một thúc mạnh và không ngớt thều thào gọi tên "Tiểu Lộc".

"Tiểu Lộc. Dù em không nói với anh cũng không sao. Chỉ  cần được nghe tiếng em rên rỉ như lúc này cũng khiến anh toại nguyện."

Nói xong hắn lại tiếp tục thúc mạnh hơn nữa. Tôi mơ hồ mặc xác những gì hắn nói, chỉ mong hắn mau mau khiến tôi xuất ra. Tiếp tục rên rỉ trong đau đớn, tôi nằm im chịu đựng.

Sau những cú thúc như điện dại của hắn, cuối cùng tôi và hắn cũng cùng xuất ra một lúc.

Không như mọi lần, hắn sẽ đứng dậy mặc quần áo và biến mất, lần này hắn cố nán lại kéo tôi và ôm chặt vào lòng.

Người tôi lúc này đã mềm nhũn vì thấm mệt, không còn sức để đẩy hắn ra nữa, đành nằm gọn trong lòng hắn và chìm sâu vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn ta đã không còn nằm bên cạnh.

Phải.

Hắn đã đi trong lúc tôi còn đang ngủ, cảm giác uất ức bỗng nhiên lại ùa về, nước mắt tôi chợt ứa ra.

Hai tuần hắn không đến tìm tôi, cứ nghĩ mình đã có thể sống trong yên ổn mà không có sự xuất hiện của hắn.

Từ lúc bị hắn hạ nhục cho đến giờ, không một ngày nào hắn không đòi hỏi, không một ngày nào không hành hạ thân thể tôi.

Những ám ảnh ban đầu bị hắn cưỡng hiếp khiến nước mắt tôi lại ứa ra.

Không ai có thể thống khổ nỗi nhục nhã này, có nằm mơ tôi cũng không bao giờ tưởng tượng được việc phải quan hệ với một thằng đàn ông, lại không phải là tình nguyện mà là cưỡng ép.

Đã có những lúc tôi căm hận hắn đến mức muốn chạy trốn thật xa nhưng bị hắn dọa dẫm tôi lại đành nuốt nhục vào trong.

Hắn là một con sâu nghiện "Tình dục", đã dùng mọi thủ đoạn để biến tôi thành một vật để thỏa mãn những cơn khát vọng của mình.

Nhưng càng ngày, ý nghĩa việc không có hơi hắn bên cạnh khiến tôi cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo biết bao.

Sau mỗi lần lộng hành, hắn lại bỏ rơi tôi một mình. Không thể quên được những ngày tháng bị hắn lợi dụng rồi vứt bỏ, tôi chỉ biết nằm tại chỗ và khóc nấc lên thành tiếng.

"Tên hỗn đản Ngô Thế Huân. Tôi hận – Tôi hận hắn – Trăm ngàn lần hận hắn!!!"

______________________

"Hắn là Ngô Thế Huân – Con Trai độc nhất vô nhị của tập đoàn Ngô Thị.

Hắn có một nhan sắc hoàn hảo nhưng bên trong hắn lại là một kẻ dâm đãng, xấu xa và bệnh hoạn. Vẻ mặt lạnh lùng của hắn toát ra khiến ai ai nhìn thấy hắn cũng phải khiếp sợ. Cậy mình có tiền và thế lực hắn không sợ bất kỳ một ai và dùng bất kỳ một thủ đoạn nào để đạt được những thứ mà hắn muôn. Và tôi cũng chính là một nạn nhân."

Tôi sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc, năm tôi 15 tuổi cha tôi vì làm ăn thua lỗ và nợ nần dẫn đến công ty bị phá sản, khó khăn lắm cả gia đình mới trốn được sang Hàn Quốc để sinh tồn.

Cha tôi xin được một chân làm ở tập đoàn Ngô Thị, một thời gian sau mẹ tôi cũng xin vào làm giúp việc cho nhà họ Ngô. Vì cuộc sống khó khăn nên cha mẹ tôi bắt buộc phải làm mọi việc để kiếm tiền nuôi tôi ăn học. Tôi bắt đầu học tiếng Hàn, và đến trường đi học như một người dân Hàn Quốc.

5 năm như vậy cứ thế trôi qua, khi tôi nghĩ mình đã đủ trưởng thành để có thể kiếm tiền phụ giúp cha mẹ, nhưng họ nhất quyết bắt tôi phải đi học tiếp để sau này còn xin được một ngành nghề ổn định. Tôi lại khá nhỏ nhắn và yếu ớt, bạn bè thường trêu tôi xinh đẹp và nhỏ nhắn như một chú nai con nên cha mẹ không nỡ để tôi phải vất vả, thương họ nhưng tôi vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời.

Cuộc sống cứ thế tiếp diễn nhưng tai họa không lường trước được lại đổ ập lên gia đình tôi một lần nữa.

Những chủ nợ bên Trung Quốc sau bao năm tìm kiếm cũng đã tìm thấy gia đình tôi và đòi nợ, số tiền nợ lúc này đã lên đến một con số quá lớn khiến cả gia đình tôi đều hoảng sợ trong tuyệt vọng. Cha tôi không biết phải xoay sở sao với một món tiền lớn như thế này. Hàng ngày những chủ nợ vẫn bám theo cha tôi để đòi nợ, họ thậm chí còn đập phá nhà cửa và đánh đập khiến ông nằm liệt giường mất mấy tuần.

Một hôm, khi tôi đi học về thấy bên trong nhà xuất hiện một người đàn ông lạ mặt. Trông hắn ta còn khá trẻ, vẻ mặt khôi ngô tuấn tú, chắc cũng chạc tuổi tôi, bên ngoài ăn mặc một cách rất sang trọng và lịch sự, trông giống như một kẻ có tiền. Tôi đứng bên ngoài và nghe được đoạn đối thoại giữa cha và hắn:

– Cậu Ngô. Thật có lỗi với cậu, tôi nghỉ làm đã mấy tuần nay mà không báo cho cậu một lời nào.

– Tôi không rảnh đến mức phải vác mặt đến nhà một nhân viên quèn như ông. Nhưng vì ông mà công ty bị hủy mất mấy hợp đồng quan trọng nên tôi phải lần mò đến tận đây để xem lý do tại sao. Không ngờ ông lại thê thảm đến mức này.

– Tôi xin lỗi. Vì gia đình có vài việc đột suất nên không thể đi làm.

– Việc? Còn có việc gì quan trọng hơn viêc của công ty?

– Cậu Ngô!! Xin hãy cứu lấy gia đình chúng tôi. – Lần này là mẹ tôi chen vào, và bà đang quỳ trước mặt hắn.

– Bà đang làm trò gì vậy? Muốn tôi giúp gì cho gia đình các người chứ?

– Gia đình chúng tôi đang mắc một khoản nợ rất lớn, nhưng số tiền này tôi nghĩ đối với cậu chẳng đáng là bao, xin cậu hãy giúp chúng tôi số tiền này để trả nợ, tôi nguyện làm trâu làm ngựa để trả nợ cậu suốt đời. – Mẹ tôi bắt đầu khóc lóc thảm thiết và van xin người đàn ông kia, cha tôi lúc này chỉ biết nằm bất động trên giường.

– Ha ha. Tôi mắc mớ gì đến mấy người mà phải giúp chứ? Chỉ là một nhân viên quèn và một người giúp việc liệu có thể trả nợ được không?

– Cậu Ngô. Tôi van xin cậu, cậu muốn điều gì chúng tôi cũng chấp nhận, chỉ cầu xin cậu hãy giúp gia đình tôi. – Mẹ tôi lúc này cầm lấy tay hắn mà van xin. Bất chợt hắn hất mẹ tôi ra ngã nhào xuống đất. Thấy vậy tôi không nhịn được đành chạy vào.

– Mẹ. Mẹ không sao chứ. Ông là ai? Tại sao lại đánh mẹ tôi?? – Tôi chợt chừng hai con mắt lên nhìn hắn ta.

Người đàn ông có khuôn mặt thanh tú lúc này im lặng không nói một lời nào, chí có ánh mắt là dán chặt về phía tôi. Một lúc sau hắn mới chịu lên tiếng:

– Đây là ai?

– Đây là Lộc Hàm, đứa con trai duy nhất của tôi. – Cha tôi nằm trên giường trả lời một cách khó nhọc.

Tôi nhìn hắn im lặng một hồi lâu rồi nhếch mép lên cười:

– Được. Tôi chấp nhận những gì ông bà vừa nói. Tôi sẽ giúp hai người, nhưng với "một điều kiện."

..

Điều kiện đó đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi.

Thì ra hắn là Giám Đốc tập đoàn Ngô Thị, cấp trên của cha tôi, một kẻ có tiền và thế lực. Để đổi lấy số tiền trả nợ cho gia đình, tôi quyết định đi theo hắn.

Tôi cũng không biết hắn muốn điều gì ở tôi, chỉ một vài giây gặp gỡ hắn lại muốn tôi đi theo hắn để đổi lấy số tiền.

Cha mẹ tôi ban đầu không đồng ý, nhưng là phận làm con, đã ngần này tuổi đầu không làm được gì giúp đỡ cho họ tôi đã chấp nhận không do dự, sau một hồi thuyết phục họ cũng đồng ý để tôi đi theo.

Cuối cùng thì món nợ của gia đình tôi đã được giải quyết, gia đình tôi tạm thời được sống trong yên ổn mà không có sự tồn tại của tôi.

Tôi đi theo hắn và nghĩ mình sẽ làm trâu làm ngựa, làm tất cả những gì hắn yêu cầu để trả nợ nhưng điều tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được thứ mà hắn muốn lại là thứ tôi ghê tởm nhất trên đời.

Hắn dẫn tôi đến một căn nhà nhỏ, trong đó có đầy đủ tiện nghi và bảo tôi sống ở đó. Hàng ngày vẫn cho phép tôi đi học, hắn thậm chí còn nuôi tôi ăn, cho tôi tiền đi học nhưng hắn không cho phép tôi quan hệ với bất kỳ một ai và đặc biệt là buổi tối phải ở nhà.

Tôi không hiểu nổi những hành động hắn làm, chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo, chẳng phải bây giờ tôi trở thành "nô lệ" của hắn sao. Tôi chỉ biết làm theo những gì hắn nói.

Thỉnh thoảng hắn đến thăm tôi, hắn không làm gì, cũng không nói chuyện với tôi, chỉ ngồi một chỗ và ngắm nhìn nhất cử nhất động của tôi. Mọi điều tôi làm hắn đều chăm chú dõi theo. Tôi thật sự rất không thoải mái nhưng cũng không thể lên tiếng.

Hắn chỉ nói duy nhất một câu: "Gọi anh là Thế Huân – Còn anh sẽ gọi em là Tiểu Lộc."

Một hôm hắn đến, nhưng muộn hơn mọi ngày. Tôi nhìn hắn có chút mệt nhọc, quần áo xộc xệch, khuôn mặt hơi ửng đỏ.. có lẽ hắn vừa đi bàn chuyện làm ăn về.

Tôi không mấy bận tâm, mặc hắn ngồi trên ghế, vì mải chăm chú học mà đến giờ tôi mới được bát mỳ vào bụng, tôi tiến về phía gian bếp rửa bát và dọn dẹp thì đột ngột hắn ôm chặt tôi từ đằng sau. Tôi giật mình hoảng sợ đẩy hắn ra xa.

"Cậu Ngô, cậu làm gì vậy?? Không lẽ cậu say rồi??"

Hắn không nói gì tiếp tục lao vào ôm lấy tôi, chặt.. rất chặt khiến tôi không thể thở được. Người hắn lúc này phả ra toàn mùi rượu, tôi cố gắng đẩy hắn ra nhưng với sức lực yếu ớt này thì không thể.

"Tiểu Lộc. Ngoan nào Tiểu Lộc. Anh sẽ nhẹ nhàng với em."

Hắn đột nhiên lên tiếng và nói những lời lẽ khiến tôi hết sức hoang mang. Không lẽ..

"Cậu Ngô, cậu say rồi, làm ơn buông tôi ra.."

"Tiểu Lộc. Anh muốn em.."

Tôi như hóa đá trước câu nói này của hắn, cứ ngỡ hắn say mà làm bậy. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi và run rẩy.

"Không.. không được.. cậu Ngô tôi là đàn ông.. xin cậu đừng manh động.."

"Anh không quan tâm em là gì, Tiểu Lộc cho anh đi.. Anh muốn em.."

Hắn nói trong hơi thở có chút khó nhọc rồi lao vào hôn tôi một cách dữ dội, hai tay giữ chặt, toàn thân ép mạnh vào tường không cho tôi một cơ hội vùng vẫy.

Mắt tôi lúc này đang mở to hết sức, hai bờ môi bặm chặt vào nhau nhưng hắn vẫn cố dùng hết sức đầu lười của mình để tách môi ra và khuấy động liên tục bên trong.

Hắn cứ hôn môi tôi điên dại như vậy, lúc thì chuyển sang liếm vành tai, lúc thì di chuyển xuống hõm cổ khiến tôi thở không ra hơi khi bị hắn quấy rối. Tôi bắt đầu cảm nhận được vật đang cương cứng của hắn cựa vào dục vọng của mình. Cảm giác lần đầu tiên bị cưỡng ép như thế này khiến tôi sợ hãi điều hắn sẽ làm tiếp theo, tôi đột nhiên bật khóc nức nở.

"Tiểu Lộc, em đừng khóc.. anh hứa sẽ không làm em đau.."

Không nói được lời nào tôi chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lại tiếp tục rơi.

Thấy tôi như vậy hắn không hề cảm thấy thương hại mà vẫn tiếp tục lần mò sờ soạng khắp người. Hắn lột bỏ quần áo trên người vứt đi, bế thốc tôi lên chiếc ghế sofa để giữa nhà và ghì chặt người xuống. Tôi cố gắng đánh vào người hắn, hoảng sợ đến mức chỉ biết khóc rống lên, nhưng tất cả những gì tôi làm đều không thể khiến hắn dừng lại. Hắn lúc này chỉ biết thở dốc và lao vào người tôi liếm láp. Từng động chạm của hắn khiến tôi ớn lạnh.

Cơ thể trần trụi lúc này bị hắn động chạm không ngừng, tôi dù có cố gắng giãy dụa cỡ nào cũng không thoát được vòng tay hắn.

"Thế Huân.. Tôi xin anh đừng làm như vậy.." – Lúc này tôi chỉ còn biết khóc lóc thảm thiết mà van xin hắn.

"Nhưng anh muốn.. anh đã kìm nén suốt mấy ngày nay. Tểu Lộc.. anh không chịu nổi nữa rồi.. anh hứa sẽ không làm em đau.."

Nói rồi hắn lần mò tay xuống vuốt dọc dục vọng, khiến tôi giật mình co người lại mà hét lên. Hắn thấy vậy liền lấp miệng tôi bằng một nụ hôn khác thật chặt, lưỡi hắn lại khuấy động trong khoang miệng, không có cơ hội để thốt ra một từ nào nữa nước mắt tôi lại ứa ra không ngừng.

Tôi khóc nhiều đến mức không còn một chút sức lực nào để kháng cự lại hắn nữa, tôi nghe thấy từng từ hắn khó nhọc thốt ra:

"Tiểu Lộc.. Em đã là người của anh rồi.. đừng cố gắng trống cự anh nữa, ngoan ngoãn nghe lời anh, anh sẽ đối xử tốt với em.."

Tôi như chợt hiểu ra tất cả mọi chuyện, cái giá phải trả cho số tiền kia là trở thành một công cụ để "thỏa mãn" hắn, toàn thân tôi bắt đầu đau đớn..

Hắn, sao có thể đối xử với tôi như vậy?

Dù gì tôi cũng là một nam nhân, nếu hắn muốn thì có thể kiếm khối ả đàn bà về.

Tại sao lại là tôi?

Tại sao lại muốn tôi??

Tại sao lại hạ nhục tôi như thế này??

Hắn có lẽ lúc này vẫn đang mải mê trong dục vọng mà không hề biết đến cảm nhận của tôi lúc này.

Tôi thấy hắn cúi xuống, bàn tay mơn trớn ngay gốc đùi, bất thình lình hắn vươn đầu lưỡi liếm một cái. Tôi giật mình co người lại, chưa kịp định thần lại tâm trí thì đã bị hắn nuốt chửng dục vọng vào trong miệng. Thanh âm nhất thời nghẹn lại, một lát sau tôi mới nói ra được:

"Không.. Đừng.. Đừng làm như vậy.."

Hắn cố tình làm như không nghe thấy, bàn tay giữ chặt hai chân đang quẫy đạp của tôi, từ tốn mút dọc dục vọng, dùng đầu lưỡi liên tục khiêu khích.

Tôi lại tiếp tục nức nở trong ngẹn ngào, nhưng dường như điều đó càng kích thích hắn hơn, hắn ngày càng mạnh bạo, bàn tay cũng bắt đầu hoạt động ôm lấy cặp mông trần trụi.

Tôi chưa từng được nếm qua thứ cảm giác ghê tởm này, vừa sợ hãi vừa sung sướng khiến tôi không còn sức lực để vùng dậy phản kháng nữa, đầu óc tôi lúc này trống rỗng, có lẽ tôi phải bỏ mặc bản thân cho số phận từ đây. Tôi giờ đã trở thành "nô lệ" của hắn, chẳng nhẽ hắn muốn tôi có thể chống đỡ lại sao? Tôi không muốn nghĩ nhiều trong lúc này nữa, chỉ biết nằm im và chịu đựng.

Hạ thân tôi lúc này bị giữ chặt, hai chân đặt trên vai hắn yếu ớt run rẩy. Bị hắn phía dưới dùng những kỹ xảo mới lạ đùa bỡn làm tôi đã nghe không ra tiếng rên rỉ của chính mình, màng nhĩ lúc này chỉ tràn ngập tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Sau những nỗ lực trống đối không ngừng trong vô vọng, tôi biết giờ tôi có làm điều gì đi chăng nữa cũng không thể khiến hắn đổi ý.

Dục vọng tôi bắt đầu rỉ ra những chất nhờn trắng trong miệng hắn, hắn không những không nhổ ra mà còn nuốt trọn vào trong. Toàn thân tôi tê dại, đôi mắt nhắm nghiền.

Dường như cảm nhận được có vật lạ đang đi vào từ bên dưới, tôi bắt đầu mở mắt phản kháng lại nhưng nhanh chóng bị hắn đè chặt không nhúc nhích nổi.

Hắn chầm chậm đẩy hông về phía trước khiến dục vọng đã cương cứng của hắn đâm thẳng vào cửa mình của tôi, tôi khẽ rên lên trong vô thức, thanh âm phát ra tuy nhỏ xíu nhưng dường như khiến hắn nhất thời mất hết kiên nhẫn, càng làm tới và đẩy mạnh một lần vào trong.

Tôi vì đau bất ngờ mà giãy dụa nhưng hai chân đang dang rộng vốn đã chịu không nổi chuyển động của hắn, tay còn bị giữ chặt ở hai bên, rốt cuộc chỉ biết nức nở mặc cho hạ thân liên tục bị xâm phạm.

Hắn không ngừng ra vào bên trong cơ thể, dùng miệng mút lấy cổ tôi. Tiếng nức nở đáng thương không còn cơ hội lọt vào tai hắn, giờ phút này tôi chẳng cảm thấy gì khác ngoài từng đợt ma sát bỏng rát bên trong.

Nụ hôn cũng theo vũ đạo bên dưới mà dữ dội hơn, hắn kề răng cắn nát làn da trước mắt không thương tiếc. Tôi bị dày vò đến bật khóc thành tiếng, âm thanh vỡ vụn do những lần va đập xác thịt.

Càng gần đến cao trào hắn càng điên cuồng đẩy nhanh tốc độ, đem cơ thể tôi tàn nhẫn mà đâm sâu đến tận cùng. Trong khoảnh khắc đạt tới cực điểm, tiếng khóc của tôi cũng đã lạc hẳn đi. Từng dòng tinh dịch màu trắng bắn liên tục lên người hắn, hắn vẫn thúc tôi không ngừng cho đến khi hắn cũng đạt đến đỉnh điểm mà xuất ra bên trong tôi.

Sau một trận kịch liệt, hắn vẫn đè trên người tôi thở dốc. Toàn thân tôi lúc này đã dần bất động và rơi vào trạng thái mơ màng. Ngoài những tiếng rên rỉ đứt quãng và nhịp thở gấp gáp ra, tôi chẳng có phản ứng nào khác. Hắn lát sau mới rút khỏi ra người tôi. Vẫn ôm lấy tôi từ đằng sau, tôi cảm nhận hắn chậm rãi dùng môi âu yếm tấm lưng trần xanh xao mà thấy chua chát cho chính mình.

Sao tự nhiên lại có những cử chỉ dịu dàng như thể lấy lòng với tôi như vậy? Có cần phải thân mật vậy đâu? Chẳng phải hắn vừa cưỡng bức tôi hay sao? – Trong cơn mê những ý nghĩ bắt đầu hiện lên khi hắn liên tuc âu yếm lấy thân thể tôi.

Tôi lúc này nằm ngất lịm trong đau đớn, cứ ngỡ đã thỏa mãn được hắn nhưng không ngờ những ham muốn dâm đãng của hắn vẫn chưa dứt.

Tiếp tục mân mê tôi một hồi hắn đã bị kích thích rất nhanh, vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy hắn đẩy vào không chút khó khăn. Tôi nằm bên dưới vốn nghĩ đang yên ổn bất ngờ bị quấy rối liền yếu ớt giãy giụa, không ngừng thổn thức.

Chẳng tốn nhiều sức hắn cũng dễ dàng khống chế cơ thể đang yếu ớt của tôi. Hắn tuyệt đối không vì tôi khóc nức nở lần nữa mà dừng tay, chỉ là nhẹ nhàng từ tốn một chút, chứ không như lần đầu tiên hấp tấp vội vàng.

Lối vào ban đầu còn chật khít đã giãn ra bớt sau vô số lần xâm nhập. Tôi do bị hắn quấy rối trong cơ thể lần nữa mà cảm thấy khó chịu, cứ nhúc nhích không yên, thế nhưng biểu tình đã từ đau đớn chuyển thành mê man tự khi nào. Dường như chính tôi cũng không rõ thứ cảm giác sung sướng đến tê dại này là từ đâu tới.

Hắn bất chợt luồn tay ra trước ngực, vừa ôm trụ hai vai để ngưng tôi cử động thân trước vừa tách rộng chân tôi hung hăng ra vào.

Tiếng thở dốc dần hòa hợp với tiết tấu nhanh chậm, khuôn mặt cũng ửng hồng lên, những lần bị hắn thô bạo đâm sâu vào tôi chỉ biết cúi đầu rên la, sau đó lại run rẩy thở hổn hển, nét mặt chẳng rõ là thống khổ hay còn tâm tư gì khác.

Thấy tôi như vậy, hắn không cách gì kiềm chế được, khiến thân dưới hai người đã một mảng ướt đẫm. Hắn chịu không nổi, lật người tôi lại âu yếm hôn. Hắn cúi xuống ngấu nghiến môi tôi trong khi tay vuốt ve tấm lưng trần phía sau, bất ngờ đẩy mạnh một cái vào trong.

Hắn không thèm để ý đến sự chống cự của tôi nữa, cũng không quan tâm đôi mắt kia đã sưng lên vì khóc quá nhiều, chỉ một mực cố định thắt lưng tôi duy trì tốc độ. Do khoái cảm mà dục vọng của tôi cũng chậm chạp ngẩng đầu dậy, bị ma sát giữa bụng dưới của hai người từ từ lớn dần lên.

Tiếng rên rỉ hòa trong nỗi đau đớn vì mất đi kiểm soát mà sớm thay đổi âm điệu, càng lúc càng trở nên dâm loạn. Hai thân thể trần trụi xiết chặt lấy nhau, hạ thân nhịp nhàng mà mạnh mẽ đâm xuyên, môi hôn quấn quít không rời, thậm chí còn cảm nhận được trái tim người kia đang đập liên hồi trong lồng ngực cận kề. Sau hai trận liên tiếp như vậy, tôi dường như ngất lịm trong lòng hắn, trong thâm tâm không còn nghĩ ngợi được gì thêm nữa, chỉ biết cứ thể chìm sâu vào giấc ngủ trong nỗi thống khổ mệt mỏi và những tiếng thở gấp gáp không ngừng.

[End chap1..]

Click Chap 2>> https://trieuhoaithu89.wordpress.com/2013/10/18/short-fichunhan-khat-khao-khon-cung-chap-2-21/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan