[Short-fic NC21][HunHan] | "Khát Khao Khôn Cùng" - Chap 5 (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Alo."

"THẾ HUÂN. LỘC HÀM BIẾN MẤT RỒI!!!"

"CẬU NÓI CÁI GÌ???"

"Tôi đến đưa đồ ăn cho Lộc Hàm như cậu dặn, nhưng trong nhà không có ai. Tôi đã chạy khắp khu vực xung quanh đây cũng không tìm thấy."

"KHÔNG THỂ NHƯ THẾ ĐƯỢC!!. LỘC HÀM ĐÃ HỨA SẼ CHỜ TÔI QUAY LẠI!!!"

"Thế Huân, không có lẽ cha cậu... Tôi nghe bọn thuộc hạ nói cha cậu đã biết được sự tồn tại của Lộc Hàm thông qua cha mẹ cậu ấy."

"KHÔNG!!! ÔNG TA KHÔNG THỂ TÌM ĐƯỢC CHỖ ĐÓ, ÍT NHẤT LÀ NGAY LÚC NÀY."

"Được rồi Thế Huân, cậu hãy bình tĩnh, tôi sẽ cho người đi tìm Lộc Hàm."

"Tôi sẽ đi tìm em ấy!!"

"KHÔNG ĐƯỢC. ĐIỀU NÀY QUÁ NGUY HIỂM. ÔNG TA SẼ KHÔNG THA CHO MẸ CẬU NẾU CẬU TRỐN ĐI VÀO LÚC NÀY!!"

"..."
"Thế Huân, có nghe tôi nói gì không??"

"Thế Huân!!!"

".......Chung Nhân..... cậu nhất định phải tìm được Lộc Hàm... nhất định phải tìm được em ấy... hãy tìm cha mẹ Lộc Hàm..."

"Tôi hiểu rồi, cậu đừng lo lắng... trong lúc này không thể mất cảnh giác được.... Đừng khóc...."

"Chung Nhân.... Tôi chỉ còn mình cậu... hãy giúp tôi..."

"Thế Huân. Hãy tin tưởng ở tôi."

...........................................

Tôi tỉnh dậy mà toàn thân đau buốt, không biết tôi đã ngất lịm đi bao lâu nữa.

Trong đầu tôi lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ: "Biến mất khỏi cuộc đời anh ta."

Tôi cố gắng lết vào trong nhà, vơ một ít đồ rồi kiếm xe ra sân bay.

Tôi phải biến mất khỏi nơi này, tôi sẽ trở về Trung Quốc-nơi tôi lớn lên và rời xa anh ta vĩnh viễn!!

.

.

"Nghệ Hưng." – Tôi đứng trước cửa nhà gọi hắn, toàn thân lúc này đã ướt nhèm vì dính nước mưa, hắn là người bạn duy nhất mà tôi có, bao nhiêu năm không gặp lại không biết hắn còn nhận ra tôi không, nhưng lúc này tôi không biết mình phải đi đâu và làm gì nữa, chỉ có thể trông chờ vào hắn.

"Lộc Hàm.. là anh sao Lộc Hàm.. một thời gian dài không gặp, sao lại ra nông nỗi này??"

"Nghệ Hưng..."

"Lộc Hàm anh sao vậy, sao tự nhiên lại khóc? Vào nhà nhanh đi, người anh ướt hết cả rồi!!"

Nghệ Hưng đưa tôi vào trong nhà, lấy mấy bộ quần áo của hắn cho tôi mặc, sau đó cho tôi ăn và tìm cho tôi một phòng nhỏ trong ngôi nhà rộng lớn để nằm nghỉ.

Hắn vẫn tốt như ngày xưa, cái thời tôi và hắn còn là bạn, suốt ngày bám lấy nhau như anh em ruột, cho đến khi gia đình tôi gặp nạn thì không còn gặp lại hắn nữa, thỉnh thoảng vẫn hay liên lạc nhưng không nghĩ là hắn vẫn còn nhớ đến tôi.

Hắn tham gia một CLB tình nguyện ở trường nên thường xuyên phải đi xa, có khi một tuần mới về nhà một lần. Chỉ có một mình tôi ở trong căn nhà rộng lớn, nhưng như vậy cũng tốt, tôi có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc mà không bị hắn nhìn thấy.

Ngày qua ngày, tôi cứ tự nhốt mình trong phòng như vậy. Không khóc trên giường thì lăn dưới đất, tôi cứ sống vật vã ngày này qua ngày khác, có lúc không chịu nổi muốn tìm đến cái chết nhưng lại bị Nghệ Hưng phát hiện. Hắn đánh tôi một trận và cấm không cho tôi được làm chuyện gì dại dột, nhưng vẫn không biết được chuyện gì đang xảy ra với tôi, vì có chết tôi cũng không nói.

Hắn lo tôi lại làm liều lần nữa mà thuê người giúp việc để mắt tới tôi khi hắn vắng nhà.

Hắn việc gì phải đối tốt với một kẻ như tôi, thà cứ để tôi chết quách đi cho xong, nhưng vì hắn cứ như vậy nên tôi không nỡ làm điều gì khiến hắn phải phiền lòng. Cứ âm thầm chịu đựng từng nỗi đau thể xác lẫn tâm hồn như vậy.

Tôi cũng không rõ rằng mình đã sống thêm được bao nhiêu ngày nữa, người tôi bây giờ khác gì một cái xác không hồn. Bị anh ta ám ảnh cả ngày lẫn đêm, hễ cứ nhắm mắt là lại gặp ác mộng, mỗi lần như vậy đều gọi tên hắn rồi khóc cho đến khi ngất lịm đi.

Tình yêu quả thật là con dao hai lưỡi.

Lúc "ngọt", lúc "đắng".

Tôi đã từng chìm đắm trong hương vị ngọt ngào ấy, để bây giờ phải chịu đựng đắng cay.

Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?

Tại sao lại lừa dối tôi?

Tại sao phải dùng những lời ngon ngọt để lợi dụng tôi, rồi đâm cho tôi một nhát không thể chết ngay mà cứ chết dần chết mòn như thế này??

Có lẽ lúc này hắn đã lấy người con gái kia rồi..

TẠI SAO....... TẠI SAO lại như vậy.........................

ANH ĐÃ NÓI YÊU TÔI, BẮT TÔI PHẢI TIN TƯỞNG ANH, BẮT TÔI PHẢI CHỜ ĐỢI ANH... VẬY MÀ ĐỔI LẠI CHỈ TOÀN SỰ DỐI TRÁ..

Tôi "ĐAU" lắm..

Anh có hiểu được nỗi "đau đớn" này không?

.

.

Thế Huân... EM NHỚ ANH... NHỚ ANH NHIỀU LẮM...

Tôi cứ gọi tên hắn trong nỗi nhớ nhung ấy. Càng hận lại càng yêu nhiều hơn.

Tôi biết phải sống như thế nào đây...

.............................................................................................................

"THẾ HUÂN. CẬU ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY?? CÓ BIẾT TÔI GỌI CHO CẬU BAO NHIÊU LẦN RỒI KHÔNG???"

"..."

"NÓI. CẬU ĐANG Ở ĐÂU??"

"Tôi không chịu được nữa rồi. Tôi phải nhìn thấy em ấy.."

"TRONG TÌNH TRẠNG NÀY MÀ CẬU VẪN CÓ THỂ CHẠY ĐẾN ĐẤY ĐƯỢC SAO?? ĐỒ ĐIÊNNNN."

"Ừ TÔI ĐIÊN. TÔI ĐANG MUỐN PHÁT ĐIÊN ĐÂY!!"

"Chỉ còn một thời gian nữa thôi, cậu không cố chịu đựng thêm được sao? Tôi đã cử người bên cạnh chăm sóc cho Lộc Hàm rồi mà."

"Nhưng tôi nhớ em ấy... tôi không chịu đựng được thêm nữa... chỉ cần được nhìn thấy em ấy... tôi chỉ cần được nhìn thấy em ấy thôi..."

"Cậu cũng nên nghĩ cho bản thân mình nữa.."

"..."

"Thế Huân. Nghe tôi nói gì không??"

"Lộc Hàm... Lộc Hàm!!!"

"Cậu nói gì??"

Tút.....tút..............tút............

"Alooo???"

Tút.....tút..............tút............

"Thế Huân????????"

Tút.....tút..............tút............Tút.....tút..............tút............

..................................................................................................

Tôi lao như điên ra khỏi nhà.

Sự chịu đựng của tôi đã đến giới hạn rồi.

Tôi nghĩ mình không thể sống thêm một giây phút nào nữa.

Tôi cần được sống trong thanh thản.

.

.

.

.

"TIỂU LỘCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCC....."

Tôi nhắm chặt đôi mắt lại, tôi có lẽ đã bị chiếc xe đằng trước đâm nát thịt rồi chứ? Nhưng tại sao lại vẫn có thể cảm nhận được mọi thứ như thế này??

Tôi mở mắt, bóng dáng quen thuộc đang ôm chặt lấy thân thể tôi trong một vũng máu...

LÀ THẾ HUÂN!!!!!!!! THẾ HUÂN ĐÃ CHẶN CHIẾC XE LẠI....

.

.

.

.

KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG........

THẾ HUÂNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNN!!!!!!!!!!!!

.

.

.

"Thế Huân... Thế Huân..."

"Lộc Hàm.. tỉnh lại đi Lộc Hàm. Cậu không sao chứ??"

"Chung Nhân. Thế Huân, Thế Huân đâu.....??"

"Lộc Hàm hãy bình tĩnh, cậu chỉ vừa mới tỉnh lại thôi."

"Tôi bị làm sao thế này.."

"Cậu đã nằm bất tỉnh hai ngày rồi."

"Còn Thế Huân... Thế Huân đâu... Tôi cần gặp anh ấy!!!"

"Lộc Hàm. Cậu bình tĩnh nghe tôi nói. Thế Huân..."

"Thế Huân làm sao? Làm ơn hãy nói cho tôi biết... làm ơn hãy cho tôi biết anh ấy đang ở đâu??"

"Cậu phải hết sức bình tĩnh nghe tôi nói.."

"Nói đi. Làm ơn nói đi Chung Nhân. Anh ấy không sao chứ... tôi đã chỉ thấy toàn máu là máu.. làm ơn hãy nói với tôi rằng anh ấy không sao đi..."

"Lộc Hàm đừng khóc nữa... thân thể cậu còn chưa bình phục.."

"Hãy nói đi..."

"Lộc Hàm.. Thế Huân đã qua cơn nguy hiểm rồi... nhưng mà..."

"..."

"Bác sĩ nói Thế Huân vẫn chưa tỉnh lại, cậu ấy đang trong trạng thái hôn mê... cậu ấy bị va chạm mạnh, cộng thêm những vết thương cũ chưa hồi phục nên tình trạng rất xấu... cậu ấy chưa thể tỉnh lại... nhưng bác sĩ nói chỉ cần thời gian thôi... Lộc Hàm cậu đừng lo lắng quá..."

"Vết thương cũ?? Tôi không hiểu anh đang nói gì??"

"Lộc Hàm.. Thế Huân không như những gì cậu nghĩ. Cậu ấy thật sự rất đáng thương..."

.

.

.

" Thế Huân từ bé đã bị người cha tàn nhẫn trói buộc, hắn cố gắng sống cho đến ngày hôm nay cũng chỉ để cứu mẹ mình. Tất cả những gì  hắn đối xử với cậu cũng chỉ là để bảo vệ cậu thôi.

Lộc Hàm.. nếu như cậu không xuất hiện thì có lẽ Thế Huân đã làm những chuyện dại dột rồi. Đối với hắn điều quan trọng nhất lúc này chỉ có mẹ và cậu. Hắn làm mọi thứ cha mình yêu cầu cũng chỉ để bảo vệ hai người.

Cha hắn quả thật là một kẻ rất đáng sợ. Ông ta dùng mọi thủ đoạn để ép buộc Thế Huân làm những thứ ông ta yêu cầu. Thế Huân sống như một con rối trước sự điều khiển của chính người cha đẻ của mình. Từ bé đến giờ hắn ta chưa bao giờ trống đối lại ông ta, nếu không vì cậu hắn đã không bị ông ta hành hạ đến mức này.

Kể cả chuyện hắn kết hôn cũng là do cha hắn ép. Ông ta lấy tính mạng của mẹ mình và cậu để ép buộc hắn.

Tôi và Thế Huân đã chuẩn bị rất nhiều kế hoạch để lật đổ ông ta, chỉ cần chút thời gian nữa thôi... nếu như cậu cố gắng chờ đợi hắn... nếu như cậu cố gắng tin tưởng hắn... nếu như cậu không bỏ đi thì có lẽ thời cơ đã tới. Nhưng hắn đã phát điên lên khi nghe tin cậu bỏ đi, dùng mọi cách để trốn đi tìm cậu, nhưng lần nào cũng bị người của cha hắn bắt về và đánh đập.. những vết thương còn chưa lành hắn lại bỏ đi nữa...

Lộc Hàm.. cậu đừng hận Thế Huân... Thế Huân thật sự rất yêu cậu!"

.

.

Tôi chỉ biết chết lặng trước những gì Chung Nhân nói.

Tim tôi một lần nữa thắt lên từng cơn đau đớn. Tôi chạy như một kẻ điên đến bên anh, nhìn bóng dáng yêu thương đang nằm bất động tôi chỉ biết nằm gục bên cạnh anh mà khóc nức nở... Tôi không biết phải làm gì vào lúc này nữa...

THẾ HUÂN... THẾ HUÂN, EM SAI RỒI. EM SAI RỒI... XIN ANH HÃY TỈNH LẠI ĐỂ NHÌN EM MỘT LẦN... MỘT LẦN THÔI...

Tại sao tôi lại dại dột như thế này?

Tại sao lại không thể tin tưởng vào tình yêu anh dành cho tôi??

Tôi đã quá nhỏ nhen và mù quáng.

Sự đau đớn của tôi sao có thể bằng nỗi đau thể xác lẫn tinh thần mà anh đã phải chịu đựng.

Sao không ai nói gì cho tôi biết hết vậy?? Tại sao lại để tôi hận người tôi yêu đến mức này??

THẾ HUÂN, ANH HÃY TỈNH LẠI VÀ NHÌN EM ĐI..

EM XIN ANH!!!

ĐỪNG BỎ RƠI EM...

TỈNH LẠI ĐI THẾ HUÂN...

Tôi cứ như vậy cho đến khi ngất lịm đi rồi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần, nhưng vô vọng, anh vẫn nằm im như vậy. Tôi chỉ còn biết ở bên anh và cầu nguyện.

Thời gian thấm thoắt trôi đi, đã hơn hai tuần rồi mà anh vẫn nằm bất động như vậy. Tôi chỉ trực chờ bên cạnh chăm sóc anh không rời xa nửa bước. Ngày nào cũng thủ thỉ mọi điều bên tai anh. Cố gắng chờ đợi... chờ đợi... và chờ đợi.

Tôi sợ mất anh... những ý nghĩ như vậy cứ ám ảnh khiến toàn thân tôi đau đớn mà rơi lệ.

.

.

"Thế Huân.. em đã bao giờ nói với anh rằng "em yêu anh" nhiều như thế nào chưa?

Tại sao anh luôn làm những thứ khiến em đau khổ... Tại sao không thể thành thật với em, em có thể cùng anh chịu đựng mà... tại sao luôn chịu đựng một mình như vậy... Em đau lòng lắm anh biết không... Em sợ mất anh, sợ nhiều lắm... Em đã không thể sống thiếu anh được nữa rồi... Từng giây, từng phút em chỉ nghĩ về anh mà thôi... Làm ơn hãy tỉnh lại và nhìn em đi... Em nhớ anh nhiều lắm... đừng nằm như vậy nữa... Em sắp không chịu được nữa rồi...

Em yêu Anh..

....yêu Anh...

.........yêu Anh....

.............yêu Anh.....

...

"Tiểu Lộc."

"Thế Huân......."

Tôi như chết lặng đi khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của người tôi yêu. Anh ấy đã tỉnh lại rồi. Tôi chỉ biết ôm chặt lấy anh mà khóc.

"Thế Huân.. anh đã tỉnh lại... cuối cùng thì anh cũng tỉnh lại rồi..."

"Tiểu Lộc của anh đừng khóc... anh đau lòng..."

"Thế Huân em xin lỗi..."

"Đừng khóc nữa... anh không sao... Tiểu Lộc em đừng khóc nữa..."

"Em nhớ anh nhiều lắm... em đã sợ rằng anh không bao giờ tỉnh lại để nhìn em... em sợ lắm...."

"Anh cũng nhớ em nhiều lắm... ngày nào anh cũng nghe thấy tiếng em bên cạnh... nhưng anh không thể nào mở mắt ra được... anh cũng sợ rằng không thể mở mắt ra để nhìn thấy em..."

"Thế Huân... em đã hiểu lầm anh... em đã không tin tưởng anh khiến anh phải chịu đựng nhiều như thế này... em sai rồi..."

"Anh chỉ toàn mang lại cho em đau khổ... anh đáng bị như vậy... Tiểu Lộc, em đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.. anh xin lỗi..."

"Thế Huân..."

"Em đừng khóc... anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa..."

"Em yêu anh... em thật sự rất yêu anh..."

"Anh biết... anh cũng rất yêu em..."

Chúng tôi cứ ôm nhau khóc như vậy... cuối cùng thì anh cũng chịu tỉnh lại... gương mặt vẫn còn xanh xao... giọng nói vẫn còn yếu ớt cứ thủ thỉ mọi điều bên tai khiến lòng tôi càng đau lòng hơn...

Dù biết rằng trước mắt còn biết bao nhiêu sóng gió, không biết cha Thế Huân rồi sẽ gây ra những chuyện gì nữa, nhưng chỉ cần có anh bên cạnh như lúc này, tôi dù có chết cũng không bao giờ muốn buông tay.

Chung Nhân đặt cho chúng tôi một phòng riêng trong bệnh viện, để tiện cho người bảo vệ và khỏi bị người khác làm phiền. Ngày qua ngày chúng tôi cứ quấn quýt lấy nhau như vậy, tất cả những nỗi lòng cuối cùng cũng được bày tỏ, mọi chuyện dù là nhỏ nhất cũng đã tâm sự hết cho nhau nghe, tôi và anh không ngớt thủ thỉ mọi điều bên tai, những ngày hạnh phúc bên nhau cuối cùng cũng trở lại... Thế Huân cuối cùng cũng dần bình phục, những vết thương cuối cùng cũng mờ đi...

"Anh còn đau chỗ nào không?"

"Anh đã hết đau rồi, chỉ là chưa thể đứng dậy được thôi."

"Bác sĩ nói anh vẫn cần nằm thêm một tuần nữa mới có thể đi lại được, anh không được làm điều gì dại dột đâu đấy."

"Anh biết rồi mà... nhưng anh chỉ muốn đi cùng em đến đâu đó thôi, anh sắp chết vì cứ nằm mãi một chỗ như thế này rồi..."

"Anh lại bắt đầu làm nũng như một đứa trẻ, em vẫn ở đây bên cạnh anh mà, có rời xa anh nửa bước đâu."

"Chính vì em chịu ở đây, nên anh mới chịu nằm yên như thế này đấy..."

"Anh thật là... cố gắng chịu đựng thêm chút nữa đi..."

"Tiểu Lộc... lại gần anh hơn một chút đi..."

"Em ôm anh như này vẫn chưa đủ sao?"

"Chưa... anh muốn chặt hơn nữa... anh sợ em sẽ chạy đi mất."

"Đồ ngốc, em sẽ không đi đâu cả."

"Tiểu Lộc anh yêu em..."

"Ngày nào anh cũng nói câu này mà không thấy chán?"

"Không... anh còn muốn nói nhiều hơn nữa."

...

"Em cũng yêu anh..."

"Tiểu Lộc..."

Anh khóa môi tôi lại bằng một nụ hôn nóng bỏng, ngày nào tôi cũng ở bên cạnh anh không rời đi chỉ nửa bước, vậy mà vẫn chưa đủ. Âu yếm nhau đến mức ngoài những lúc ăn uống hay làm những việc vặt ra chỉ một mực quấn lấy nhau mà cảm giác nhớ nhung vẫn không thể dứt. Đã lâu lắm rồi chúng tôi không ân ái, cho đến hôm nay tôi biết cả hai đã không thể chịu được nữa.

"Tiểu Lộc anh muốn..."

Anh cứ thế dụi sâu vào hõm cổ tôi, hơi thở lúc này trở nên khó nhọc, bàn tay di chuyển khắp nơi trên cơ thể khiến tôi không thể không nhúc nhích.

"Nhưng anh vẫn còn đau.."

"Anh đã hết đau rồi, chỉ là chưa thể cử động thôi... anh không chịu được nữa rồi..."

Toàn thân tôi lúc này cũng nóng dần lên bởi những vuốt ve, hai dục vọng lúc này cũng đã cương cứng bởi những ham muốn nổi lên không ngừng. Tôi ngồi dậy cởi bỏ hết những thứ còn mặc trên người rồi từ từ nằm xuống bên cạnh anh, để anh có thể thoải mái vuốt ve.

Từng động chạm lên cơ thể tôi không ngừng, những nụ hôn ngày một thêm sâu, tôi cứ nhấp nhổm để anh được thoải mái mơn trớn làn da mà không phải cử động. Đến khi toàn thân tôi hứng phấn đến cực đỉnh liền ngồi dậy nhẹ nhàng lột bỏ quần áo của anh xuống.

Anh lúc này chỉ có thể nằm im, còn tôi là người chủ động. Tôi sẽ dùng hết sức để anh được thỏa mãn, cũng như sự khao khát anh trong lòng tôi lúc này vậy.

"Tiểu Lộc em làm được không... nếu không muốn thì để lần sau, anh chịu được..."

Tôi lắc đầu, nhìn sâu vào mắt anh để anh có thể nhận ra sự ham muốn anh của tôi lúc này, rằng tôi ổn, tôi làm được...

"Tiểu Lộc..."

Tôi lao vào đôi môi anh, lần này rất nhanh và mạnh, cứ hôn điên cuồng cho đến khi cả hai phải thốt ra những tiếng rên rỉ.

Hai cơ thể lúc này đã trần trụi, tôi ngồi lên người anh để nụ hôn được thoải mái hơn, để anh có thể vuốt ve tấm lưng trần của tôi lúc này.

Mỗi khi tôi ấn môi anh thật mạnh và đẩy đầu lưỡi sâu vào trong khoang miệng lại khiến anh phát ra những tiếng thở dốc, không chịu được mà bóp ngực tôi rất mạnh, rồi trườn xuống eo, cuối cùng đến đùi. Những vết bấu mạnh đến nỗi tôi biết sẽ để lại những vết thâm tím, nhưng vẫn muốn anh mạnh tay hơn nữa. Đến khi tôi không chịu được mà rời làn môi anh xuống cổ và đặt đầu lưỡi ướt át của mình lên khắp người anh.

Tôi dừng lại trước dục vọng đã cương cứng của anh lúc này, đã lâu rồi tôi không nếm hương vị của nó nên có chút ngần ngại.

"Tiểu Lộc, nếu em không muốn thì đừng làm.."

Nhưng những ham muốn của tôi lúc này đã đến đỉnh điểm rồi, tôi nhẹ rướn người lên đặt một nụ hôn lên môi anh.

"Em muốn."

Rồi từ từ cúi xuống liếm nhẹ đầu dục vọng khiến anh khẽ co mình, tôi từ từ đút sâu vào khoang miệng mình, dùng đầu lưỡi để cảm nhận từng milimet dục vọng đã cương cứng hoàn toàn của anh lúc này. Những ham muốn cứ tiếp tục tăng dần khiến động tác của tôi ngày một nhanh, tôi mút đến điên cuồng mà không muốn dừng lại, chỉ đến khi anh không chịu được mà gọi tên tôi mới chịu nhả ra.

Cả hai lúc này thở mạnh hơn, hai đôi môi lại quấn lấy nhau một lần nữa.

"Tiểu Lộc anh cũng muốn.. anh muốn..."

Tôi lúc này cũng muốn, nhưng anh không thể cử động được, tôi đành tiến lên quỳ xuống và để lộ dục vọng mình trước mặt anh một cách thoải mái nhất, để anh có thể vừa nằm vừa tận hưởng.

Cảm giác y như những lần chúng tôi âu yếm nhau vậy, chỉ có những khát khao và dục vọng mới có thể bồi đắp thêm cho ngọn lửa tình yêu của chúng tôi ngày một thêm sâu. Tôi và anh không thể thiếu những giây phút thỏa mãn nhau như thế này, mà chỉ có thể nhiều hơn mà thôi.

Tôi vịn tay mình vào thành giường, cố gắng đưa đẩy nhẹ nhàng dục vọng đang nằm gọn trong miệng để anh không phải cử động nhiều, những tiếng rên rỉ bắt đầu phát ra khi anh thỏa mãn tôi không ngừng, đến khi đạt giới hạn tôi rút ra thật mạnh và mút chặt lấy môi anh để kìm hãm sự thèm khát của anh lúc này.

Khi cả hai đã có thể bình tĩnh lại, thân dưới lúc này đã ướt nhẹp tôi nhẹ nhàng tìm lấy dục vọng anh và từ từ đặt lên cửa mình rồi từ tốn tiến vào. Tôi lúc này đang trong tư thế ngồi trên người anh nên bắt buộc phải đưa đẩy. Anh giữ lấy phần eo và dùng hết sức trên cánh tay mình để giúp tôi đưa đẩy được nhiều hơn. Thỉnh thoảng tôi cúi người xuống hôn anh, tôi đưa đẩy rất nhẹ nhàng để tránh cho cả hai không cảm thấy đau, cứ từ từ như vậy.. lâu... rất lâu cho đến khi thấm mệt tôi gục hẳn trên người anh, anh ôm chặt lấy thân tôi cố dùng sức để tôi đưa đẩy thêm vài lần rồi cùng nhau xuất ra một lúc.

...

"Tiểu Lộc, cảm ơn em đã ở bên cạnh anh... anh hạnh phúc lắm."

"Em cũng vậy."

Vòng tay lại ôm chặt lấy nhau một lần nữa. Chúng tôi cứ thế chìm sâu vào những giấc mơ hạnh phúc.

Thời gian cứ như vậy mà trôi đi, cuối cùng cũng đến ngày mà Thế Huân được xuất viện. Chúng tôi nở những nụ cười hạnh phúc, tay trong tay dắt nhau đi ra cổng viện... những ngày tháng sống trong lo lắng và sợ hãi cuối cùng cũng đã qua. Chúng tôi tạm thời được an toàn bên nhau dù những sóng gió chưa hề dứt.

Cánh cổng bệnh viện bắt đầu xa dần, chúng tôi đi được một đoạn thì bất ngờ bị chặn lại bởi một đám người mặc đồ đen.

Là người của cha Thế Huân.

"BUÔNG RAAAAAAAAAA" – Một tên to lớn túm lấy người tôi trong khi Thế Huân vẫn nắm chặt tay tôi lúc này.

"TIỂU LỘC."

"THẾ HUÂN!!!!"

"TIỂU LỘC EM ĐỪNG SỢ.. CÓ ANH ĐÂY RỒI."

Thế Huân cố gắng dùng sức đánh lại lũ người cứ bâu lấy chúng tôi, lấy thân mình che chắn cho tôi khỏi những đòn của bọn chúng.

"THẾ HUÂN CẨN THẬN!!!"

Tôi hét lên khi một lên định đánh lén từ đằng sau và gục xuống khi đỡ một gậy cho Thế Huân. Toàn thân tôi lúc này nằm im đau đớn. Thế Huân ôm chặt lấy tôi mặc cho bị lũ người kia liên tục đánh đập.

"Tiểu Lộc, đừng sợ, có anh ở đây rồi.."

"Thế Huân..."

Tôi chỉ biết khóc lóc nằm im trong lòng anh, nỗi sợ hãi lúc này khiến toàn thân run rẩy. Thế Huân vừa mới bình phục, lại phải chịu đòn thay cho tôi, lòng thắt lên từng cơn tôi cứ chỉ khóc nấc lên thành tiếng, còn Thế Huân vẫn ôm chặt không cho tôi nhúc nhích.

Tôi chìm trong nỗi sợ hãi, cứ như này thì chúng tôi sẽ chết mất. Tôi thật sự không muốn...

Chợt tiếng còi cảnh sát vang lên, lũ côn đồ bị tóm gọn chỉ trong một lúc.

Là Chung Nhân. Chung Nhân đã kịp thời phát hiện cha Thế Huân sai người hãm hại chúng tôi nên đã gọi cảnh sát tới.

"Thế Huân. Lộc Hàm. Hai người không sao chứ?"

"Chung Nhân. Thật may vì cậu đã đến kịp." – Thế Huân lúc này cố nở một nụ cười gượng gạo để đáp lại Chung Nhân.

"Cậu không cần phải cố cười như thế đâu. Còn sống là may rồi. Cậu còn có thể đi được chứ."

"Tôi ổn. Không sao cả."

"Hiện giờ cha cậu đang rất tức giận, nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn để bắt được hai người, vì vậy hai người cần phải tạm trốn đi một thời gian."

"Tiểu Lộc.. Em đồng đi ý cùng anh chứ?" – Anh ngước lên nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi.

"Em sẽ đi cùng anh dù bất cứ đâu đi chăng nữa." – Tôi gật đầu rất nhanh, mặc dù nghĩ đến việc phải rời xa đất nước này, rời xa những thứ vốn đã quen thuộc, rời xa những người thân yêu nhưng chỉ cần đấy là anh, tôi nguyện đi cùng anh dù bất cứ đâu, chỉ cần được ở bên cạnh anh là đủ.

"Vậy tốt rồi. Tôi sẽ sai người đưa hai người ra sân bay, tôi đã chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ rồi. Đây là địa chỉ người quen của tôi ở thành phố Hannover ở Đức, hai người chỉ cần tìm đến địa chỉ này thôi. Đừng lo vì họ cũng là người Hàn, họ nhất định sẽ chăm sóc cho hai người."

"Cảm ơn cậu Chung Nhân."

"Đừng khách khí như vậy, tôi cũng muốn trả ơn cậu đã cứu mạng tôi. Cậu là người bạn và là người thân duy nhất của tôi."

Tôi nhìn hai người họ ôm chặt lấy nhau mà ấm lòng. Chúng tôi thật may vì còn có Chung Nhân bên cạnh.

"Hai người lên xe đi, tôi còn phải quay về Hàn. Đừng lo lắng Thế Huân, ông ta vẫn chưa biết kế hoạch của chúng ta."

"Chung Nhân. Cậu hãy bảo trọng."

"Cậu cũng vậy!"

Chúng tôi ngậm ngùi tạm biệt nhìn Chung Nhân cho đến khi bóng dáng hắn khuất hẳn mới chịu lên xe để người của cậu ta đưa ra sân bay. Tôi hít một hơi thật sâu để cảm nhận nơi tôi sinh ra một lần cuối, cố gắng in sâu trong tâm trí mình từng khung cảnh nơi đây.

"Tiểu Lộc, em không hối hận chứ."

Tôi khẽ lắc đầu nắm chặt bàn tay anh và đặt lên môi anh một nụ hôn của sự tin tưởng. Tôi nguyện trọn đời này bên anh.

..........................................................................

[Một tháng sau..]

Thời gian cứ như vậy mà trôi đi không ngừng. Chỉ trong một thời gian ngắn mà rất nhiều thứ đã thay đổi.

Chung Nhân cuối cùng cũng tìm được những chứng cứ làm ăn phi pháp của cha Thế Huân khiến ông ta phải ngồi tù chung thân. Tập đoàn Ngô Thị lúc này chính thức được thừa hưởng bởi Thế Huân, nhưng anh đã từ bỏ tất cả để ở lại bên tôi, một mực tin tưởng Chung Nhân và giao cho anh ta quản lý.

Mẹ Thế Huân cũng đã được Chung Nhân tìm thấy và đang được điều trị rất tốt, bà đang dần dần hồi phục. Cha tôi lúc này cũng đã được lên chức Giám Đốc trong tập đoàn Ngô Thị, là do những nỗ lực của ông đạt được mà không cần sự giúp đỡ của Thế Huân. Cha mẹ tôi lúc này cũng đang sống rất đầy đủ và hạnh phúc. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau.

Tôi và Thế Huân đã quen dần với cuộc sống yên bình ở nơi đây. Người thân của Chung Nhân đối xử với chúng tôi rất tốt, những người hàng xóm nơi đây cũng rất thân thiện, chúng tôi cũng đã có thể giao tiếp với họ bằng những ngôn ngữ ít ỏi mà chúng tôi học được, thật sự là không muốn rời xa nơi này.

"Tiểu Lộc của anh, em đang suy nghĩ điều gì mà chăm chú vậy?"

Tôi hơi giật mình khi bị Thế Huân ôm từ sau lưng.

"Anh đã đi đâu cả ngày hôm nay vậy? Sao không chịu nói gì với em?" – Tôi nói với vẻ đầy giận dỗi, tôi không thể chịu được việc xa anh ấy dù chỉ là một chút.

"Anh không muốn đánh thức em dậy. Anh đã tìm được một ngôi nhà nhỏ cạnh bờ biển, chúng ta có thể mở một quán coffee nhỏ ở đó, em thấy thế nào?"

"Điều đó thật tuyệt." – Tôi nở một nụ cười ngoác đến tận mang tai, tôi rất thích biển và Thế Huân cũng vậy, chúng tôi đã có dự định sẽ mở một quán coffee nhỏ để có việc làm cho đỡ buồn, và sẽ trang trí nó thật đẹp như những gì chúng tôi thường nghĩ, những lúc rảnh dỗi có thể cùng nhau đi dạo bãi biển. Chỉ cần nghĩ đến vậy tôi cũng tưởng tượng được những ngày tháng tiếp theo hạnh phúc như thế nào rồi.

"Đồ láu cá, không giận anh nữa sao?"

"Tất nhiên là không rồi."

Tôi quay lại nhìn anh, chúng tôi nhìn nhau bằng sự âu yếm, cảm giác yêu thương chưa bao giờ dứt, chúng tôi lúc nào cũng yêu nhau như những người mới yêu vậy. Anh lại nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ nhàng và nồng nàn.

Khi nụ hôn vừa dứt, Thế Huân lấy trong túi áo ra một hộp nhỏ màu đỏ. Tôi ngạc nhiên hết sức khi nhìn thấy vật ở bên trong.

"Đồng ý lấy anh nhé, Tiểu Lộc."

.

.

.

"Vâng, em đồng ý."

.

.

.

"Tiểu Lộc, anh yêu em.. trọn đời yêu em."

"Thế Huân, em yêu anh.. trọn đời yêu anh."

tumblr_mtfe38wr8M1rduw8lo1_500

HAPPY ENDING & THEEND.

[.. Cuối cùng thì fic cũng đã hoàn, đây là lần đầu tiên mình viết được một short-fic với nội dung dài và đầy ý nghĩa như thế này.

Thật sự là mình chưa bao giờ có thể nghĩ đến việc có thể viết fic, nhưng vì tình yêu dành cho HunHan và ước ao tình yêu của 2 bạn trẻ trở thành hiện thực mà dành hết tâm huyết và tình cảm để viết lên một kết thúc có hậu như thế này. Mình đã rất nhập tâm khi viết fic này, đã khóc rất nhiều cho những cảnh đau khổ của 2 bạn trẻ, hy vọng khi đọc fic các bạn cũng cùng một cảm nhận như mình ^^

Tuy fic này chủ yếu là yaoi của HunHan và mình biết nhiều người sẽ không thích nên đã gán mác PG-17 to NC21+ để cảnh báo trước những người không thích đọc thì đừng click, vì mình không thích nhận được những phản hồi trái chiều và tiêu cực, dù sao cũng là công sức mình bỏ ra, nhưng thật sự là nội dung fic rất ý nghĩa và mình thật sự hài lòng về nó.

Cảm ơn những người đã theo dõi và ủng hộ fic của mình từ đầu đến cuối. Cảm ơn những người luôn động viên và commt cho fic của mình. Mình sẽ cố gắng để có thể viết được nhiều fic hay hơn nữa.

Kamsamita ^^..]

[25.10.2013 – by ThuBin]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan