[Short-fic NC21][HunHan] | "Khát Khao Khôn Cùng" - Chap 4 (21+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn một tuần trôi qua, tôi ngày đêm mong ngóng bóng hình hắn nhưng đổi lại chỉ là sự chờ đợi trong vô vọng.

Cõ lẽ nào tôi đã không còn hứng thú với hắn?

Có lẽ nào tôi đã không còn gì để hắn lợi dụng nữa?

Nếu sự thật là như vậy thì tôi sẽ phải sống như thế nào khi những ngày tiếp theo không có hắn bên cạnh?

Cứ nghĩ đến điều đó lòng tôi lại run rẩy trong sợ hãi.

"Thế Huân. Làm ơn đừng đối xử với em như vậy.."

Tôi cứ thế sống như cái xác không hồn, lúc nào cũng tự nhốt mình trong phòng để có thể cảm nhận được mùi hương của hắn còn xót lại. Nhiều ngày mới ăn một bữa đến khi thức ăn đã cạn sạch cũng chẳng muốn đi kiếm.

Cứ tự hành hạ thân thể mình như vậy.

Đêm nay, tôi nằm thổn thức một mình trong bóng đêm, đầu óc lúc này đã trống rỗng, toàn thân co ro vì lạnh buốt.

Tôi cứ nghĩ rằng mình đang mê man mà sinh ra ảo giác, thân thể lúc này đang được ôm rất chặt. Phải đến khi hắn dụi đầu vào hõm cổ tôi mới biết đó chính là người mà tôi ngày đêm mong nhớ.

Vẫn mùi hương ấy.. vẫn hơi ấm ấy.. tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở nhẹ nhàng đằng sau lưng mình.

"Đồ tồi.. đồ tồi.. tại sao bây giờ mới trở lại.. có biết tôi nhớ anh đến tê tái cõi lòng.."

Tôi âm thầm tự nhủ rồi nuốt ngược vào tim. Người tôi lúc này run lên, thấy vậy hắn càng ôm chặt lấy thân thể tôi hơn.

Hắn cứ chỉ nằm đó và ôm lấy tôi như vậy. Không có những ân ái, không có những vuốt ve, không có những thủ thỉ, lần này hắn chỉ ôm tôi thật chặt trong im lặng.

Tôi muốn thốt ra những lời trách mắng, nhưng tiếng nấc nghẹn ngào lại nuốt ngược vào tim..

Muốn quay lại đối diện ngắm nhìn khuôn mặt hắn cho thỏa nỗi nhớ nhung, nhưng sĩ diện không cho phép tôi làm vậy..

Muốn quay lại vùi mình trong lòng hắn mà thổn thức, nhưng sự yếu đuối không cho tôi lòng can đảm làm điều đó..

Tôi chỉ biết nằm im như vậy, nước mắt lúc này cứ chảy không ngừng, còn hắn vẫn lặng lẽ ôm lấy tôi.

Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với hắn vậy?

Chưa bao giờ tôi thấy hắn mềm mỏng và yếu đuối như thế này.. tôi có thể cảm nhận được hắn khẽ nấc lên trong hơi thở khó nhọc.

Sự im lặng của hắn dần giết mòn trái tim tôi, giờ tôi có thể hiểu được những ngày qua hắn đã phải chịu sự im lặng của tôi như thế nào rồi.

Tôi thật muốn quay lại khóc cho thỏa nỗi chịu đựng này trước mặt hắn, nhưng bản thân cứ không chịu nhúc nhích mà nằm im.. cứ như vậy cho đến khi hắn lặng lẽ ra đi.. tôi lại bật khóc vì hối hận.

Khó khăn lắm mới có được hắn bên cạnh như lúc này, mặc dù chỉ là trong giây lát nhưng tôi lại để tuột mất cơ hội bộch bạch bản thân mình cho hắn biết, để hắn biết rằng "Tôi yêu hắn nhiều như thế nào.. nhớ hắn nhiều như thế nào.."

Tôi thiếp lịm đi trong nỗi lòng tê tái.

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa vang lên liên tục.

Nếu là Thế Huân thì hắn đã có khóa tự vào, cha mẹ cũng không biết tôi ở đây, vậy thì là ai mới được?

Tôi cố gắng ngồi dậy và ra mở cửa.

"Anh là ai?"

"Xin chào." – Người đàn ông chạc tuổi Thế Huân, khuôn mặt thanh tú nở một nụ cười đáp lại tôi.

"Tôi không biết anh."

"A. Chắc Thế Huân chưa bao giờ nhắc đến tôi cho cậu. Tôi là Chung Nhân bạn của Thế Huân, hắn nhờ tôi mang ít đồ qua cho cậu, giờ thì có thể cho tôi vào nhà được rồi chứ?"

Chưa kịp đợi tôi có đồng ý hay không hắn thản nhiên bước vào trong nhà, đặt đống đồ ăn mua sẵn trên bàn và ngồi xuống ghế. Tôi đành lẽo đẽo ngồi xuống cách hắn một khoảng.

"Thì ra cậu là Lộc Hàm. Chẳng trách Thế Huân điên đảo vì cậu."

"Ý anh là sao?"

"Ha ha. Thôi đừng để ý đến những gì tôi nói. Trông cậu như người sắp chết vậy, Thế Huân lo cậu chết đói nên nhờ tôi mua đồ ăn cho cậu. Giờ thì ngoan ngoãn ăn đi, kẻo hắn lại trách tôi."

Tôi nhìn đống đồ ăn trước mặt, thật sự lúc này không nuốt nổi. Hắn vẫn còn lo cho tôi sao?

"Cậu sao vậy? Hay là đau chỗ nào?"

"Không.. tôi không sao. Chỉ là không muốn ăn."

"Cậu đừng hành hạ bản thân mình như thế. Một mình Thế Huân là đủ rồi, hắn sẽ đau lòng khi nhìn thấy cậu như vậy."

Tôi mơ hồ trước những câu nói của hắn, trên mặt tôi lúc này biểu cảm rõ rệt sự không hiểu chuyện.

"Haizzz. Nhìn mặt cậu là tôi đủ biết, chắc Thế Huân lại làm những điều không phải với cậu rồi, hắn ta lúc nào cũng cố tỏ ra mình là một kẻ tàn nhẫn, nhưng sự thật thì.."

Tôi cố gắng im lặng nghe hắn nói tiếp..

"À mà thôi, chắc tôi nói lung tung quá nhiều rồi, để sau này hắn nói cho cậu nghe đi. Tôi có việc gấp phải đi. Hẹn gặp lại."

Hắn nói xong đứng dậy đi ra cửa, bất chợt quay lại nói với tôi trước khi đi hẳn:

"Lộc Hàm. Cậu nhớ ăn uống đầy đủ nhé. Thế Huân rất lo cho cậu, hắn nói nhất định sẽ quay lại gặp cậu.. hãy đợi hắn."

Sau khi Chung Nhân đi tôi không khỏi hoang mang trước những gì hắn nói.

Ngô Thế Huân thật sự quan tâm đến tôi như vậy sao?

Nếu như vậy tại sao luôn lợi dụng rồi bỏ rơi tôi?

Những hoài nghi về hắn trong tôi vẫn còn nhiều lắm, nỗi hận hắn vẫn chưa thể dứt, lòng tự trọng không cho phép bản thân được mềm yếu trước hắn, nhưng có lẽ tôi đã mù quáng trước tình yêu dành cho hắn mất rồi.

Tôi ngồi xuống, cố ăn hết đống đồ ăn trước mặt, ngoan ngõan nghe lời Chung Nhân, chờ đợi hắn sẽ quay lại với tôi. Trong lòng tôi bây giờ chỉ cần được gặp hắn, được nhìn thấy hắn, tôi đã không còn nghĩ ngợi được điều gì nữa.

Một ngày, rồi đến hai ngày.. thời gian dài cứ như hàng thế kỉ. Tôi vẫn nuôi hy vọng hắn sẽ trở về, ngày đêm mong ngóng bóng dáng hắn.. cuối cùng cũng được như ước nguyện.

"Tiểu Lộc."

Tôi nghe tiếng hắn gọi tôi trong màn đêm, hắn nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh ôm tôi vào lòng. Tôi lúc này vẫn nằm im để cảm nhận vòng tay của hắn, vòng tay ôm tôi chặt đến mức toàn thân tôi bắt đầu đau, chịu không nổi tôi xoay người lại đối diện khuôn mặt hắn.

"Anh xin lỗi. Anh làm em đau sao?"

Tôi nhìn hắn khẽ gật đầu.

Đã lâu lắm rồi tôi không được ngắm nhìn khuôn mặt này, ánh mắt lạnh lùng ấy đã từng khiến tôi sợ hãi, nhưng người đang ở trước mặt tôi lúc này không còn là Ngô Thế Huân của ngày trước nữa.

Hắn sao lại tiều tụy đến thế này?

Khuôn mặt gầy xanh xao, hốc hác. Ánh mắt đượm buồn. Trông hắn lúc này đáng thương đến đau lòng.

Tôi không kiềm chế được đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt hắn.

Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra với hắn thế này??

Ánh mắt tôi lúc này tràn ngập yêu thương nhìn hắn. Tôi nhớ hắn biết bao.

"Tiểu Lộc."

Hắn khẽ gọi tên tôi lần nữa, giọng nói lúc này run run. Hắn nhẹ nhàng cầm bàn tay tôi áp lên môi hắn và đặt vào đấy một nụ hôn.

"Tiểu Lộc, anh nhớ em nhiều lắm.."

Chỉ nghe có vậy nước mắt tôi bắt đầu trực trào, tôi sà vào lòng hắn khóc nức nở.

"Tiểu Lộc đừng khóc, anh xin lỗi.."

Tôi nghe giọng hắn ngẹn ngào mà lòng thắt cơn đau.

Tôi yêu hắn.. yêu người đã mang lại cho tôi toàn đau khổ.. yêu đến điên dại cõi lòng..

"Thế Huân...

.............em yêu anh..

...........................yêu anh.."

Chúng tôi cứ ôm nhau như vậy, chặt đến nỗi sợ nếu buông tay ra thì người kia sẽ biến mất vậy.

Tôi ước khoảnh khắc này đừng bao giờ trôi đi.. ước thời gian ngừng lại ngay lúc này.. ước được mãi nằm gọn trong vòng tay hắn.

"Tiểu Lộc.. anh phải đi rồi.."

"..."

"Tiểu Lộc.. hãy tin tưởng anh.. anh sẽ trở lại với em.."

Tôi như vỡ òa khi nghe những điều hắn nói.

Rốt cuộc thì hắn phải đi đâu và làm gì? Không thể ở bên tôi mãi như lúc này sao??

Lòng tôi ngẹn lại, không muốn rời xa hắn.

Hắn cố hít một hơi thật sâu, ôm tôi thật chặt thêm lần nữa, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi rồi từ từ đứng dậy.

"Đừng đi." – Tôi sợ hãi trong cảm giác đây là lần cuối cùng được gặp hắn, cuối cùng cũng chịu thốt lên trong phút yếu mềm, nắm thật chặt bàn tay giữ hắn lại.

"Tiểu Lộc. Em chịu nói với anh rồi sao?"

"..."

"Tiểu Lộc.. anh phải đi.. anh hứa sẽ trở lại.." – Hắn nói có chút ngẹn ngào trong quyết tâm rồi quay mặt đi.

Toàn thân tôi lúc này run lên, chưa bao giờ tôi sợ mất anh như lúc này.

"Thế Huân. Em xin anh đừng đi. Hãy ở lại bên em."

Tôi kéo anh vào lòng mình ôm thật chặt, nước mắt lần nữa lăn dài trên má.

"Tiểu Lộc.. Tiểu Lộc của anh.." – Thế Huân lúc này ôm lấy tôi thổn thức.

"Anh đừng đi.. đừng bỏ rơi em.."

"Tiểu Lộc.."

Tôi biết anh lúc này cũng đang khóc như tôi, hai thân thể ôm chặt lấy nhau, toàn thân bắt đầu run rẩy, những tiếng nấc ngẹn ngào trong màn đêm tĩnh lặng.

Tôi buông lỏng vòng tay, nhìn anh với ánh mắt đầy yêu thương, hôn lên môi anh hòa lẫn dòng nước mắt.

"Ở lại với em trọn đêm nay thôi được không?"

Anh nhìn tôi với ánh mắt đầy âu yếm.

Đã bao lâu rồi chúng tôi không được ở bên cạnh nhau như lúc này.. bao lâu rồi không còn những ân ái mặn nồng.. những khát khao cháy bỏng chưa bao giờ dứt.

Anh nhẹ nhàng đẩy tôi nằm xuống, chúng tôi nhìn nhau một hồi lâu rồi môi chạm môi.. cứ như vậy từ từ mà cảm nhận.. Thì ra hương vị của tình yêu lại ngọt ngào đến thế này.

Biết bao lần ân ái nhưng đây mới thật sự là tình yêu mà chúng tôi thèm khát bấy lâu.

Không còn những hoài nghi, không còn những thống khổ.. chỉ có những nụ hôn nhẹ nhàng, hai đầu lưỡi quấn chặt lấy nhau trong hơi men nồng nàn.. thật lâu.. thật lâu.. như không muốn ngừng lại.

Anh vuốt ve lấy thân tôi một cách từ tốn, tôi nhẹ nhàng lột bỏ những thứ vướng bận trên người, hai thân thể một lần nữa trần trụi, nhưng không vội vàng, không hấp tấp, tôi cứ thế ôm anh vào lòng để cảm nhận từng thớ da thịt đang nằm đè lẫn nhau.

Hai đôi môi vẫn nhẹ nhàng quấn lấy nhau mà chưa hề dứt, nụ hôn nhẹ nhàng như thế này thật khác lạ. Chúng tôi đã từng nhảy bổ vào nhau mỗi khi lên cơn khát tình, chỉ có sự gấp gáp xen lẫn những hơi thở hổn hển, nhưng ngay lúc này tôi chỉ muốn mãi đắm chìm trong làn môi của anh. Tôi cứ từ từ mà cảm nhận từng chút.. từng chút một. Hai đầu lưỡi lúc này liên tục trườn sâu vào khoang miệng để lục lọi không ngừng. Tôi bị hưng phấn cực đỉnh vì nụ hôn ngày một ướt át. Toàn thân lúc này trở lên nỏng bóng, hai vật cương cứng liên tục chà sát vào nhau không ngừng.

"Thế Huân.."

Tôi khẽ gọi tên anh qua những kẽ hở, hai tay lúc này di chuyển không ngừng đằng sau tấm lưng trần mảnh mai của anh. Tôi cố gắng ép anh thật chặt vào thân mình hết sức có thể, sự động chạm mạnh khiến cả hai không thể phát ra những tiếng thở hổn hển. Chưa bao giờ chúng tôi cảm nhận được sự thèm khát nhau trong hương vị nồng nàn của tình yêu như thế này. Tôi cứ thế rên khẽ khi những ham muốn ngày một dâng lên.

"Tiểu Lộc.. Anh yêu em.."

Thế Huân cố gắng chỉnh đốn lời nói trong những tiếng thở gấp gáp bên tai tôi. Sau điều này càng khiến toàn thân tôi thêm kích thích hơn nữa. Tôi tìm lại làn môi anh và ngấu nghiến.

"Tiểu Lộc, anh không chịu được nữa rồi...."

Lời nói vừa dứt anh liền rời khỏi làn môi tôi nhẹ nhàng cúi xuống đặt lần lượt dấu hôn lên khắp cơ thể,.. mọi chỗ.. mọi nơi.. mọi ngóc ngách.. không chừa một chỗ trống nào. Tôi có thể cảm nhận được đầu lưỡi ướt át cùng làn môi anh đang di chuyển trên thân thể mình. Tôi chỉ biết nằm run rẩy khi từng động chạm của anh cứ khiêu khích tôi không ngừng.

Tôi khẽ rùng mình khi anh đặt vài nụ hôn lên dục vọng mình, khiến nó bắt đầu ngóc lên một chút. Không chịu được tôi chồm dậy tìm lấy làn môi anh, chúng tôi lại đắm chìm trong những nụ hôn một lần nữa.

Một lúc sau, anh nhẹ nhàng đẩy tôi nằm xuống. Lần này tôi nhìn anh hôn lên ngực mình, anh cứ vờn ở hai đầu nhũ thật lâu cho đến khi tôi khẽ rùng mình và hưng phấn trở lại.

"Ưmmm..."

Tôi bắt đầu rên khẽ, hai chân lúc này quấn quanh người anh để kéo sát về phía mình hơn, còn anh rướn người lên liếm láp vành tai và mút sâu vào hõm cổ. Lần này anh để lại những vết cắn lên khắp bả vai tôi và mút dọc quai hàm, dù không thật sự đau nhưng cũng sẽ để lại những vết thâm tím, điều này khiến tôi càng trở nên phấn khích, toàn thân lúc này như bốc hỏa, để mặc anh chu du khắp cơ thể một lần nữa.

"Tiểu Lộc.. như thế này đã được chưa?"

Đôi tay anh lúc này khẽ lướt dọc đùi và mơn trớn khắp người khi vừa dứt lời. Nhẹ nhàng tách rộng hai chân ra, dục vọng tôi lúc này để lộ trước mặt anh, tôi nhìn anh bắt đầu lặn ngụp, khi đầu lưỡi anh khẽ liếm đầu dục vọng tôi rồi nuốt chửng, tôi cảm giác như dục vọng của mình có thể cảm nhận mọi thứ trong khoang miệng anh.

"Thế Huân à.."

Tôi khẽ rên lên khi đầu anh liên tục nhấp nhổm, tôi biết anh lúc này đã cương cứng lắm rồi. Đôi tay anh lúc này giữ chặt lấy đùi để giữ cho tôi không thể nhúc nhích.

"AHH..."

Bất chợt hàm răng anh khẽ cạ vào dục vọng khiến tôi rùng mình mà hét lên. Tôi với tay nắm lấy tóc anh để hy vọng anh có thể dừng lại vì tôi có thể xuất ra ngay lúc này, vì tôi chưa muốn.. nhưng Thế Huân còn đang mải mê ngấu nghiến lấy nó mà không chịu dừng lại, tôi chỉ biết nằm im rên rỉ mà cố gắng kìm hãm bản thân mình lại.

"AHHHH..........."

Tôi bắt đầu phát ra những tiếng rên dài hơn khi anh ngày một mút mạnh.

"Đừng mà.."

Tôi cố gắng thốt lên để anh có thể dừng lại ngay lúc này. Cảm nhận rằng tôi có lẽ không chịu được nữa anh mới chịu nhả dục vọng ra và ngước lên nhìn tôi.

"Thế Huân.."

Ngay khi bắt gặp ánh mắt ấy càng khiến tôi kích thích hơn nữa, tôi bật dậy lần nữa và lao vào nụ hôn.

"Ưm..... ưmm...."

Chúng tôi cứ thế phát ra những tiếng rên rỉ ngày một mạnh hơn xen kẽ nhưng nụ hôn nồng nàn.

Thời khắc này tôi không bao giờ có thể quên. Lòng tôi luôn thèm khát anh, khao khát anh.. những hình ảnh ân ái đã thấm sâu trong tâm trí nhưng giờ phút này đây tôi mới thực sự cảm nhận được.. đây mới thực sự là tình yêu mãnh liệt của chúng tôi.

"Thế Huân.. Em yêu anh.."

Lần đầu tiên tôi nói yêu anh, lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu từ nơi anh, tôi đã vứt bỏ hết những mặc cảm ban đầu để có thể thốt lên rằng "Tôi yêu anh hơn bao giờ hết".

Trọn đời này chỉ ước ao có anh bên mình.

Hận thù đã biến thành sự đau đớn..

Sự đau đớn đã biến thành nỗi nhớ nhung..

Nỗi nhớ nhung đã biến thành tình yêu mãnh liệt..

Hơn bao giờ hết tôi chỉ muốn anh biết rằng, tình yêu tôi dành cho anh đã xóa tan sự hận thù. Lòng tôi nguyện trao chọn riêng mình anh.

Ngô Thế Huân.. người mà tôi yêu thương tận đáy lòng.

"Tiểu Lộc..."

Tôi nghe anh gọi tên tôi trong niềm chất chứa. Dù anh có đang dấu diếm điều gì tôi cũng sẽ một mực tin tưởng vào tình yêu ở nơi anh.

Nhưng càng yêu anh, tôi lại càng lo sợ mất anh hơn bao giờ hết.

Cơ thể chúng tôi lúc này vẫn đang hòa quyện lẫn nhau, khi sự hưng phấn đã đạt đến đỉnh điểm anh đặt tôi nằm xuống, nhẹ nhàng cầm dục vọng tiến sâu bên trong.

"AAHHH..."

Tôi rít lên khi anh bắt đầu xâm nhập, đã lâu không ân ái, cửa mình lúc này đã nhỏ lại nên cảm giác đau đớn không thể tránh khỏi.

"Tiểu Lộc.. anh căm ghét phải nhìn thấy em đau đớn như thế này.."

Tôi lắc đầu ý muốn trấn an rằng tôi ổn khi anh nhẹ nhàng thì thầm vào tai tôi.

"Tiểu Lộc.. anh đã để em phải chịu đựng nhiều rồi.. anh xin lỗi.. chỉ vì anh quá yêu em.."

Những lời hối lỗi ngọt ngào cứ thế văng vẳng bên tai tôi, những lời tôi đã muốn nghe nhiều đến mức nào.

Toàn thân tôi lúc này bị rơi vào trạng thái mê man, tôi dù đau đớn nhưng vẫn muốn anh tiếp tục tiến sâu.. sâu hơn nữa.

Tôi thích cảm giác khi bị anh lấp sâu vào bên trong mình, tôi có thể chịu sự đau đớn nhiều hơn nữa, miễn đó là anh. Như vậy chúng tôi mới thật sự hòa vào làm một.

Những cú thúc vào người tôi rất chậm rãi, tôi cứ lặng lẽ nhìn sâu vào mắt anh, cảm nhận sự kích thích đến tê dại, tôi lúc này thèm khát anh hơn bao giờ hết.

Toàn thân tôi ngày một nhức nhối, tôi nghĩ có thể mình sẽ xuất ra mất nhưng anh cứ từ tốn như chưa muốn tôi xuất ra vậy, cứ nhẹ nhàng rút ra rồi lại tiến vào khiến tôi không thể.

"Thế Huân à.. mạnh nữa lên....."

Tôi rên rỉ trong khoái cảm và dục vọng đang trào dâng. Kéo mạnh người anh áp vào người tôi và mút chặt lấy môi anh.

Thế Huân lúc này bị tôi ôm chặt toàn thân, khiến cơ thể càng khít chặt lấy thân tôi hơn nữa mà càng lúc càng thúc mạnh hơn. Đến khi tôi chuẩn bị xuất ra thì anh lại ngừng lại.

"Thế Huân.. Làm ơn đi.. em không chịu được nữa rồi.."

"Nhưng anh chưa muốn, anh chưa muốn em xuất ra vào lúc này.."

Nói rồi anh nhẹ nhàng vuốt ve lấy thân dưới khiến tôi bắt đầu co giật, anh biết tôi đã kiệt sức nhưng vẫn cần tôi.. vẫn muốn tôi nên chưa thể để tôi xuất ra được.

"Anh yêu em.."

Anh lại nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai tôi những lời nói yêu thương, tôi chưa kịp đáp lại thì anh lại bắt đầu di chuyển, bàn tay lúc này cầm lấy dục vọng tôi và bắt đầu sục theo những đưa đẩy của mình.

Tôi chỉ biết nằm im chịu từng cú thúc ngày một mạnh dần của anh, hai tay bấu chặt lấy tấm lưng trần. Được một lúc anh nâng hai chân tôi lên thật cao để dục vọng anh có thể tiến sâu vào bên trong tôi hơn nữa. Cứ như vậy mà thúc mạnh, tôi có thể cảm nhận được dục vọng anh lúc này đã đạt đến điểm khoái cảm nhất mà không thể kìm hãm lại được nữa.

"AAAAAAAAAaaaaaaaaaaaaaaaa.. mạnh nữa lên......"

Chỉ đợi có vậy, anh dồn hết tất cả những sức lực còn lại thúc vào sâu bên trong tôi một cách điên đảo, bàn tay vẫn liên tục sục dụng vọng của tôi không ngừng. Cuối cùng tôi cũng rên lên mà xuất ra trong lòng tay anh và lên khắp cơ bụng mình. Tôi đã xuất rất mạnh và rất nhiều khiến toàn thân lúc này mềm nhũn lại vì kiệt sức, nhưng anh lúc này vẫn chưa xuất nên cố thúc tôi thêm vài lần nữa rồi cũng lấp đầy bên trong tôi.

Chúng tôi vẫn ôm chặt lấy nhau và thở dốc, những tiếng thở gấp gáp không ngừng.

Tôi khẽ rùng mình khi đột nhiên anh rút dục vọng ra khỏi người khiến hơi ấm của anh rời bỏ tôi lúc này. Nhưng rồi anh lại nhẹ nhàng ôm trọn tôi vào lòng.

Cả hai cứ nằm như vậy khi những mệt mỏi biến mất thì cũng là lúc những ham muốn tiếp theo lại dâng lên. Cứ từ từ mân mê nhau cho đến khi không chịu được rồi lại quấn lấy nhau lần nữa.

Đêm hôm ấy không biết chúng tôi đã ân ái biết bao nhiêu lần, chỉ biết cho đến khi đã ngất lịm hẳn đi thì những ham muốn mới chịu chìm sâu theo giấc ngủ.

Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, hơi ấm vẫn còn bên cạnh mình. Anh đã thức dậy trước và ngắm nhìn tôi với ánh mắt đầy âu yếm.

Lần đầu tiên tôi được hưởng một hạnh phúc trọn vẹn thế này. Tôi đã thật hạnh phúc biết bao.

Mặt tôi hơi ửng lên vì khoảng cách lúc này quá gần, tôi có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt anh, thì ra anh lại đẹp đến thế này.

Chúng tôi cứ im lặng ngắm nhìn nhau như vậy, ngắm mãi cũng vẫn chưa thấy đủ, cho đến khi anh khóa môi tôi lại bằng một nụ hôn sâu và dài vô tận.

"Tôi.. chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này.."

Đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên chúng tôi mới chịu rời nhau, tôi nhìn dáng người không một mảnh vải che thân của anh đứng lên đi ra ngoài nghe điện, mặt lúc này càng ửng hồng thêm. Trời lúc này đã sáng hắn nên tôi có thể nhìn thấy toàn bộ thân thể trần trụi của anh, lúc này ham muốn anh lại bắt đầu trỗi dậy nhưng tôi cố gắng lắc đầu để trấn an tinh thần, chúng tôi còn nhiều việc phải làm hơn là cứ chỉ ân ái như thế này..

Một lúc anh quay lại với vẻ mặt không mấy vui vẻ, tôi có thể cảm nhận được không khí nặng trĩu trên gương mặt anh. Anh nằm xuống ốm chặt tôi vào lòng. Tôi cũng mơ hồ nằm gọn trong lòng anh.

Bất chợt anh lấy tay hất tấm chăn đang quấn quanh người hai chúng tôi xuống nền nhà, để lộ hai cơ thể trần trụi đang quấn lấy nhau lúc này. Tôi vì xấu hổ nên định lên tiếng thì đã bị anh mút chặt bờ môi.

"Tiểu Lộc ngoan nào.. để anh ngắm nhìn thân thể em lần nữa.. anh muốn nhìn thật rõ không chừa một chỗ nào cả.. em đã là của anh rồi.."

Nói rồi anh dứt khỏi nụ hôn, bàn tay bắt đầu vuốt ve thân tôi, vuốt đến đâu là anh lại nhìn đến đấy. Không hẳn là chúng tôi chưa nhìn thấy thân thể trần trụi của nhau trong ánh sáng, mà là chưa bao giờ cảm nhận từng chút một bằng ánh mắt mà thôi.

Tôi cứ nằm im như vậy mặc cho anh vuốt ve và ngắm nhìn, để rồi kết thúc bằng một nụ hôn thật dài lần nữa.

"Tiểu Lộc.. anh phải đi rồi.."

"..."

"Anh nhất định sẽ trở lại. Em có tin anh không?"

Tôi lúc này dù rất sợ hãi giấy phút anh rời xa tôi nhưng vẫn ngoan ngoãn mà gật đầu.

"Tôi một mực tin tưởng anh."

Chúng tôi cố nán lại bên nhau một chút nữa, thủ thỉ những lời ân ái rồi cứ thế lặng lẽ nhìn anh bước đi.

"Thế Huân.. em sẽ đợi anh.."

.

.

Đã ba ngày trôi qua.. anh vẫn chưa trở lại.

Tôi nhớ anh đến nao lòng.

Tôi tin tưởng rằng anh sẽ quay trở lại, chỉ là không biết anh giờ này đang ở đâu và làm gì.

Tôi đã không thể chịu đựng được sự nhớ nhung này nữa.

Tôi không muốn cứ phải chờ đợi trong im lặng như thế này.

Sau một hồi vất vả với những suy nghĩ, tôi quyết định đi ra ngoài và tìm đến công ty của anh. Tôi cứ đứng ở đó quan sát xem có thấy bóng dáng anh không, nhưng chỉ là sự mong ngóng trong vô vọng.

Nhiều ngày cứ như vậy, tôi cứ đến đó, tìm một chỗ trống trước cổng công ty và hướng ánh nhìn về phía đó để mong thấy anh.

"Thế Huân."

Tôi khẽ nở một nụ cười trong vô thức khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước ra từ cánh cửa rộng lớn. Nhưng nụ cười đã vụt tắt ngay sau đó khi đi bên cạnh anh là một người phụ nữ xinh đẹp.

Tim tôi bắt đầu đập thình thịch, trong lòng có chút thắt lại, cứ thế nhìn theo bóng dáng hai người bước vào trong xe. Không nghĩ ngợi gì nhiều tôi liền bắt một chiếc taxi và đuổi theo.

Đi được một lúc chiếc xe phía trước cũng dừng lại, tôi nhìn hai người tiến vào một cửa tiệm rất lớn. Tôi ngước nhìn lên trên tấm bảng hiệu..

Thì ra là cửa hàng thử đồ cưới.

Kết hôn..

Anh ấy sắp kết hôn..

Anh ấy sắp lấy người phụ nữ kia..

Đây chính là lý do anh không trở lại..

Vậy mà nói yêu tôi..

Vậy mà bắt tôi tin rằng anh thật sự yêu tôi..

Nước mắt tôi rơi lã tã trên mặt, cố gắng bịt miệng lại để ngăn những tiếng nấc không thốt ra.. nhưng tôi lúc này đã không thể chịu đựng được nữa rồi.. tất cả trước mặt tôi tối sầm lại.. toàn thân đau đớn.. tôi nghĩ mình có thể tắt thở ngay lúc này.. buông lỏng bàn tay xuống tôi cứ để mặc cho những tiếng nấc vang lên mà chạy không ngừng, mặc cho bao ánh nhìn đang đổ dồn về phía tôi lúc này.. tôi cứ chỉ biết chạy và chạy cho đến khi ngất lịm trước cửa nhà.

.

.

.

"Đồ

.......đê

............tiện.

................Anh

.....................lừa

..........................Tôi!".........................................

[End chap4..]

Click Chap5>> https://trieuhoaithu89.wordpress.com/2013/10/25/short-fic-nc21hunhan-khat-khao-khon-cung-chap-5-end/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan