"1..2..4..5 " Trái tim em đã lỡ 1 nhịp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tiểu thư!!! Dậy đi học thôi " Giọng nói của bà vú Trần có chút ra lệnh nhưng ngọt ngào.

" Vú à! Con nói gọi con là Nhi Nhi mà. Sao vú toàn gọi con là tiểu thư vậy? nghe khách sáo quá "

Từ trên cầu thang, tiếng nói thánh thót, trầm bổng mà ai nghe cũng bị say mê của 1 cô gái trẻ vang lên. Đúng! chính là cô : Đoàn Nhiên Nhi. Cô gái với mái tóc xanh da trời mượt mà, gương mặt thanh thoát, kiêu sa chuẩn V-line trẻ trung với cái dáng người chuẩn hơn cả siêu mẫu ( trời. Ta khen có quá không nhỉ :v )

" Rồi! Từ giờ vú sẽ gọi con là Nhi Nhi chịu chưa" Vú Trần cười hiền hậu

" Con yêu vú nhất ! "

" Con bé này! dẻo miệng quá cơ đấy "

" Con nói thật mà. Thôi con đi học đây. chào vú " Cô cười nhẹ, vẫy tay chào vú

" Ăn sáng đã nào Nhi Nhi "

" Con lấy lát bánh mì thôi. con đi đây "

" Đi học vui vẻ nhé con " Vú trần nhìn theo Nhi Nhi, cười tươi.

" Vâng ạ "

Cô nhanh nhẹn chạy ra khỏi cổng " Bác Cao, hôm nay cháu đi bộ "

" Tiểu thư đi cẩn thận "

" Vâng ạ " Cô lễ phép trả lời

Dạo bước trên con đường từ nhà đến trường. Con đường hôm nay đẹp lạ lùng. Cái vẻ đẹp mà cô chưa từng nhìn thấy trước đây ( đi ô tô thì sao cảm nhận được :vvv )Tiết trời mùa thu mát dịu. Từng tia nắng lấp lánh vàng như rót mật cứ nhẹ nhàng làm thành 1 tấm thảm nâng bước chân thon thả của cô. Từng chùm hoa sữa cứ thế mà đung đưa theo làn gió dịu dàng, hương thơm phảng phất tạo cho khung cảnh thêm yêu mị, lộng lẫy. Cảnh đã đẹp mà người còn đẹp hơn. Cô nhẹ nhàng dạo bước, Mái tóc xanh óng ả xõa ngang lưng đung đưa theo nhịp bước chân. Đôi mắt Xanh lục bích trong veo hướng lên bầu trời xanh cao vời vợi. ( Ta mà là con trai thì chết mê cô này :v ).

" Cảnh quan đẹp thế này mà mình lại không nhận ra. Thật phí quá đi! Thoải mái quá " Cô vừa đi vừa tủm tỉm cười.

con đường dường như ngắn lại. Chắc nó sợ cô thiếu nữ tươi trẻ kia phải đổ mồ hôi nên giúp đỡ chút xíu :v . Và chẳng mấy chốc, cô đã dừng chân tại cổng trường. Toan bước chân vào cổng trường chợt 1 tiếng nói hét thất thanh của ai đó vang lên:

" Nhi Nhi ơi Nhi Nhi ! đợi mình với "

Là Lâm nguyệt Như. Đúng vậy , Lâm Nguyệt Như - Cô gái với mái tóc hồng mềm mượt, đôi mắt đỏ rực lửa nhiệt tình. nói chung là cô này là 1 mỹ nữ vạn người mê ( đúng là mỹ nhân thì chơi với nhau mà )

" Trời ạ ! làm gì mà hớt ha hớt hả vậy chứ. Tôi vẫn đang chờ bà mà " Nhi Nhi thở dài

" Tập thể dục luôn " Nguyệt Như híp mắt cười tươi

" Trông Kwaii quá đi. mà lạy bà luôn! ai tập thể dục giờ này " Nhi Nhi véo má Nguyệt Như

" Tui nè "

" Sax... Hết nói nổi bà luôn. Thôi vào lớp nhanh không muộn "

" Oki "

2 cô gái tươi tắn của chúng ta nhanh chân vào lớp. Vừa ổn định chỗ ngồi được 30 giây thì chuông báo vào học. Cơ mà hình như tiếng chuông chẳng tồn tại gì trong cái lớp A này ( Vì Nhi Nhi học đại học mà ta thì chưa nên chế bừa :v ) Cái lũ học trò nhất quỷ nhì ma vẫn ra sức quậy phá. Đứa thì tô son, đánh phấn, Đứa thì nhảy lên bàn lên ghế.. vân vân và mây mây. Cái lớp chẳng còn ra hồn lớp nữa mà đã thành 1 cái chợ, 1 cái chợ trong ngôi trường đại học danh tiếng này. Nhi Nhi nhà ta chẳng buồn để tâm cái đám kia làm gì. Cô vốn là người thích sự yên tĩnh nên ngồi nghe nhạc và đọc sách. Khoảng vài phút sau, cô giáo mới bước vào lớp. Nhìn khung cảnh " Thơ mộng " như 1 bãi chiến trường làm vị cô giáo kia như muốn nổ tung.

" Các anh chị trật tự cho tôi. Tại sao bàn ghế lại xô lệch thế kia ? tại sao lớp đầy rác thế này ?? Bộ ko ai biết lối mà trực nhật à??... bla bla . Thôi, bây giờ chúng ta vào học "

Các anh chụy " Ngây thơ " của chúng ta bị nghe đài 20 phút đồng hồ nên trông ai cũng bơ phờ và mệt mỏi ra mặt. Ai cũng uể oải dường như chẳng có động lực mà học nốt tiết sau ( Ta thông cảm cho mấy chế :v ). * Tinh...TInh..Tinh * tiếng chuông của chúa trời đã cứu sống chúng sinh :v Sau những tiếng học mệt mỏi, cuối cùng thì cũng đến giờ ăn trưa. Lũ bạn thân kéo nhau xuống căng tin trường quậy phá. số khác thì sinh hoạt club.

" Haizz!! Douma Con bitch Nguyệt Như . Rủ đi ăn trưa thì bảo bận sinh hoạt club. Mà thế cũng hay!! Ta đi đến chỗ bí mật chơi cái. lâu lắm rồi vẫn chưa đến " Ns rồi cô vui vẻ nhảy chân sáo về cái nơi cô gọi là " Bí mật "

Chốc lát, cô đã dừng chân trước 1 cánh cổng. Má ơi. cánh cổng được sơn màu trắng tinh khiết rõ đẹp. Cô khẽ đẩy cửa vào:

" May mà nó không khóa " Cô khẽ cười ( Nó đã bao giờ đóng đâu mà lo :v )

Cô bước vào. Bóng dáng mảnh khảnh, kiêu sa của người thiếu nữ uyển chuyển, mái tóc xanh bồng bềnh, đôi mắt xanh lục bích mộng mị toát lên cho cô cái vẻ đẹp như 1 thiên thần sa ngã nơi thế gian đầy tội lỗi này. Cô tiến tới gốc cây cổ thụ xanh mát, từ tốn ngồi xuống, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Nơi đây là một khu vườn trồng biết bao nhiêu các loại hoa thơm cỏ lạ. Chẳng phải khen đâu nhưng đây đúng là chốn bồng lai tiên cảnh. Nhi Nhi đeo headphone, tay cầm quyển Ngôn tình chăm chú đọc. Gương mặt ôn nhu đôi lúc khẽ rung động vì những chi tiết trong chuyện.

* Rầm!!! * Chợt 1 tiếng động lớn phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Cô giật mình, nhanh chóng bỏ headphone và quyển sách xuống, chạy ra xem có chuyện gì.

" Ui!! Đau quá " Tiếng nói của 1 chàng trai làm cô đứng sững lại. Rõ ràng là chỉ có cô biết chỗ này. Ngoài cô ra thì ai dám vào đây nhỉ. Suy nghĩ 1 hồi, bất giác cô tiến lại gần anh:

" Cậu có làm sao không "

" Không sao. Con trai mà. Đây chỉ là chuyện bình thường " Anh quay lại cười với cô.

A~~ anh là soái ca nha. Đẹp trai, quyến rũ, body chuẩn gương mặt lại có phần tinh nghịch. Nói chung là rất thu hút nha. Cô nhìn anh từ phân tích đến say mê. Anh cũng nhìn cô, buồn cười trước những biểu cảm đáng yêu của cô. Trước mặt anh là 1 người thiếu nữ xinh đẹp. À không, phải nói là cực kì xinh đẹp mới đúng. Anh nở 1 nụ cười rạng rỡ tựa như tỏa nắng. Cô thoáng ngạc nhiên, mặt đỏ lựng như trái gấc chín. Và rồi *Thịch.. Thịch.. Thịch * tiếng lòng cô vang lên. Rộn rã và ngập ngừng. Phải chăng cô đã " Yêu "

" Chào! mình là Trần An Nam. Rất vui được gặp cậu " Chàng trai kia bất ngờ lên tiếng

Cô giật mình, nói ấp úng :

" Mình... Mình là Đoàn Nhiên Nhi "

" Mình gọi cậu là Nhi Nhi nhé! "

" Được thôi " Cô cười

" À này. Trông cậu rất dễ thương đấy " An Nam không biết là mình vừa làm cho Nhi Nhi xém tí nữa ngất vì... hạnh phúc đấy.

" An Nam khen mình dễ thương kìa. Vui quá đi. " Vài giây để Nhi Nhi của ta tự kỉ :v

" Cảm ơn cậu. Cơ mà sao cậu biết được chỗ này nhỉ "

" Mình tình cờ đi ngang qua. Thấy đẹp, nên trưa nào cũng tới đây. Làm phiền cậu sao ??? "

" À không! Mình chỉ thấy lạ thôi. Hay trưa mai mình lại ra đây đi. Mình rủ thêm bạn mình nữa "

" Tán thành cả 2 tay luôn"

" Ok! Nhớ tới đấy "

Vừa tạm biệt nhau được vài giây thì tiếng chuông lại vang lên. Các học sinh tập trung tại lớp để chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.

" Nhiên Nhi!! Nhiên Nhi à. Cuối giờ đi chơi không "

" Nhưng mà cuối giờ mình bận rồi "

" Ể! Chán thế. Đi với mình đi "

" không được. Việc này quan trọng lắm "

" Vậy thôi " Nguyệt Như mặt buồn thiu trở lại chỗ ngồi nghe giảng.

* Cuối giờ học *

" Pp nha, mình về đây " Nhi Nhi nhìn Nguyệt Như

" Uk. Đi đường cẩn thận " Nguyệt Như cười

------------------------------------------------------------------------------------

* Reng..Reng...Reng *

" Cô chủ gọi tôi sao "

" Anh đi theo dõi Đoàn Nhiên Nhi ngay lập tức, xem nó đi đâu. " Tiếng nói trầm trầm của 1 cô gái ở đầu dây bên kia

" Ok cô chủ. Tôi đi đây "

" Đừng làm hỏng việc đấy "

" Cô chủ yên tâm. Tôi sẽ làm việc thận trọng nhất có thể " Người đàn ông kia nheo mắt

" Được "

---------------------------------------------------------------------------------------

* về phía Nhi Nhi *

Cô đang tung tăng đi dạo quanh các siêu thị bán sách nổi tiếng nhất thành phố. Lựa những quyển ngôn tình hay nhất. Đang mải mê chọn sách thì cô đâm cái " Rầm " vào 1 người và ngã xuống đất...

--------------------------------------------------------End Chap 1 -------------------------------------------------

~ CÒN TIẾP ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro