Ngủ quên trên ngai vàng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta đã dành hết thời gian trên ngai vàng để chăm sóc yêu thương hắln, nhưng dường như mọi người lại khinh thường ta, nói ta ngu ngốc khi là vua nhưng lại thích tù nhân của mình.

Còn ta, ta vẫn mặc kệ những lời đe dọa đó, ta vẫn vui vẻ như thường, vẫn cho em ấy ăn, cho em từng chút cử chủ yêu thương. Nhưng ta chỉ cho thêm một đội quân ngàn người đứng canh ngoài cổng thôi, ta vẫn ước tâm trí của em thuộc về ta.

Ta đây- một người có không được thì ta bắt buộc phải phá hư thứ đó. Vẫn từng cái yêu thương , từng ngày đi gặp em, nhưng ta phát hiện em không thích ta, em không trả lời ta, em tránh né những lúc ta vuốt ve, thương em.

Sau một thời gian, ta biết được em đang tương tư một người là quận chúa nước em, người đã có hứa hôn với em. Ta đã cho người sang xâm lược nước em, cho người em thương chết trong đám cháy, đem đầu về cho em thưởng thức vẻ đẹp người mình thương lần cuối cùng.

Khi thấy được đầu người mình thương em như điên dại la lên, em cười trong vô thức, trong em nổi lên ngọn lửa hận thù. Ta biết em hận ta, ta biết em lên âm mưu giết ta để trả thù, ta biết tất cả nhưng vẫn mặc kệ, ta đã cho người dàn xếp tất cả.

Ta cho người đi đem em về ở chung với ta, hằng đêm ta cho em nằm ở trên giường ta, em ở trong tình trạng bị trói, vì ta sợ em sẽ bỏ ta mà đi.

Ta biết em luôn hận ta, ta luôn yêu thương, ta luôn chăm sóc em mà.

Ngày đó em nói ta là em muốn gặp lại quận chúa-cái đầu của quận chúa. Ta cho em toại nguyện, em ôm đầu của quận chúa mà cười.

Em yêu cầu ta tháo bỏ dây trói cho em, ta tháo. Kêu ta để em một mình, ta mở cửa ra ngoài.

Ta biết em sẽ tự tử nên ta chuẩn bị mọi thứ để em khỏi phải chết. Ta mở cửa đi vào, ta ôm em, em cười ngặt nghẽo, ta ôm em vào lòng, ta lấy con dao trên tay em xuống đưa em vào giường.

Ta ôm em ngủ, sáng thức dậy ta thấy em đã mất, chắc em đã làm gì với bản thân em. Em chết nhưng mất lại sưng lên.

Cùng lúc đó, ta nghe quân báo là quân địch đã đánh bại quân ta, ta cười như điên như dại, ta ôm em vào đại điện, ôm em ngồi lên chỗ của mình, điểm cao nhất của triều. Ôm em và ta hát:

Thiên hạ của ta,

Nhân tình của ta,

Mọi thứ của ta,

Mất hết, mất tất cả

Cứ thế lập đi lập lại nhiều lần, cung điện bóc cháy, ta ôm em chết trong vui vẻ, cuối cùng ta vẫn được ngủ trên ngai vàng.

những thứ không thuộc về mình con người lại thích cưỡng cầu. Cứ thế từng ngày, từng năm trôi qua cứ sống trong ảo mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hư