Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệ hạ, trước đây có Tỷ Can mổ bụng moi tim(1), nô tì cho tới bây giờ còn chưa được nhìn thấy "nhân tâm" ra sao. Bệ hạ, người để cho nô tì khai mở nhãn giới, như thế nào?"

- Trên triều, nàng ngồi kế bên người hắn thỏ thẻ.

Từ xưa tới nay, luật lệ vốn không cho phép hậu cung tham chính. Nàng cũng không thực sự tham chính, chẳng qua là đế vương không thể nào xa rời nàng nửa bước mà thôi. Trong triều đình, có đại thần hướng hắn góp lời:

"Bệ hạ, Yêu Phi không thể nào giữ lại a. Lưu lại nàng, thiên hạ nhất định đại loạn"

Câu nói kia, quả thực lại khiến cho nàng mừng thầm. Vì cái gì ư? Chính là vì: điều nàng muốn, không gì khác là làm loạn thiên hạ của hắn.

"Bệ hạ, ngài cùng Yêu Cơ ngày đêm kề cận, chẳng lẽ không lo lắng cho thiên hạ một tay ngày xây dựng hay sao?" - Lại là một người quỳ xuống khóc lớn.

Trong khoảnh khắc, đại thần quỳ đầy đất.

"Bệ hạ, xin ban cho Yêu Phi cái chết để bảo vệ giang sơn xã tắc a~"

Nàng lấy tay chạm vào gò má vị quân vương trước mặt. Hắn khi còn trẻ rất khỏe mạnh cường tráng, ngay cả tay của hắn khi xoa bóp hông của nàng cũng rất nhanh khiến cho nàng không thể trốn. Ác tâm. Ác tâm cát ở trong lòng, trên mặt nàng vẫn luôn duy trì nụ cười hấp dẫn:

"Bệ hạ, nô tì chẳng lẽ thật sự là Yêu Phi sao?"

Hắn cười, ánh mắt lạnh như băng chăm chú nhìn vào các vị đại thần trung lương đang quỳ trong điện.

"Người đâu, toàn bộ đem xuống hết cho ta. Moi tim, tịch thu gia sản, tru di cửu tộc. Nếu như một người còn sống, mang đầu của các ngươi tới gặp ta"

. . . . .

. . . . . . . . .

"Bệ hạ, hãy khoan" - Thanh âm nữ tử từ ngoại điện vang lên. Nàng tướng mạo bình thường, miễn cưỡng cũng chỉ có thể coi là thanh tú.

"Nga? Quyền Du Lợi, ngươi lá gan cũng không nhỏ, lại dám cả gan xông vào đại điện"

Quân vương ngay đến chân mày cũng không hề nhíu lại. Chỉ là thanh âm hơi trầm. Mà trên điện, vốn đang cực kỳ tĩnh lặng...

"Vì một phi tử mà giết nhiều vị đại thần trung lương như vậy? Bệ hạ, có đáng không?"

Quyền Du Lợi nhẹ nhàng cười một tiếng, thẳng lưng bước vào. Ngẩng lên đôi mắt, đánh giá Yêu Phi cao cao tại thượng phía trên kia.

"Chuyện của trẫm từ khi nào thì tới phiên ngươi quản?"

Quân vương nhẹ kéo người bên cạnh, hưởng thụ cảm giác mền mại. Vì nàng, giết mấy người để nàng cười một tiếng cũng đâu có gì đáng nói.

"Bệ hạ, người có nghe qua câu nói:

"Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền" hay chưa? Quân vương ngài chính là "thuyền", còn dân chúng chính là "nước". Bệ hạ giết hết triều thần, khiến cho người người kêu than. Chuyện này tính làm sao cho phải?"

Quyền Du Lợi ngẩng đầu nhìn không chút úy kị, e dè vương quyền.

Chẳng qua, nàng nhìn không phải là quân vương mà là nữ tử bên cạnh hắn. Tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, là một tuyệt sắc nữ tử. Quả nhiên, cười một tiếng làm nghiêng trời đất. Yêu phi như thế, chỉ sợ trên đời này không tìm được người thứ hai.

. . . . .

"Bệ hạ, tựu thả bọn họ một lần đi" - Người bên cạnh thỏ thẻ khẽ nói, khiến lòng hắn như say. Trịnh Tú Nghiên quay qua nhìn Quyền Du lợi, thâm sâu trong đáy mắt, nhẹ giọng cười một tiếng.

"Hảo, ái phi nói gì liền như thế đi" - Hắn đứng lên, đem nàng ôm vào, ở trên cao nhìn xuống đại điện triều thần - "Ái phi che chở cho các ngươi, hôm nay trẫm tạm thời bỏ qua. Nếu còn có lần sau, nhất định sẽ tru di cửu tộc. Quyền Du Lợi, ngươi cũng thế"

Quyền Du Lợi cùng Trịnh Tú Nghiên nhìn nhau, cả hai cùng cười một tiếng. Bất quá, một người là khinh thường, một người là tò mò.

"Kia, Quyền Du Lợi là nhân vật nào?Vì sao bệ hạ có thể tha cho nàng một mạng?"

- Trịnh Tú Nghiên ghé vào bên vai quân vương, khiêu mở hàm răng hắn, đem quả vải mới lột uy vào trong miệng.

"Ái phi không biết, nàng là nữ nhi của Vệ tướng quân, trong tay nắm kim bài miễn tử. Dù nàng ta có phạm phải sai lầm lớn trẫm cũng không thể động nàng một phân" - Hắn há mồm nhận, đem nàng ôm vào, ngón tay không an phận đưa vào trong ngực nàng.

"Là sao? Bệ hạ là người thủ tín vậy sao?" - Nàng thừa sức nhìn thấu người nam nhân này. Hắn tuyệt đối sẽ không vì một kim bài miễn tử mà bỏ qua cho Quyền Du Lợi.

"Haha, hay ái phi biết ta. Thật ra thì, trẫm cùng nàng từ nhỏ lớn lên, cũng coi như là thanh mai trúc mã, trong lòng luôn có tình cảm tốt, như thế nào lại quên cố nhân đâu"

Nàng cười. Nếu như Quyền Du Lợi dung mạo khá hơn một chút, có lẽ hôm nay cũng không có nàng - Yêu Phi tồn tại. Chẳng qua, Quyền Du Lợi, ngươi cuối cùng không biết, này nam nhân cùng ngươi thanh mai trúc mã lại là kẻ bỉ ổi như vậy. Chỉ vì dung mạo một nữ tử, có thể phụ tẫn người trong thiên hạ.

"Bệ hạ, nô tì thấy nàng ta hết sức thú vị. Không bằng, người cho nàng ta thường xuyên tiến cung cùng nô tì bàu bạn. Thế nào?"

Nàng liễm lông mày, trong lòng hiện lên ánh mắt của Quyền Du Lợi, ánh mắt ấy mang theo tò mò cũng khinh thường. Cho tới bây giờ không ai dám nhìn nàng như vậy, chỉ có ghen tị cùng hâm mộ. Hoặc ... thật sâu đều là hận. Số còn lại, chính là sợ hãi.

Quyền Du Lợi, ngươi đến tột cùng là nữ tử như thế nào?
----------------------------------------------

Chú thích:

(1) Tỷ Can moi tim: Cái này là ở trong truyền thuyết về Trụ Vương và Đắc Kỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt