Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu phi, ngươi gọi ta tới làm gì?" - Quyền Du Lợi đi vào trong điện, sớm đã có người chờ ở phía sau.

"Ngươi vô lễ, thấy nương nương mà còn không quỳ?" - Nha hoàn tiến lên ngáng đường đi của nàng, đối với việc nàng khẩu xuất cuồng ngôn có chút sợ. "Người này chẳng lẽ không sợ yêu phi tức giận hay sao?"

Quyền Du Lợi đẩy nàng ta ra, từ từ đi tới. Trên ghế quý phi, Trịnh Tú Nghiên khẽ lay động cây quạt nhỏ, nheo khẽ hai mắt, chỉ chừa lại một khe nhỏ. Đập vào mắt là yêu diễm chi cảnh, trên người nàng chỉ mặc độc hai kiện quần asomongr như cánh ve, màu da trắng noãn. Phía trên da thịt mơ hồ hiện ra một vài dấu vết. Này không cần nghĩ cũng biết như thế nào mà có. Đôi môi đỏ mọng hé mở, sáng bóng. Quyền Du Lợi coi như tất cả đều không nhìn thấy, một phát bắt được tay nàng, cao giọng hỏi:

"Ngươi gọi ta tới làm gì?"

Nàng vô ý, bị bọn nha hoàn nhìn thấy lỗ mãng, lập tức có người tiến lên ngăn cản. Trịnh Tu Nghiên rốt cục lên tiếng:

"Các ngươi lui xuống cho ta"

Không hổ là tướng quân nhi nữ, khí lực thật lớn. Ngay cả quân vương cũng không nỡ thô bạo với nàng như vậy. Cổ tay bị xiết đau, Trịnh Tú Nghiên chuyển mâu (liếc mắt):

"Quyền tiểu thư, đối phó với một nữ tử trói gà không chặt, ngươi thô lỗ vậy sao. Thế chẳng phải là mất đi phong cách quý phái của ngươi ư"

Quyền Du Lợi buông nàng ra, trong mắt sự khinh bỉ càng thêm rõ rệt.

"Ngươi trói gà không chặt? Không biết đã có bao người chết dưới tay ngươi rồi. Hiện tại giả bộ yếu đuối có muộn quá không"

"Ta vốn chẳng động thủ giết người bao giờ, như thế nào Quyền tiểu thư lại bảo bọn họ chết dưới tay ta đâu?" - Trịnh Tú Nghiên làm ra vẻ, cởi hài, đi chân trần trên mặt đất, vòng qua người Quyền Du Lợi vài vòng.

"Đúng, ngươi không động tay, thế nhưng miệng của ngươi thì động tới không ít. Ngươi vừa mở miệng, thiên hạ này sẽ chết bao nhiêu người? Yêu phi chính là Yêu phi" - Quyền Du Lợi đẩy nàng, lực lớn suýt chút nữa đem nàng ngã sấp. Quyền Du Lợi lại vội vàng đỡ lấy nàng.

"Ta thưởng thức cách nói chuyện thẳng thắn của ngươi. So với mấy lão nhân luôn nhắm mắt làm ngơ kia thú vị hơn nhiều lắm"

Trịnh Tú Nghiên bị giam ở thâm cung vài năm nay đã sớm không còn tin tưởng bất luận kẻ nào. Bất luận là ai cungxk hông dám đối với nàng vô lễ như vậy. Không nghi ngờ gì, Quyền Du Lợi chính là một ngoại lệ.

. . . . .

Lão thiên gia vì sao đến bay giờ mới dể ta gặp ngươi? Nếu sớm chút gặp, có lẽ sẽ không làm nhiều chuyện sai như vậy...

Lão thiên gia, ngươi cũng chưa trả lời câu hỏi của ta. Ta luôn nghĩ người muốn ta hủy đi thiên hạ này. Kia, vì sao lại để xuất hiện một Quyền Du Lợi đây?

Một nghĩ tới vương triều tan biến; một nghĩ tới gìn giữ vương triều...

. . . . .

"Ngươi đây là đang hướng ta nhận sai? Hay là muốn đem ta thu vào dưới trướng của ngươi?" - Quyền Du Lợi buông tay, đem Trịnh Tú Nghiên đẩy mạnh xuống ghế.

"Cả hai đều không phải" - Trịnh Tú Nghiên cười, đích thân đưa lên một chén trà thơm.

Quyền Du Lợi không rõ nữ nhân này đang nghĩ gì, hỏi:

"Vậy ngươi muốn sao?"

Trunhj Tú Nghiên ngồi xuống, cùng nàng đối mặt

"Ta nói, ta rất thưởng thức ngươi, muốn cùng ngươi kết làm bằng hữu"

"Không có hứng thú" - Quyền Du Lợi đứng lên, còn không động đến một giọt trà.

Tuy vậy, đối với yêu phi này, trong lòng lại không khỏi sinh ra chút hảo cảm.

"Ngươi luôn không nói lý lẽ như vậy?" - Trịnh Tú Nghiên cũng không nóng nảy, chỉ nhàn nhạt nói.

"Cũng không liên quan tới ngươi" - Quyền Du Lợi có cảm giác dường như bản thân rất muốn thân cận nàng, giống như bị một thứ gì đó hấp dẫn.

Không hổ là Yêu phi, ngay là nàng là nữ tử mà còn tim đập không dứt.

"Không lẽ... ngươi ganh tị với ta lớn lên so với ngươi đẹp hơn? Cho nên mới không để ý đến ta?" - Trịnh Tú Nghiên dùng ngón tay liễu chỉ lên khuôn mặt mình.

"Ta cũng không có nông cạn như vậy. Yêu phi, trên người của ta không có thứ ngươi muốn, chỉ có cái mạng này, ngươi thích thì lấy đi. Còn không, đừng ở đó mà nói nhảm" - Quyền Du Lợi quay đầu, không nhìn Trịnh Tú Nghiên.

"Ngươi chết? Không thể, ta mới tìm được niềm vui mới a~"

Trịnh Tú Nghiên trêu chọc sợi tóc Quyền Du Lợi, bị nàng ta thẳng tay hất ra

"Không có chuyện gì? Cáo từ"

Bước nhanh rời đi, trên mặt Quyền Du Lợi không có lấy một tia không vui. Ngược lại, nàng cảm thấy cùng nữ tử này nói chuyện phiếm cũng không tệ lắm.

Chẳng qua, cô gái kia bị người trong thiên hạ thóa mạ là "Yêu phi", Mình cùng nàng ta nói chuyện lại cảm giác không tệ. Chẳng lẽ mình cũng bị kéo vào vực sâu rồi sao?

Trịnh Tú Nghiên thong dong uống chén trà mới vừa rồi còn đưa cho Quyền Du Lợi.

"Không muốn cùng ta nhấc lên quan hệ? A~, Quyền Du Lợi, ngươi thật đúng là không biết che giấu nét mặt của mình a"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt