Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những sự việc kỳ quái xảy ra ngày càng nhiều, yêu phi tính tình càng ngày càng quái gở, lần lượt khiến cho quân vương ban tử các đại thần.

Lúc đầu chỉ một, hai lần nhưng đến bây giờ thì xảy ra thường xuyên, ngày nào lên triều cũng có vài vị đại thần bị ban tử.
Nhưng có mấy lần, chỉ cần Quyền Du Lợi vừa xuất hiện ngăn cản, Trịnh Tú Nghiên sẽ dừng lại tất cả. Mọi người dần dần cảm thấy, chỉ cần có Quyền Du Lợi, tâm tư của Yêu phi sẽ thay đổi. Rất nhiều dân chúng đối với Quyền Du Lợi vừa thương vừa sợ. Bởi vì, chỉ có Quyền du lợi mới khiến Yêu phi dừng tay. Nhưng là... sao Yêu phi lại nghe lời Quyền Du Lợi tới vậy? Nếu như chọc cho Quyền Du Lợi tức giận, có phải bản thân mình sẽ mất mạng hay không?

Sự việc cứ liên tiếp như vậy, cuối cùng cũng tới ngày triều thần và người dân không thể chịu nổi. Rốt cục, nổi lên bạo động. Dân chúng khởi nghĩa dưới quy mô lớn, chiến hỏa truyền khắp bốn phương tám hướng. Ngay cả những nước từng cúi đầu xưng thần cũng đã bắt đầu liên hợp lại, chỉ với mong muốn tiêu diệt được đến vương tàn bạo và yêu phi gây họa cho thiên hạ.

Trong chiến tranh, phần thưởng vĩnh viễn là nữ nhân, tiền tài và địa vị. Mà, sắc đẹp của Trịnh Tú Nghiên đã sớm khiến người ta thèm thuồng. Đế vương vì muốn bảo vệ nàng mà chỉ có thể ở hậu phương trông coi, còn lại mọi người đều bị phái ra chiến trường.

Trong nhất thời, chiến thư từ các nơi không ngừng bay tới.

"Yêu phi, ngươi đi ra cho ta" - Quyền Du Lợi xông vào tẩm điện của Trịnh Tú Nghiên, kêu to.

Trịnh tú Nghiên biết nàng sẽ đến, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.

"Gọi ta phải không?"

Thanh âm của nàng từ phía sau rèm vang lên. Quyền Du Lợi còn tưởng nàng đang làm gì đó, một tay vén rèm tiến vào. Màu nước phản quang ánh bạc phút chốc rung động, Quyền Du Lợi làm sao cũng không nghĩ tới đây là nơi nàng tắm rửa. Chân không thể thu lại, khẽ ngây ngốc mà tiến vào trong nước.

Mới vừa nhìn một lần mà khiến cả đời khó quên. Mỹ nhân tắm rửa, từng giọt nước khẽ theo vai nàng rơi xuống. Mái tóc thực dài che lại tấm lưng trơn bóng, ngón tay nàng khẽ đặt lên cánh tay còn lại, thấy người đến liền quay trở lại trạng thái lúc đầu. Một cảnh xuân chợt hiện.

Quyền Du Lợi ở trong nước ngã "phịch" một cái, uống phải mấy ngụm nước. Tay mò tới vật thể ấm áp bèn vội vàng nhào tới, ôm chặt lấy

"Khụ khụ..."

"Nước cạn vậy ngươi cũng có thể chìm sao? Đây là nước tắm của ta, ngươi rốt cục đã uống bao nhiêu a?"

Thanh âm hài hước vang lên bên tai, Quyền Du Lợi chỉ cảm giác tim mình đập càng lúc càng nhanh.

"Ta..."

Nàng cuối cùng cũng nôn ra hết chỗ nước mới vừa nuốt. Đây là nước người khác tắm rửa qua, nàng làm sao có thể uống.

"Ngươi sợ nước a?"

Trịnh Tú Nghiên nhìn người đang ôm mình thật chặt không buông. Nếu không phải rất sợ nước, nàng khẳng định người này sẽ không như vậy. Thân thể nàng, ngoài quân vương, Quyền Du Lợi là người đầu tiên ôm trọn lấy nàng như vậy.

"Ngươi ôm đủ chưa? Có thể buông ra rồi chứ?" - Trịnh Tú Nghiên bất đắc dĩ gọi, làm thế nào cũng đẩy không ra. Xem ra người này còn định tiếp tục như vậy.

"Hô... hô... "

Quyền Du lợi thở hổn hển mấy hơi mới bình tĩnh trở lại. Thân thể đang bị ôm lấy trong ngực cũng không có động tác gì khiến nàng cả kinh. Trong nước có chỗ nào để mình vuốt ve sao? Cho dù là ân nhân cứu mạng cũng không thể làm vậy nha. Vội vàng ngẩng đầu, không ngẩng không sao, vừa ngẩng lên đã thấy một mảng da thịt tuyết hồng. Môi của nàng vừa vặn còn cọ qua làn da ấy. Người nọ ngó chừng nàng, cười nhạt:

"Nhìn đủ chưa? Ôm đủ chưa? Có thể buông ra sao?"

Quyền Du Lợi vội vàng văng ra, nhưng tiếc đáy bể quá trơn, nàng không cẩn thận, lại ngã nhào vào người Trịnh Tú Nghiên.

"Woa... nha..."

Hai người cùng trầm tới đáy nước, Quyền Du Lợi không thể hô hấp, không biết làm gì khác ngoài việc loạng choạng hai chân, nhắm tịt hai mắt lại. Trịnh Tú Nghiên ngược lại biết rõ thủy tính, ở trong nước vẫn có thể mở mắt, nhìn rõ mặt đối phương. Bộ dạng Quyền Du lợi hoàn toàn hiện ra trong mắt nàng. Không hề nghĩ ngợi, Trịnh Tú Nghiên ôm chặt lấy Quyền Du Lợi, ở trên môi nàng ta đè xuống một nụ hôn.

. . . . .

Cả cung điện tĩnh lặng.

Không hề thấy bóng dáng một ai.

Chỉ có, trong nước thỉnh thoảng nổi lên những rung động mềm nhẹ theo gió thổi qua, nhấc lên vị của một căn phòng tao nhã...

Từng giây từng giây trôi qua. Một giọt nước rơi xuống. Cả điên yên tĩnh bỗng vang động...

Hai người rốt cuộc lộ ra khỏi mặt nước. Quyền Du Lợi vội vàng đẩy Trịnh Tú Nghiên ra, dùng tay áo ẩm ướt lau đi miệng của mình.

"Yêu phi, ngươi làm gì?"

Trên môi tràn đày lửa nóng. Mới vừa rồi có mùi thơm ngát, là từ môi của nàng ta truyền đến sao? Là mùi vị của Yêu phi? Mình lại còn say mê trong đó.

"Ngươi ở trong nước, cứ như vậy đè ép ta, không thể ngoi lên mặt nước. Cứ như vậy sớm muộn gì cũng chết chìm. Ngươi là kẻ trung lương, cùng ta là cái yêu phi hại nước, chết cùng nhau ngươi cảm thấy đáng giá sao?" - Trịnh Tú Nghiên buồn cười. Nước nông như vậy còn có thể chết chìm sao.

"Ta..."

Quyền Du Lợi tính phản bác nhưng chưa gì mặt đã đỏ ửng lên. Dù sao đây cũng là lần đầu nàng bị hôn. Nhớ ra mục đích tới nơi này, nàng nghĩ bước lên một bước. Nhưng là, giày nàng đi quá trơn, vì thế mà té nhào xuống. Lần này, nàng không có ôm lấy Trịnh Tú Nghiên nên cái trán đập thẳng vào phiến đá cạnh bể, hôn mê bất tỉnh.

"Ngươi... ngươi làm sao mà đần như vậy a"

Trịnh Tú Nghiên lo lắng, nàng ngất như vậy lỡ uống phải nước nữa thì làm sao bây giờ? Vì thế vội vàng đi qua, đem Quyền Du Lợi đỡ dậy. Ở trong nước đỡ người cũng không quá phí sức. Có điều Trịnh Tú nghiên đang không mặc quần áo, ít nhiều cũng có chút e lệ. Huống gì, cánh tay Quyền Du Lợi đang ở trước ngực nàng ẩn hiện, ma sát theo nhịp nước. Chuyện này... dù là ai cũng không chịu được.

"Ngươi đầu heo, có như vậy cũng để bị ngất. Mau tỉnh lại"

Trịnh Tú Nghiên hai tay vịn nàng, không thể bước ra ngoài, chẳng làm gì khác được nên đành đem nàng thả vào cầu thang cạnh bể. Nửa người mặc dù ở dưới nước nhưng cũng không đến nỗi uống phải cái gì. Trịnh Tú Nghiên thấy Quyền Du Lợi bất tỉnh thì không vội cũng không tức giận, tính tế nhìn ngắm dung nhan của nàng ta.

Dung nhan ấy bình thường tới nỗi nếu lẫn trong biển người sẽ không thể nhận ra. Nhưng là, ánh mắt khinh thường kia luôn luôn xuất hiện trong mộng của nàng.

"Ngươi muốn cùng ta vạch rõ giới tuyến, ta lại càng muốn người trong thiên hạ nghĩ ta và ngươi là cùng một loại người"

Trịnh Tú Nghiên làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ bởi vì ban đầu Quyền Du Lợi đối với nàng khinh thường, trốn tránh. Nếu nàng ta thực sự cùng nàng kết thành một mối quan hệ, chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch của toàn thiên hạ.

"trong thiên hạ này chỉ có ngươi mới dám đối xử với ta bất kính như thế. Thấy ta mang danh nhơ, ngươi yên tâm thoải mái vậy sao? Trịnh Tú Nghiên ta đã nhìn đến ngươi, ngươi nhất định trốn không thoát đâu"

Năm đó, đế vương cũng nói với nàng những lời này. Mà trốn - nàng cũng không muốn trốn. Tính cách của nàng không thua đế vương, coi trọng người nào thì người đó đừng hòng nghĩ thoát được.

"Quyền Du Lợi, đời này ngươi muốn chết cũng chỉ có thể chết trong tay ta"

Trịnh Tú Nghiên không phủ nhận mình có cảm giác rất đặc biệt đối với Quyền Du Lợi. Có lẽ, chỉ khi ở bên cạnh Quyền Du Lợi nàng mới có thể tìm về chính mình.

Cho dù người kia có nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường đến thế nào, nàng vẫn có thể từ trong mắt người ấy nhận ra sự tinh khiết của bản thân mình. Yêu phi - danh nhơ này nhất định sẽ theo nàng cả đời. Đế vương yêu nàng, nhất định sẽ khiến nàng tan xương nát thịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt