Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía trước là chiến sự, phía sau là cảnh ca múa thanh bình.

. . . . .

"Quyền Du lợi, ngươi tới là muốn giao ta ra đúng không?"

Nằm  ở bên người Quyền Du Lợi, Trịnh tú nghiên bỗng chốc cảm thấy an lòng. Cái mà đế vương cho nàng, chẳng qua chỉ là sự vui vẻ về thể xác. Còn Quyền Du Lợi cho nàng chính là sự an ổn từ ngoài vào trong. Trong hoàng cung này, người như Quyền Du Lợi thực sự không có ai. Chỉ vì dung nhan này của nàng mà thiên hạ xảy ra bao nhiêu chuyện. Chỉ vì sai lầm cùng đế vương quen biết, cho nên mới trở thành món đồ tranh đoạt. Có ai biết, Trịnh Tú Nghiên nàng khi còn ở cố hương chỉ mong gặp được một vị quân tử bình thường, dưới chân thiên tử giúp chồng dạy con chứ đâu phải trở thành món đồ chơi trong tay nam nhân như hiện nay.

Chi cần giao ra Trunhj Tú Nghiên thì sẽ ngừng công thành - tất cả các nước nhỏ đều nói như vậy, đế vương lại nhất quyết không đáp ứng. Trịnh Tú Nghiên biết, những người đó chẳng qua chỉ đem nàng ra làm cái cớ.

Không lẽ nào họ lại vì một nữ nhân mà buông tha cho cả thiên hạ, buông tha việc tấn công. Tại sao họ lại đem nàng ra làm lý do? Trịnh Tú Nghiên căn bản là không giống như mọi người nghĩ, chẳng qua những người đó đem nàng thổi phồng lên như đám mây, khiến cho mỗi người đều ham muốn nàng. Nếu bây giờ nàng rơi xuống, nhất định là tan xương nát thịt.

"Yêu phi, ngươi đang khóc sao?"

Chẳng biết từ lúc nào, Quyền Du lợi đã tỉnh lại. Trịnh Tú Nghiên bên cạnh đang ôm lấy cánh tay nàng, trên vai chỉ choàng một lớp áo khoác đơn giản. Bên má... còn có nước mắt. Trịnh Tú Nghiên lại chẳng hề để ý tới Quyền Du Lợi, cứ như vậy mà khóc tiếp. Nàng từ khi tiến cung tới nay chưa từng khóc bao giờ, thế nhưng hôm nay, tại bên người Quyền Du lợi lại không nhịn xuống được nước mắt của mình.

"Ngươi... ngươi khóc cái gì? Ta còn chưa có nói gì mà?"

Quyền Du Lợi vội vàng hỏi, thấy mình nửa người chìm trong nước liền vội vàng nhảy ra. Trịnh Tú Nghiên đưa lưng về phía nàng làm Quyền Du lợi cảm thấy rất không tốt. Hơn nữa, nàng không biết vì sao nàng ta lại khóc. Không lẽ là mình đánh nàng sao?

"Có phải hay không ta đã làm sai cái gì? Ngươi đừng khóc, làm sai ta sẽ sửa"

Trịnh Tú Nghiên mặc dù không lên tiếng, nhưng chỉ cần nhìn vai nàng khẽ rung, Quyền Du Lợi biết nàng đang khóc. Quyền du Lợi xuất thân võ tường thế gia, ngày thường cũng hay lơ đãng mà đánh nhầm bọn nha hoàn, bọn họ lúc đó nhất định sẽ khóc rất lợi hại. Mà nàng cũng nhất định sẽ an ủi người ta, vì căn bản là nàng làm sai trước.

"Ngươi làm sai cái gì a?" - Trịnh tú Nghiên sờ sờ bên má, quay đầu hỏi Quyền Du Lợi.

Trong lúc nhất thời, Quyền Du Lợi ngẩn người, thật sự không nghĩ ra bản thân đã làm sai cái gì. Nàng không thể làm gì khác hơn là nói:

"Ta sai lầm rồi, ta không nên gọi ngươi là yêu phi. Ta nên gọi ngươi yêu tinh tốt hơn"

Lời vừa ra khỏi miệng, Quyền Du Lợi liền biết mình nói sai. Trunhj Tú Nghiên nghe nàng gọi mình là yêu tinh thì lập tức khí nóng xông tận lên đầu.

"Ách, ta sai lầm rồi, nhưng là do ta không biết tên của ngươi nha. Hay, ta đây gọi ngươi là Nghiên nhi nhé" - Nàng quả thực không biết tên thật của Trịnh Tú Nghiên.

Trịnh Tú Nghiên quay đầu nhìn nàng

"Thôi, xem ngươi đần như vậy, ta không làm khó dễ ngươi nữa. Mau qua đỡ ta đứng dậy"

Được nha hoàn hầu hạ quen, Trịnh Tú Nghiên không hề nghĩ ngợi kêu Quyền Du Lợi đỡ mình.

"Nha..."

Trải qua hai lần ngất, suy nghĩ còn chưa quay trở lại, Quyền Du Lợi bèn tiến lên đỡ lấy Trịnh Tú Nghiên. Vừa tắm rửa xong nên  cảm giác da thịt có chút mềm mại, đặt ở bên cạnh cánh tay Quyền Du Lợi lại có chút cảm giác nhỏ bé xinh đẹp. Quyền Du Lợi đỡ nàng nổi trên mặt nước mới nhình rõ, Trịnh Tú Nghiên căn bản là hoàn toàn lõa thể. Quyền Du lợi cúi đầu, sắc mặt ửng hồng, lại có chút ít động tâm.

"Đem y phục của ta lấy tới được chứ?"

Trịnh Tú Nghiên sắp xếp lại suy nghĩ, không tiếp tục khóc nữa. Y phục trên người không có khiến nàng thấy thực khó chịu, không thể làm gì khác hơn là để cho Quyền Du Lợi mang y phục tới.

"Được"

Quyền Du Lợi bị nô dịch cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng. Nghe Trịnh Tú Nghiên nói thế bèn cầm lấy quần áo từ bên nghế quý phi đem tới. Nhẹ nhàng khoác áo, thân thể càng thêm lộ ra dưới con mắt của Quyền Du Lợi, nàng bắt buộc mình phải dời ánh mắt đi chỗ khác. Thân thể Trịnh Tú Nghiên lưu lại rất nhiều dấu vết. Ngay cả tại nơi tư mật nhất cũng có vết máu rất mảnh lộ ra.

"Nhanh mặc vào"

Quyền Du Lợi nhìn thấy, cảm thấy được lòng mình dâng lên cảm giác kỳ dị. Nàng cầm quần áo của Trịnh Tú Nghiên, chỉ muốn làm cho nàng ta nhanh một chút mặc vào.

"Làm sao? Thấy thân thể ta ngươi rất không thoải mái sao?"

Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy Quyền Du lợi đỏ mặt, trong lòng có một tia hân hoan. Thậm chí nàng đã nghĩ: dùng thân thể mình dán lên Quyền Du Lợi, cảm thụ thân thể nàng ta vì mình mà biến hóa.

"Ngươi nhanh lên một chút đi, ta ở ngoài đợi ngươi" -

Quyền du Lợi vội vàng muốn đi. Trịnh Tú Nghiên vội kéo nàng, quần áo còn chưa kịp mặc, y phục rơi đầy xuống đất. Trịnh Tú Nghiên dán lên thân thể nàng, nói nhỏ:

"Không nên đi"

Quyền du Lợi cứng ngắc, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới nàng sẽ làm vậy. Chỉ là... cô gái trước mắt thật đẹp. Đẹp tới mức diêm dúa lẳng lơ. Cho dù nàng ta có là "Yêu phi", cũng chỉ có thể để cho nàng thuần phục.

"Lưu lại, theo ta"

Những lời này, chỉ thần túy là những lời Trịnh Tú nghiên ra lệnh không cho Quyền Du Lợi cứ như vậy rời nàng mà đi. Quyền Du Lợi là người duy nhất cho nàng cảm giác có tình người bên cạnh. Nàng tuyệt đối không cho nàng ta trốn.

Đã sớm nghe qua, nữ tử cũng có thể có loại tình cảm mập mờ này. Chỉ là, cả hai chưa bao giờ thử...

Trịnh Tú Nghiên liếm liếm khóe miệng khô khốc, chạm dần tới rồi nhẹ nhàng mút lấy đôi môi của Quyền Du Lợi.

"Yêu phi"

Quyền Du Lợi vẫn gọi nàng là yêu phi. Chẳng qua, một tiếng "Yêu phi" này đã không còn là khinh thường nữa, ngược lại còn mang chút cưng chiều sủng nịnh. Mà, Trịnh Tú Nghiên cũng lần đầu tiên biết, thì ra hai chữ "Yêu phi" thốt ra từ miệng Quyền Du Lợi cũng có thể ôn nhu( dịu dàng) đến thế...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt