Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 3

Rảo bước ra khoảng sân nhỏ, thùng thư đã bị nhét đầy tràn cả ra ngoài, ngoài cửa có chút tạp âm rất nhỏ, không giống tiếng âm thanh xe cộ bình thường chạy qua, giống như có người ở ngoài thơ thẩn lanh quanh, dường như nói chuyện thì thầm với nhau.
Yuri  quen tay, mở thùng thư lấy thư. Cả một chồng thư, tất cả đều là thư của người hâm mộ gởi tới, thậm chí còn có những món quà nhỏ. Ngoài cửa, nhất định là fan hâm hộ, thậm chí là những phóng viên tận tụy của các tờ báo đến đợi để chụp cảnh sinh hoạt của danh thủ.
Cậu vẫn là ngôi sao bóng rổ, là thần tượng trong cảm nhận của hàng vạn người mê bóng. Theo đội  chinh chiến suốt một chặng đường dài đến nay, trúng cử vào đội tuyển quốc gia vô số lần, từng làm đội trưởng rất nhiều lần. Sau đó bước vào con đường chuyên nghiệp, dẫn đầu đội bóng đánh tới đâu thì đoạt giải quán quân tới đó, khí thế mọi người trên dưới hào hùng, người bị cuốn hút ngưỡng mộ ngoại hình cùng kỹ năng chuyên môn của cậu, nhiều như sao trên trời, như cát ở biển.
Ai có thể nghĩ đến, trên sân bóng cậu nổi tiếng bình tĩnh, thậm chí gần như là người máu lạnh, đã phải đè nén tình cảm nồng nhiệt đang dâng trào vào lòng, chỉ vì một người.
Mà người ấy, lại là người cậu không thể yêu một cách quang minh chính đại.
Hoặc giả nên nói là, cậu  không thể yêu một cách tùy tiện.
Mặc dù ánh mặt trời nhìn thấy ấm, nhưng thực chất không hề ấm chút nào. Tuyết trắng phản chiếu ánh nắng phát ra thứ ánh sáng chói mắt, khiến cậu phải híp đôi mắt với hàng mi dày và cong che đi đôi con ngươi đen láy sâu thẫm như vũ trụ chứa đựng hàng vạn tinh tú 
Còn phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn đây? Cậu biết mọi chuyện tuyệt đối sẽ không dễ dàng chút nào. Nói ví dụ, bắt đầu từ chiều, sẽ có bạn thân đến chúc tết nườm nượp không dứt, thậm chí, sẽ có bà con thân thích ngủ lại. Hai người muốn sống một mình, thời gian càng ngày càng ít, càng ngày càng khó khăn.
Mà cậu càng ngày càng không thể chịu đựng đêm lạnh cô đơn một mình.
***
Quả nhiên, từng tốp họ hàng bạn bè nối tiếp nhau tới chơi, từ xế chiều cho đến tối, hoàn toàn không gián đoạn.
Sica cùng bà Kwon bận bịu từ trong ra ngoài, nào là đồ uống, nào là thức ăn vặt, rồi tới lúc khách muốn ở lại ăn tối, phải thêm đồ ăn là điều khó trách khỏi, hai mẹ con lại càng bận rộn tối mày tối mặt.
Cô trước sau vẫn luôn nở nụ cười ngọt mê người, khôn khéo đi theo giúp đỡ, chẳng có lấy một câu oán trách, cũng không hề than mệt. Cho dù sau khi rửa sạch vô số bát đĩa, bàn tay bị lạnh cóng đỏ ửng lên, hay ra vào phòng khách ngập tràn khói thuốc để giúp khách khứa, mà chính mình bị sặc cũng cố nhịn ho, cô đều không lộ ra một chút biểu hiện không chịu nổi.
Chỉ có điều, ngay cả như vậy, bọn họ rất ít khi khen cô một hai câu, bởi vì mọi người đều biết, Jessica Kwon căn bản không phải là con gái mà nhà họ Kwon sinh ra.
Thậm chí, khi có người uống say, lại giở giọng trưởng bối, giọng nói lớn như chuông gióng:


 “Nó không chỉ là người khác họ, mà còn là người nước ngoài, nhận nuôi loại con như thế để làm gì?”

“Gia sản nhiều như vậy, chẳng lẽ cũng muốn chia cho nó? Đối xử với Yuri như vậy quá không công bằng!” Các cô dì họ hàng không ngồi chung bàn, trong lúc ăn cơm, cũng lén lút kề tai nói nhỏ với bà Kwon như vậy, tuyệt không băn khoăn cô đang đứng bưng bát canh bên cạnh, phục vụ các bà. Không phải trong dòng họ mình, thì tất nhiên sẽ khác. Từ xưa đến nay, bất luận ở nước nào, đều có cùng quan niệm như vậy.
Sica thật biết điều, không hề tức giận hay phản bác lại, bà con họ hàng cũng vui vẻ đắc ý khi thấy cô nghe không hiểu, tùy tiện mà phê bình trước mặt cô.
Cô có thể hiểu được, hiểu được từng lời, Hàn ngữ đối với cô không phải là vấn đề, cô đã được học từ khi còn nhỏ, năm cuối cùng của trung học cô còn học ở nước ngoài, khi lên đại học vẫn tiếp tục ở chỗ này học tập, làm sao có thể nghe không hiểu chứ?
Không việc gì phải tức giận, so với việc nhà họ Kwon cho cô mọi thứ, lời ra tiếng vào đó thì có đáng là gì.
Cho nên cứ một tốp này đi lại một tốp khác đến, cô vẫn luôn nở nụ cười ngọt ngào nhiệt tình chưa bao giờ phai nhạt, dường như loay hoay bận rộn như con ong mật, có họ hàng thân thích ở chơi muộn ngủ lại qua đêm, mọi thứ trong phòng khách cũng đều do một tay cô chuẩn bị, bận bịu suốt đến tận đêm khuya. Ngày hôm sau, khi mặt trời sáng sớm vẫn chưa tỏa nắng, cô phải rời giường chuẩn bị bữa ăn sáng.
Một ngày nữa lại trôi qua, tình trạng trên vẫn tái diễn.
Ngày thứ ba…
Rốt cuộc, có người chịu không nổi.

“Đừng làm vậy…Đừng…” âm thanh cãi nhau khe khẽ vừa thốt lên đã bị ngăn lại.

Bưng một chồng khay, đi vào nhà bếp trên sàn bếp bày đầy chén dĩa đang chờ rửa, vừa mới bỏ vào chậu nước, cánh tay của Sica đã bị bàn tay ai đó nắm chặt, chặn ngang ôm một cái, nhẹ nhàng lôi vào hành lang tầng hầm bên cạnh thông với nhà bếp.
Sau đó, đôi môi mọng đỏ bóng loáng ngọt như mật ong hăng say phủ chụp lên cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên vì kinh ngạc của cô.
Hôn mút say sưa cuồng nhiệt, cắn cắn cánh môi dưới, hôn đến mức cô thở không nổi, khuôn mặt trắng ngần trở nên đỏ ửng.
Cô bị ép vào vách tường ở hành lang nhỏ hẹp, chỉ có hai người, thân hình săn chắc dán chặt vào cơ thể mềm mại uyển chuyển kia.
Trán đụng trán, cậu thở dốc phun ra lời chất vấn: 

“Em còn muốn bận rộn đến bao lâu đây? Bận tới mức nào mới chịu thôi? Em muốn mình mệt đến chết mới chịu phải không?”

“Em còn khỏe lắm…”

Mấy ngày này, ban ngày Yuri đều bận làm việc của mình, không phải nhốt mình trong phòng tập thể dục đế luyện tập, thì cũng là trong phòng làm việc liên lạc với người đại diện, huấn luyện viên, thảo luận lộ trình cùng trận đấu kế tiếp. Nhưng như thế có lẽ sẽ tốt hơn,nếu để cậu nghe thấy nhưng lời khó nghe của bọn họ chỉ sợ...năm sau họ sẽ chẳng dám đến nữa. Đến buổi tối, sau khi bận rộn suốt đêm cô mới trở về phòng mình, vì kiêng nể trong nhà có người ngoài, cô tuyệt đối không chịu cho cậu vào phòng mình ban đêm, cho nên từ mấy ngày qua tới nay, mặc dù họ ở chung dưới một mái nhà, nhưng căn bản không có cơ hội ở riêng với nhau. Người trong lòng gần ngay trước mắt, nhưng lại nhìn không được, ôm cũng không xong, trên đời này còn có loại hình phạt nào tàn khốc hơn không?

“Em hoàn toàn không khỏe, mắt thâm quầng hết rồi.” cậu vuốt ve nhìn khuôn mặt cô, lời nói ẩn chứa trách cứ, “Cằm cũng thóp lại, như vậy mà kêu là khỏe à? Em cũng không phải người giúp việc, việc gì phải khiến mình mệt đến thế.”

“Cũng không sao, nếu em không làm, chẳng lẽ giao hết cho umma sao?” Cô thở dài, dịu dàng rút vào trong lòng ngực cậu, lén lút tận hưởng vòng ôm ấp vuốt ve một chút.

“Bạn bè thân thuộc này, mỗi năm gặp có một lần, làm gì phải đối với bọn họ…”

Cậu sinh ra giống như tiểu thư con trời, đương nhiên sẽ không hiểu cảm giác đón tiếp bạn thân là thế nào, không cần phải tính toán. Sica chỉ cười cười.

“Mình nên đi thôi.” Cô kiễng ngón chân, đặt lên môi cậu nụ hôn đầy ngọt ngào khi cậu đang khó chịu, cốt ý vỗ về tâm tình tồi tệ của cậu, “Đừng nhíu mày, trông Yul như thế thật hung dữ.”

“Yul…”

Trơ mắt nhìn người đẹp giằng người ra khỏi ngực mình, vội vã rời đi, trong lúc đó Yuri thật sự muốn đấm ngực rống to; giống như con King Kong, rống ra hết toàn bộ buồn bực trong lòng.
Chỉ là, cậu đương nhiên không thể rống to ở chỗ này, nhiều lắm cũng chỉ có thể hậm hực trở lại phòng tập, vận động vượt quá sức lực cho phép của một người nhằm tống khứ hết tất cả áp lực cùng buồn bực ra ngoài, ngay cả đến huấn luyện viên của cậu cứ lập đi lập lại:
 
“Kwon Yuri điên rồi!cậu ta không phải người! cậu ta là cái máy!”

Nếu cậu là cái máy thì tốt rồi! Nếu thực sự là một cái máy, ban đêm cậu cũng không cần không cách nào nghỉ ngơi, cứ trằn trọc, lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng ngủ không được, làm thế nào cũng không thoải mái.
Chính là cậu từ nhỏ đều ngủ trên giường lớn, vì sao bây giờ hoàn toàn không thể quen được? Thời gian ở bên ngoài luyện bóng, ngủ một mình chẳng có vấn đề gì, nhưng trái lại khi về tới nhà, thì cứ khó ngủ như vậy?
Yuri đương nhiên biết nguyên nhân vì sao. Bởi vì trong lòng không có cơ thể nũng nịu, mềm mại, thơm ngào ngạt kia. Biết rõ đến từng đường cong của cô, khoảng cách gần trong tầm với, càng làm cho cậu không cách nào nhịn nổi.
Vẻ mặt lạnh lùng đi qua nhà bếp, Yuri chuẩn bị băng qua bên kia, lên lầu đến phòng mình, không để cho họ hàng quây quần trong phòng khách thấy.
Nếu như bị bắt lại, khó tránh khỏi một cuộc hàn huyên xã giao, tất cả mọi người muốn chụp hình chung cùng cậu, muốn cậu kí tên, muốn nghe ngóng chuyện ngồi lê đôi mách… Mỗi người cũng đều giống mấy phóng viên bà tám, khiến người khác bận rộn đến mức không chịu nổi. Cậu cũng không có tính nhẫn nại tốt như cô công chúa nhỏ ấy!
Kết quả, người tính không bằng trời tính, cậu đi lên nữa chừng cầu thang thì bị ngăn lại.
Người kia không biết nên xưng hô là mợ hay dì, hiển nhiên như đã chờ từ lâu, vừa nhìn thấy Yuri xuất hiện, lập tức phấn khởi tiến lại, thậm chí đưa tay nắm lấy cánh tay cậu, như sợ cậu bỏ chạy.

“Yuri! Khó nhìn thấy được con, con ở nhà mà cũng không đi ra chào hỏi họ hàng thân thích sao?” Bà dì này cười híp cả mắt, trên mặt trang điểm thật đậm, cười tươi rói. Sau đó lập tức hạ giọng, còn nhìn xung quanh một chút, xác định không có ai, bà mới thần bí nói: “Dì có chút việc muốn nói với con, con có rảnh không?”

Người cũng đã bị dì tóm lại, chẳng lẽ cậu lại độn thổ chạy trốn được sao? Yuri khẽ cười. 

“Dì có chuyện gì?!”

“Lần trước dì có đề cập qua với mẹ con, con gái của chị dì, năm nay hai mươi lăm tuổi, làm việc ở xí nghiệp lớn, thực sự tài giỏi, cũng rất hiền thục, dáng vẻ lại xinh đẹp, rất biết làm việc nhà, sau khi kết hôn sẽ từ chức! Mẹ con nghe xong rất hài lòng, không biết ý con thế nào? À! Hồi trước tụi con còn thường chơi đùa cùng nhau, ở gần nhà, con có ấn tượng không?”

Lại tới nữa. Đây là lần thứ mấy trong năm nay rồi? Yuri cau đôi mày đẹp

“Con chơi bóng bận rộn như vậy, thi đấu suốt ngày, thật sự cần một cô vợ hiền thục biết nội trợ giúp con chu toàn mọi thứ, hơn nữa sau khi cưới về có thể giúp đỡ mẹ con, để cho bà ấy được hưởng phúc an nhàn..” Dì tiếp tục thuyết phục, nước miếng văng tung tóe.

“Em gái con cũng đã giúp đỡ rất nhiều.” Đây là sự thật.

Vừa nói đến Sica, nụ cười tươi rói của bà dì này đột nhiên biến mất nhanh chóng, làm người khác trở tay không kịp.

“Đó là người ngoài, làm sao con có thể coi nó là người trong nhà được?” Cặp lông mày được cắt tỉa gọn gàng kỹ lưỡng dựng thẳng lên, thoạt nhìn trông thật đáng sợ, bà bất mãn nói: “Ba người nhà con phải cẩn thận một chút, đừng có lơ là không cảnh giác với người ngoài như vậy!”

“Em gái con mang họ Kwon, con bé không phải người ngoài.” Yuri đã sắp hết kiên nhẫn, cậu nén giận, chậm rãi trả lời.

“Nó hả?” Dì cười nhạt, “Nó mang họ Kwon khi nào vậy?”

“Con bé hiện tại mang họ Kwon, sau này cũng sẽ luôn mang họ Kwon.” Yuri kiên trì nhưng một mực giằng tay mình ra khỏi cái nắm tay của dì, nói một cách rõ ràng. “Thật xin lỗi dì, cám ơn dì đã nhiệt tình giới thiệu, có điều con không có hứng thú.”

“Còn chưa gặp qua, làm sao biết không có hứng thú?”

Cậu biết chứ! cậu chỉ có hứng thú với một người, mà giờ khắc này, người kia đang bận rộn rửa ly chén cho mấy bà cô nhiều chuyện, chuẩn bị phục vụ bữa tối!
âm trầm mở to mi mắt, Yuri vứt lại người dì còn đang kêu gào, bỏ đi.

 Mỗi ngày sau tết không có chuyện gì, kỳ nghỉ cuối cùng cũng tới lúc kết thúc.
Yuri vì có trận thi đấu lớn nên bắt đầu đi tập huấn, ra ngoài ở cách nhà khoảng 2 tiếng đi xe, ngay cả cuối tuần cũng rất ít khi về nhà.
Mà Sica vào năm cuối đại học, tháng ba khai giảng, bận bịu lên lớp, viết luận văn, giúp giáo sư lên kế hoạch cũng không thể lơi là, mỗi ngày đi sớm về trễ, sau khi về nhà còn chong đèn làm đến khuya, tương đối vất vả.

“Con gái cần gì chăm chỉ như thế?” Bà Kwon trong bữa cơm tối luôn nhắc đi nhắc lại không ngớt. 

“Tìm đối tượng tốt quan trọng hơn mà. Cục cưng à, con đã 22 tuổi rồi, sao không thấy con đem người yêu về cho ba mẹ xem mặt vậy? Trong trường không gặp được bạn học hợp ý sao? Cục cưng của ba mẹ lớn lên xinh đẹp thế này, sao có thể không có người theo đuổi được?"

Cô đương nhiên không phải không có người theo… Chỉ là, trong mắt, trong tim cô còn có thể chứa được người khác nữa sao…
Cắm cúi ăn cơm, Sica lí nhí trả lời mấy tiếng, muốn qua loa cho xong chuyện.

“Muốn học thì cứ học, có thể học cao bao nhiêu thì học bấy nhiêu, cần thi vào viện nghiên cứu thì thi, không cần lo lắng, học phí ba mẹ sẽ trả.” Ông Kwon lúc nào cũng khuyến khích cô.

“Con biết ạ, cám ơn appa.” Sica nuốt một miếng đồ ăn nóng hổi xuống, mau chóng cảm ơn.

“Đừng có lúc nào cũng kêu con nó đọc sách nữa! Đọc nhiều quá sau này khó lấy chồng!” Bà Kwon lo lắng hết sức, “Cũng không phải làm đến Tổng thống, đọc nhiều sách thế để làm gì? Tốt nghiệp đại học đã rất giỏi rồi, mau tìm người yêu quan trọng hơn!”

“Umma đừng lo, con sẽ để ý mà.” Con gái khôn ngoan trấn an mẹ nuôi.

“Con đừng cho là umma nói nhiều, con gái phải gả đi mới tốt, con hồi nhỏ số khổ…” Nói đến đấy, hai hốc mắt bà Kwon bắt đầu đỏ lên, “Không giúp con tìm một nơi thương yêu con, chúng ta sẽ không làm tròn lời dặn dò với ba mẹ con…”

“Ăn lo ăn đi, nói mấy chuyện này làm gì?” ông Kwon lớn tiếng mắng.

Sau khi an ủi bà Kwon, cam đoan mình nhất định sẽ tìm được đối tượng, vất vả lắm mới dỗ dành bà vui lên một chút, Sica mới về phòng, mở đèn thì thấy di động để trên bàn đang rung.
Cô bắt máy, một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên.

“Ăn cơm xong chưa? Muộn thế này mới lên à?”

“Dạ, bữa tối cũng hơi lâu, umma lại nhắc em mau tìm người yêu.” Sica cầm di động leo lên giường, vứt hết mệt mỏi chui vào trong chăn, nhắm mắt lại, thở dài.

Yuri im lặng vài giây, không nói tiếng nào.

“Yul ăn cơm chưa? Buổi tối có tập bóng không?” Biết cậu không thích nghe chuyện này, bây giờ nhất định là đang khó chịu, Sica nhanh chóng lảng sang chuyện khác. “Gần đây Yul vẫn rất bận sao? Tập huấn mệt lắm phải không?”

“Ừ.” Cậu rầu rĩ trả lời.

“Sao vậy? Khó khăn lắm mới gọi điện được sao không nói chuyện, không nhớ em sao?” Những lúc thế này, chỉ có cách làm nũng. Lúc Yuri đi tập huấn là vô cùng bận rộn, muốn tranh thủ thời gian gọi điện thoại đều không dễ dàng, thường phải mấy ngày mới có thể kiếm vài phút vội vàng nói được hai câu. Đối với hai người đang yêu cuồng nhiệt mà nói, thật sự rất khó khăn.

“Nhớ.” Cậu thở dài. Biết có hỏi cũng vô dụng, tình hình này cũng không phải nhất thời có thể giải quyết, thay vì thế, cậu đành phải tạm thời dứt bỏ.

“Thật không? Nhớ đến mức nào?” Tuy rằng câu trả lời đơn giản như vậy, chỉ có một chữ lại làm cô cười híp mắt, trong lòng thấy thật ngọt ngào.

Câu hỏi của cô đổi lại là mấy tiếng cười khổ xấu hổ. Không biết là người này vốn vụng về trong cách biểu hiện tình cảm, hay nói rõ nỗi lòng qua điện thoại thật sự không phải phong cách của cậu, mà Yuri không nói gì thêm.

“Em rất nhớ Yul đó.” Sica lại không giống cậu,cậu không ở trước mặt, mấy câu siêu buồn nôn này mới nói ra miệng được. “Mỗi ngày đều nhớ, còn cố tình tìm rất nhiều việc để làm, khiến bản thân bề bộn công việc, làm mệt đến nỗi vừa lên giường là ngủ ngay mới hết nhớ, mới không nghĩ lung tung…”

“Có tác dụng không?”

Sica hơi ủ rũ. 

“Không có, vẫn là thường ngủ không ngon. Tinh thần không tập trung, trên đường lái xe đến trường mấy lần tí nữa là vượt đèn đỏ, làm em sợ muốn chết.”

“Vậy sao?” Yuri trầm ngâm một chốc, tiếc nuối nói. “Vậy không thể để em lái xe đến thăm Yul rồi, Yul không an tâm. Thật không may, cuối tuần này vừa đúng lúc chuyển đến thành phố K.”

“Á? Tới thành phố K sao?” Sica quả thực định thét chói tai; nơi ấy cách nhà không đến 1 tiếng đi xe, cô chắc chắn có thể đi thăm cậu rồi! “Có được không?! Em đến được hả?”

“Nhưng mà em lái xe không tập trung.” Dáng vẻ chị gái đã bày ra rồi, cậu nghiêm mặt dạy dỗ: “Muốn đến cũng được, nhưng trước đó phải nghỉ ngơi thật tốt, tối hôm đó không được thức khuya, cũng ko được dậy quá sớm, ngủ đủ giấc mới lái xe đến đây, nếu không thì không được đến, có nghe không?”

“Chạy xe không quá 1 tiếng…” Cô lí nhí bĩu môi kêu lên.

“Có nghe không?” Yuri hỏi lại lần nữa, giọng nói nghiêm khắc, thật giống dáng vẻ của appa Kwon.

“Nghe thấy rồi, em sẽ ngủ đàng hoàng.” Cô trả lời. Nụ cười muốn nén cũng nén không nổi nữa, hiện rõ giữa hai hàng lông mày. Cười đến đáng yêu như vậy, đến ngọt ngào như vậy, nếu Yuri giờ phút này ở trước mặt cô, có lẽ cũng kiềm chế không được bản thân, chắc đã kéo cô lại hôn tận tình rồi.
Thỏa mãn mong nhớ cúp điện thoại, Sica vùi khuôn mặt hơi hơi nóng vào gối, hét lên nhớ quá thật nhớ quá đi, cuối tuần là có thể gặp nhau rồi!
 
Nhưng mà quá trình gặp nhau, thật đúng là phức tạp.
Theo thời gian đã hẹn, lái xe tìm một hồi, mới tìm ra khách sạn tọa lạc ở nơi khá hẻo lánh, Sica hết sức tránh đại sảnh đông người qua lại, lái đến bãi đậu xe ở phía sau.
Yuri đáng lẽ phải ở bãi đậu xe đợi cô, nhưng không hề thấy bóng dáng.
Sica không dám tùy tiện xuống xe cũng không thể vào khách sạn, cô không có chìa khóa phòng. Điện thoại di động không gọi được, tin nhắn gởi đi cũng không được trả lời, cô trong phút chốc cảm thấy sợ hãi.
Cô đối với nơi xa lạ, luôn có cảm giác sợ hãi khó lí giải và nặng nề.
Ngồi yên trong xe được một lát, đột nhiên, có người gõ cửa kính xe, làm cô sợ hết hồn.
Ngoài cửa xe, có một người dáng cao gầy rất mãnh mai  đang khom lưng hỏi thăm. Khuôn mặt người  này đôi mắt to khuông mặt xinh đẹp rất quen thuộc, mang nụ cười mỉm ấm áp, là đồng đội kiêm bạn thân của Yuri, Choi Sooyoung.

“Em gái!” Cả đội mọi người đều gọi cô như thế, giờ phút này nghe được thật sự quen thuộc đến làm người khác muốn khóc! “Em tới thăm chị gái sao? Sao còn ngồi ngẩn người ở đây?”
Sica hạ kính xe xuống, như gặp được vị cứu tính, “Sooyoung unnie, unnie em đâu?”

“Có phóng viên đến phỏng vấn, hình như còn chưa kết thúc. Em muốn đi lên trên đó chờ không?” Sooyoung dáng người rất cao, khom lưng thế này nói chuyện với cô, dáng vẻ khá khổ sở.
Sica đi theo.
Trong phòng SooYoung còn có mấy người đồng đội, bình thường luyện bóng thật buồn chán, bây giờ thấy cô em gái nhà họ Kwon xinh đẹp ngọt ngào đến đây, ai ai cũng mừng rỡ, sử dụng tất cả bản lĩnh cùng cô trò chuyện, tán gẫu, còn liên tục đổi đồ ăn vặt cho cô.

“Nghe nói năm tư rồi? Sẽ tốt nghiệp suôn sẻ chứ? Có trở ngại gì không?”

“Học ngành gì? Kinh tế à? Lợi hại vậy sao?”

“Em mang món gì ngon đến cho unnie em vậy? Chia cho tụi unnie với được không?” Sica xấu hổ đỏ mặt cười cười, câu nào trả lời được thì trả lời, có đôi lúc, cô thật có hơi không chống đỡ nổi.
Chẳng hạn như, bị mọi người hỏi đến vấn đề rất đáng quan tâm: “Mấy tuổi rồi? Có người yêu chưa?”
“Ừm…” Mặt cô càng nóng thêm.

“Unnie của em quản lý chặt quá à? Nếu có người trong tụi unnie muốn theo đuổi em, nhất định trước đó sẽ bị  cậu ấy đập nhừ tử!” Có người lên tiếng, nói dứt câu, lập tức có mấy tiếng khen ngợi đồng ý.
Chờ cho tiếng hoan hô vô cùng náo nhiệt kia lắng xuống, một giọng nói lạnh lẽo như muốn đóng băng mọi thứ ở bên cửa vang lên, 

“Nói rất hay, một chút cũng không sai.”

Mọi người lập tức ngưng bặt, tiếng cười đông cứng giữa không trung.

“Em, lại đây cho unnie.” Yuri thân ảnh thon dài dựa bên khung cửa, chắn ánh sáng ngoài hành lang, tưởng như sứ giả đến từ địa ngục. “Các cậu, bớt đụng đến con bé đi!”

Sica vâng lời đi qua, trong im lặng bao trùm, cảm giác như mình đang đi ra pháp trường.
Cúi đầu đi theo Yuri đến phòng cậu ở tầng lầu khác, một căn phòng ở cuối hành lang, cánh cửa đóng lại, Yuri để cô một mình đứng gần cửa, cứ thế đi rửa mặt, thay quần áo.
Sau đó, quay trở ra ngồi lên sofa, mở TV, tiếng ồn ào liền vang khắp phòng.
Từ đầu đến đuôi, cậu đều không nhìn cô, cũng không mở miệng, giống như Jessica hoàn toàn không tồn tại.
Cậu đang tức giận, hơn nữa là rất tức giận.

“Giận em hả?” Sau một lúc lâu, bàn tay nhỏ bé trắng ngần nhẹ nhàng đặt trên vai cậu. Cô gái đáng yêu ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, giọng điệu e sợ dò hỏi.
Yuri không rảnh quan tâm. Cậu thật sự nổi giận. Khuôn mặt tuấn mỹ như đúc bằng sắt, nghiêm túc đến nỗi khiến người ta khiếp sợ.

“Em không phải là cố ý, chờ Yul không thấy, di động lại không gọi được…”

“Vậy là em có thể tự ý đi theo người khác?” Cậu lớn tiếng vặn hỏi.

“Nhưng mà… Họ đều là đồng đội của Yul, em quen Sooyoung unnie cũng lâu rồi mà…” Cô chớp mắt, đôi mắt to tròn đầy hồn nhiên, vô tội. “Xin lỗi mà.”

Cô chẳng lẽ không biết, mấy tên đồng đội có vẻ thân thiện đó, có bao nhiêu tên định theo đuổi cô? Vừa lần theo tiếng nói chuyện râm ran tìm thấy cô, lại thấy cô ngồi giữa một đám lan sói, giống như một miếng thịt tươi ngon để trong bầy sói, cậu sợ tới mức tim suýt chút nữa đã ngừng đập.
Yuri tức đến không muốn lên tiếng. Lần này không thể dễ dàng bỏ qua cho cô được, một tí ý thức nguy hiểm cũng không có!
Thấy cậu còn muốn duy trì vẻ tức giận, Sica khe khẽ thở dài một hơi.

“Chẳng lẽ Yul còn tính giận em thật lâu sao?” Cô bất đắc dĩ hỏi, thấy cậu không phản ứng, bàn tay nhỏ nhắn đè mạnh lên vai cậu, đứng dậy. “Được rồi, em đi rửa mặt trước.”

Xoay người đi vào phòng tắm, hình dáng thướt tha đó thật xinh đẹp, dù đang nóng giận, Yuri vẫn không nhịn được phải đưa mắt liếc trộm, vừa lúc thấy cô cầm áo khoác lửng dạng cao bồi cởi xuống, tiện tay bỏ trên mặt thảm.
Cô đưa tay lên, dường như không chú ý mà vấn tóc lên, phơi bày ra … cả một tấm lưng đẹp đẽ. Trắng đến lóa mắt, không chút tì vết, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
Cô mặc cái áo khoác lửng bên ngoài, bên trong là một cái áo lưng trần có một sợi dây vòng qua cổ, phía trước nhìn không thấy có bất cứ vấn đề gì, phía sau chỉ có một sợi dây nhỏ buộc chặt, thiết kế thật nóng bỏng!

“Em…” Nói máu huyết xông lên vẫn còn chưa đúng lắm, mà phải nói Yuri thiếu chút nữa đã ngạt thở.
Sica đang đứng ở cửa phòng tắm, ngoái đầu nhìn lại, cắn cắn môi cười. “Bồn tắm matxa lớn ghê, em tắm luôn được không?”

Bị khiêu khích đến điên đảo hồn phách, Yuri hoàn toàn quên mất cậu đang giận chuyện gì. Bật đứng dậy, di chuyển nhanh như báo, lúc cô xoay người định đóng cửa, cậu đã đi tới cửa phòng tắm.

“Đương nhiên là được.” Giọng cậu không còn lạnh lùng nghiêm khắc nữa, mà trầm ấm gợi cảm đến khổ sở, “Đúng lúc Yul cũng muốn tắm.”

Một cánh tay vươn tới, thân thể mềm mại ép sát vào cơ thể cậu. Cô ngẩng mặt lên, đón nhận nụ hôn nồng nhiệt không thể kiềm nén.

“Ưm…” Tiếng ưm ngọt ngào khiến người nào đó toàn thân tê dại.

“Em mặc áo thế này đến đây?” Vừa hôn mạnh không dứt lên đôi môi cô, Yuri vừa tra hỏi: “Áo này mua hồi nào? Em mặc thế này ra ngoài cho người khác ngắm hả?”

“Không có mà… Chỉ mặc cho Yul ngắm…” Cô thở nhẹ ra, trong nụ hôn không dứt khó khăn nói thành tiếng.
Cậu một tay vuốt ve tấm lưng trắng mịn, còn tay kia, ngón tay thon dài khéo léo tháo nút buộc bên hông và sợi dây nhỏ trên cổ, rồi nhẹ nhàng kéo ra, cái áo xinh đẹp liền không còn chỗ nào dùng đến nằm dưới chân hai người.

“Ừ, thật thuận tiện.” cậu vừa khen, vừa ôm chặt cô, cố ý dùng ngực mình cọ vào vùng ngực trần của cô. Đầu ngực nhạy cảm bị cái áo khoác thể thao sượt qua, tức khắc làm cô rên khẽ nghe thật đáng yêu.
Cơ bản không chỉ là lửa gần rơm, mà là cây đuốc tẩm xăng; hai người xa nhau vài ngày, khó nén nỗi nhớ không quên, chỉ dùng lời nói thôi không đủ, nhất định phải dùng toàn thân, dùng cả trái tim mới có thể kể hết nỗi khổ nhung nhớ.
Cửa phòng tắm đóng lại, bồn tắm lớn chuyển động, trong tiếng nước ào ào, tiếng thở khe khẽ vang lên, lúc gấp gáp, lúc ngân vang, có lúc, là tiếng kêu thét, có khi, là tiếng rên rĩ thở dài, chỉ duy nhất không thay đổi, là tiếng thở hổn hển nặng nề của cậu, khi cao khi thấp, tạo thành bản nhạc đệm hài hòa nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro