chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Tắm rửa xong, thay xong quần áo, Sica rót trà nóng, hai người ngồi xuống giường. Đáng lẽ phải là một người một ly chuyện trò đối ẩm, nhưng Yuri không cho cô rời khỏi lòng cậu , ôm cô đặt ngồi trên đùi thoải mái khoan khoái, cậu đưa ly trà lên môi cô, hài lòng nhìn cô cúi xuống uống.

Trên bàn nhỏ cạnh đầu giường rõ ràng có pha cho cậu một ly, cậu cứ muốn cô uống qua, bèn đến đúng vị trí chỗ cô uống hồi nãy, uống một hớp lớn, làm Sica lại đỏ mặt.

“Em vẫn chưa trả lời Yul.” Yuri không để cô trốn tránh, nhàn nhã uống trà, nhàn nhã truy hỏi.

“Không, không có!” Sica  toàn thân cứng ngắc, sợ đến mức tim đập thình thịch. “Yul sao lại hỏi vậy?”

“Em chạy đến chỗ này, còn mặc quần áo thế kia.” Cậu  hất hàm tới trước giường, nơi đó có chiếc áo voan màu lam nhạt gắn thắt lưng cao thịnh hành hiện nay. Kế tiếp, còn thì thầm vào tai cô: “Hơn nữa ngực em còn to lên còn vô cùng mẫn cảm. Vừa nãy không phải cứ luôn miệng đòi Yul nhẹ tay sao? Hửm?”

Sica  mặt đỏ như lửa, xấu hổ giấu mặt vào gáy cậu. 

“Không có thật mà!”

“Em chắc chứ?”

“Chắc mà! Em chắc chắn!”

Yuri  không nói nữa, để ly trà xuống bên cạnh, bàn tay ấm áp vòng qua, vuốt nhẹ lên tóc cô. Dưới ánh sáng của ngọn đèn vàng, hai người im lặng dựa sát vào nhau.

“Yul,Yul… thất vọng lắm sao?” Một lúc lâu sau, Sica  mới nhẹ nhàng hỏi.

“Cũng không hẳn.” Cậu hôn lên đỉnh đầu cô, thản nhiên nói: “Chỉ có điều cũng có thể xem như một phương thức giải quyết. Nếu em thật sự mang thai, ba mẹ dù tức giận cũng đành phải chấp nhận.”

Đây chính là cái gọi là gạo nấu thành cơm. Nhà họ Kwon  cực kỳ truyền thống, năm đó giới truyền thông đưa tin nhầm có fan hâm mộ nữ mang thai con của Yuri , ba mẹ Yuri  thậm chí còn buộc cậu phải cưới cô gái đến mặt mũi cũng chưa từng gặp, huống chi, bây giờ hai người họ nâng niu yêu thương Sica  trong lòng bàn tay.

Ba mẹ cậu thật sự rất thương cô…

“Em có nhớ trước đây chúng ta hầu như hàng năm đều đến chỗ này nghỉ hè không?”

“Em nhớ.” Chôn mặt trong vai cậu, cô cùng cậu nhớ lại. “Về sau umma em sức khỏe không tốt, appa em còn dẫn em tới chưa được mấy ngày đã đi về trước, để em một mình ở với ba mẹ Yul…”

“Yul  trước kia đối với em… không có ấn tượng cho lắm.” Yuri  nheo mắt, hồi tưởng lại dáng vẻ cô lúc đó nhỏ nhắn dễ thương. “ thường thấy em hay chơi chung với mấy chị em họ hoặc bà con xa ở gần đấy. Sau lại phát hiện cách phát âm của em không giống với người khác, nói chuyện nghe là lạ.”

“Không có… ” Cô phản đối, ngọ nguậy đánh cậu. Yuri  cười cười cầm bàn tay trắng bóc của cô kéo lên môi hôn.

“Thật ra, Yul có thời gian còn rất ghét em. “cậu chợt nói.

Sica nghe xong, kinh ngạc ngẩng đầu ngửa mặt ra sau, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Yuri đang mỉm cười gượng gạo.

“Ghét em ư? Vì sao?” 

Phải nói sao đây? Yuri từ nhỏ đã ở trong đội bóng, dù nghỉ hè cũng phải tập huấn hoặc thi đấu khắp nơi, được cùng người nhà rảnh rỗi nghỉ hè, luôn không phải là đứa con độc nhất là cậu, mà là con bé xa lạ Jessica Jung. Mà dáng vẻ nữ sinh đáng yêu vui vẻ lại là cái ba mẹ luôn hi vọng, nên yêu chìu đủ thứ, đi đâu cũng dẫn cô đi cùng.

Đặc biệt là appa cậu, cổ hủ lại nghiêm khắc, ăn nói ý tứ cực kì, với con gái trước sau không gần gũi. Nhưng vừa gặp Sica  thì dường như hoàn toàn thay đổi, Sica vừa dùng giọng nói ngọt ngào gọi bác ơi, lập tức mặt mày hớn hở, đường nét khuôn mặt dịu xuống liền, ngay cả giọng nói cũng hết sức ôn hòa.

Umma cậu cũng vậy, tự tay may cho Sica  không biết bao nhiêu váy áo, âu phục đáng yêu, sửa soạn cho đẹp rồi dẫn cô đi chơi, cưng chìu cô như con gái của mình, dù bị họ hàng không ngừng cằn nhằn, khuyên ngăn, hai người vẫn không để ý mà yêu thương con gái của bạn mình, đến sau này còn nhận nuôi đứa bé mồ côi cha mẹ là cô, xem cô như con cái trong nhà.

“Vì appa và umma đều rất thương em, nên nhìn rất không vui.” Cậu nói qua loa, rồi không kiềm được hôn lên vành tai cô.

Bình thường cô sợ nhột sẽ phản đối, thậm chí còn cười khanh khách, nhưng bây giờ, cô chỉ yên lặng để cậu ôm, rồi hôn, lặng lẽ không phản ứng.

“Sao vậy? Không vui sao? Đó đã là chuyện cũ rồi…” Huống hồ bây giờ người cưng chìu cô, còn có ai qua được cậu?

Sica  lắc đầu.

“appa,umma đối với em thật sự rất tốt rất tốt… Nhưng mà em lại…”

Lại có bí mật lớn đến thế giấu diếm họ, suýt chút nữa làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của Yuri, chỉ vì sự tồn tại của cô, vì cô cùng Yuri…

Nghe được tâm trang cô đơn cùng tự trách của cô, loại cảm giác đau lòng như dao cắt này lại tới. Yuri  hít một hơi thật sâu.

“Chúng ta cho appa,umma biết được không?” cậu hỏi nhỏ, cảm thấy cô gái trong lòng cứng đờ, cậu vẫn nói tiếp: “Nói cho họ biết, cùng lắm bị mắng cho một trận mà thôi. Appa,umma thương em đến vậy, chắc sẽ không đánh em đâu nhỉ? Vả lại, nói không chừng họ còn mừng nữa kìa.”

Sica  rùng mình một cái. Không biết vì sao, cô cảm thấy chuyện này từ đầu không thể lạc quan như Yuri được, có phải do không phải ruột thịt không, tận sâu trong lòng, cô luôn luôn không thỏa mãn, tự tin là được yêu thương.

“Đợi ít lâu nữa đi Yul… Hiện giờ, tình trạng này, chúng ta ngay cả gặp cũng không nên gặp.” Nghĩ đến sự nghiệp đang lên của cậu có thể bị ảnh hưởng, Sica liền cau mày, mặt đầy vẻ buồn lo, “Yul sao hôm nay lại đến đây? Mọi người không phải không nói Yul biết em ở đâu sao?”

“Em chạy đến chân trời góc biển, Yul cũng tìm ra em.” Cậu ôm chặt cô, giọng bình thản, nhưng ý chí rõ ràng kiên cường không thể nghi ngờ.

“Bên đội bóng… thế nào rồi? Yul đến thế này có phải lại xảy ra chuyện gì không?”

“Cái đầu này rốt cuộc muốn lo cho bao nhiêu người, bao nhiêu chuyện mới đủ hả?” Yuri xoa xoa mái tóc vàng mềm mại của cô, vừa chịu thua vừa nuông chiều nói: “Nghĩ cho mình có được không? Đừng cứ mãi lúc nào cũng lo lắng cho người khác, người nhà quan trọng hơn.”

“Nếu em thật sự nghĩ như vậy, thì đã không…” Sica lẩm bẩm.

Lời còn chưa nói hết nhưng ý tứ đã rất rõ ràng. Nếu cô thật sự nghĩ như thế, cô sẽ không mù quáng mà bắt đầu một cuộc tình với người không thể gặp này, sẽ không bị cậu ôm vào lòng, còn quấn quýt không muốn rời xa.

“Ngoan, đừng nghĩ nữa, ngủ đi.” Yuri dịu dàng hôn lên rèm mi, khẽ dỗ dành.

“Vậy… còn Yul?” Bị cánh tay cậu ôm nằm xuống giường, Sica ngáp một tiếng, xoa xoa mắt, mệt mỏi kéo đến, mơ màng hỏi cậu.

“Yul nằm chung với em.” Thật ra cậu nên về, vốn định gặp một lát, xác định cô không có việc gì là đi ngay, nhưng sớm đã đoán được sẽ thế này; vừa đụng vào cô, cậu như bị lửa thiêu, không nỡ đi.

“Nhưng mà…”

“Suỵt, đừng nghĩ nữa.” cậu ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giọng nói khoan thai, “Ngày mai đi cũng kịp, có một buổi tối, thế giới cũng không bị hủy diệt trong đêm nay.”

Sica cũng biết cậu nên đi, càng lúc càng tối, đường núi lại không dễ đi. Nhưng cuộn tròn trong lòng cậu cảm thấy thật an toàn ấm áp, cho dù đêm tối hay ác mộng đáng sợ, cũng không làm hại được cô.

Cô thật sự… nên buông tay, nhưng là, vẫn không buông được…

Đêm hôm đó, dù trong ngực cậu, cô vẫn gặp ác mộng.

Trong giấc mộng, cô không ngừng chạy trốn, tránh né từng đôi tay muốn kéo rách quần áo cô, sợ đến mức toàn thân lạnh run, tay chân mềm nhũn, hơi thở càng lúc càng nhanh… Mà không dám ngừng lại, chỉ có thể liên tục chạy trốn ——

Tuy rằng tin tức tạm thời qua đi, nhưng lại giống như có mạch nước ngầm bắt đầu tuôn trào, khiến cho lòng người bất an.

Ngoài bốn người cầu thủ ra, một viên trợ lý huấn luyện đã bị loại khỏi tư cách đại biểu quốc gia, gây ra sóng to gió lớn, đương nhiên không có khả năng lắng dịu hoàn toàn trong khoảng thời gian ngắn; mà những đội viên còn lại, càng bị quản giáo chặt chẽ hà khắc hơn, đều bị dồn hết toàn bộ tinh thần sức lực, chuyên cần luyện bóng, một lần nữa càng làm tăng thêm sĩ khí bị đả kích.

Thân là đội trưởng, Yuri lại bị cuốn vào trận phong ba này, tự nhiên sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Cậu giống như bị câm, càng ngày càng ít nói, chỉ mải miết luyện bóng, theo thời khóa biểu thì không nói, đằng này còn thường xuyên yên lặng tận lực tập luyện suốt đêm dài, đồng đội do bị huấn luyện cả ngày mệt đến mức nằm xuống liền ngủ, nhưng cậu vẫn ngồi lại xem băng ghi hình trận đấu, nghiên cứu chiến thuật, ghi chép lại.

Đêm dài đằng đẵng, cứ thế trôi qua, bởi vì mãi cho đến trước trận đấu, Yuri cũng chẳng có lấy bất cứ cơ hội nào chuồn ra gặp Sica lần nữa. Để lại cô một mình cô quạnh ở nhà ông nội trên sườn núi, bất kể nghĩ thế nào, cậu cũng không yên lòng.

Cô sợ tối, mà khi đêm về, trên ngọn núi trở nên tối đen, dù có đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón tay. Không thể ở bên cạnh cô, cùng cô đi vào giấc ngủ, tất cả lo âu nóng nảy của Yuri, đều hóa thành quyết tâm—cậu nhất định phải đánh thắng trận này, thay mặt đội lập công chuộc tội.

Sau đó, trách nhiệm đội trưởng của cậu đã hoàn thành, xem như không làm người dân trong nước thất vọng; trở lại chuyện mình, cậu thực sự muốn làm một chuyện chân chính.

Tựa như cậu đem bóng tiến vào khu vực cấm, bất cứ ai cũng không thể ngăn lại, chuyện cậu muốn làm, không một ai từ trước tới giờ có thể ngăn cản.

Vì ngày đó sẽ đến, vì có thể công khai quan hệ với cô một cách quang minh chính đại, cậu một mực chuẩn bị, nhưng chờ đợi không phải không có thời hạn, sự chịu đựng của cậu cũng không phải vô hạn, bí mật lớn cuối cùng sẽ bị vạch trần một ngày nào đó, huống chi, chính là cậu quyết tâm muốn vạch trần.

Ấp ủ niềm tin như vậy, cậu buông hết tất cả tạp niệm, toàn tâm toàn ý, cắn răng chống đỡ sự huấn luyện khắc nghiệt hơn gấp mười lần bình thường, dẫn dắt các đội viên, cầu thủ phục vụ quên mình, trong thời điểm cam go, nhất quyết giành chiến thắng.

Sau khi chiến thắng, ôm cúp trở về, Yuri chỉ nhớ rõ khi tiếng còi vang lên báo hiệu trận chung kết chấm dứt, thì mồ hôi làm nhòe tầm mắt, lồng phổi giống như muốn nổ tung, sự rạn nứt trong tình đồng đội cùng những chấn thương đau đớn, như bị thiêu hủy toàn bộ, toàn thân không biết có bao nhiêu chỗ chấn thương…

Nhưng cậu thở phào như trút được gánh nặng, phảng phất ở thời khắc mấu chốt thắng thua của trận đấu, cậu xuất thần đẩy bóng vào lưới ba lần, sau đó hàng vạn hàng nghìn người mê bóng đang theo dõi trận đấu, cũng thở phào đầy nhẹ nhõm.

Đám đông cuồng nhiệt đến đón tại phi trường, máy chụp ảnh, camera chớp đèn loang loáng khiến cho người ta trở nên hoa mắt. Kế tiếp vẫn không được nghỉ ngơi, một mạch thẳng tiến đến lễ chúc mừng, họp báo… Bận rộn đến mức không có cơ hội để thở.

Trong lúc này, ông bà Kwon có đến thăm cậu, cũng cùng nhau tham gia lễ chúc mừng, nhưng không hề thấy bóng dáng của Sica cô công chúa nhỏ của cậu.

“umma, Jessica đâu?” Là lời mở đầu khi umma và cậu gặp mặt.

“Nó bận học, sắp tốt nghiệp rồi, appa con không cho nó đến.” Bà Kwon đáp lời.

Bận học, bận đến thế sao? Cậu đã dẫn đội bóng từ trận đấu bay trở về, vậy mà vẫn bận à?

“Dạo gần đây hình như nó có mấy đứa bạn thân, thường xuyên lui tới, nên càng không có thời gian.” 

Giống như cố ý nói cường điệu, bà Kwon còn nói thêm một câu như vậy.

“Bạn gì?” Yuri  khẽ nhíu mày, truy vấn.

“Umma cũng không biết, nói tiếng Trung, umma nghe không hiểu.”

Tính ra, hai người đã nửa năm không gặp mặt. Thân nhân bình thường thì không tính, nhưng họ là tình nhân yêu nhau tha thiết, xa cách như vậy, chịu đựng thật sự quá khó khăn.

Cuối cùng thì lễ chúc mừng cũng chấm dứt, Yuri  tự mình lái xe đưa ba me cùng tham gia tiệc rượu về nhà.

“Con muốn đưa ba mẹ về?” Bà Kwon có chút kinh ngạc, “Tự ba mẹ về được, con không cần quay về đội sao?”

“Con nghỉ.” Cậu giải thích đơn giản. Mới vừa chiến thắng một trận đấu lớn, người làm bằng sắt cũng cần phải nghỉ ngơi chứ!

“Ờ… vậy con không về thành phố? Sao vậy?”

Yuri có mua một căn nhà trong thành phố, gần đội bóng, bình thường đều ở chỗ đó. Nhưng giờ phút này, anh nắm giữ vô lăng, khẽ nhíu mi, có chút nghi hoặc nghiêng mắt nhìn umma mình.

Vì sao bà có vẻ không quá vui khi biết cậu trở về? cậu không hiểu. Về nhà ba mẹ mình nghỉ ngơi, cũng cần có lý do sao–,

Ông Kwon vẫn trầm mặc luôn nhìn ra ngoài cửa kính, nhìn qua kính chiếu hậu, chỉ thấy ông nhíu chặt mày. Còn sắc mặt và thái độ giống như vậy của ông Kwon đã có từ khi nào? Yuri  cũng không nhớ.

Trong khoảng thời gian tới này, ông Kwon càng trở nên lãnh đạm, vốn nghĩ bị ảnh hưởng bởi scandal lúc trước, nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, cậu còn thắng trận trở về, rốt cuộc ông Kwon tức giận vì cái gì?

Lại liếc mắt thấy sắc mặt lạnh lẽo kia, Yuri  hướng tầm mắt trở về phía trước, chuyên tâm lái xe. Cậu biết có vấn đề, cũng nên giải quyết, chỉ có điều trước mắt cậu chỉ quan tâm đến một chuyện, hoặc một người—Jessica Kwon cô gái mà cậu nhớ đến phát điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro