chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết có bao nhiêu đôi yêu nhau mà ao ước thời gian dừng lại. Có lẽ hàng nghìn,hàng nghìn lời ước đã được nói ra. Nhưng thời gian vẫn gan lì trôi mãi,trôi mãi. Những ngày Jung và Ji yêu nhau,Ji đếm từng ngày,từng tháng.Mỗi ngày kỉ niệm của tháng,Ji và Jung lại tổ chức một lễ kỉ niệm nho nhỏ. Trong thế giới thứ 3 đầy biến động này,mỗi tháng qua đều là điều đáng quý.

Một buổi chiều khi Jung trở về nhà thì mẹ Jung nói như thông báo

-“Con HyoMin về nước rồi đó”

-“Dạ”

Tiếng Jung trả lời nhẹ như không. Jung đi vội lên tầng,và khi cánh cửa phòng khép lại thì Jung ngã quỵ xuống.

-“Min!”

Như chợt tỉnh ra,Jung lao xuống hỏi mẹ

-“Min về rồi hả mẹ? em ấy đang ở đâu? Sao mẹ biết?”

-“Mẹ đi chợ thì gặp chị giúp việc nhà đó. Họ bảo HyoMin đã về được 3 tháng nay….”

Mẹ chưa nói hết câu thì Jung lao đi. Mẹ Jung cũng không giữ lại. Bà chợt thấy trái tim thắt lại khi dự cảm được cuộc sống đứa con của mình sẽ lại sóng gió một lần nữa.

Jung phóng xe vội vàng,qua bao đèn xanh,đèn đỏ Jung không hề biết. Con đường rất quen thuộc và con đường Jung đã cố quên.Giờ Jung sẽ gặp lại Min.Điều mà ta mong chờ bao năm nay tự nhiên trở về hiện hữu ngay trước mặt.

Jung đến trước cửa nhà HyoMin nhưng lại tần ngần không dám bấm chuông.Bỗng nhiên những bông hoa giấy chao chao trong không khí và đậu xuống vai Jung. Jung giật mình ngước lên.

-“Min”…tiếng reo thoát ra từ miệng Jung lại nghẹn ứ.

Min đứng trên ban công,tóc cô dài bay trong gió,đôi mắt nhòa lệ.

Giọng cô run run

-“Tớ nhảy xuống,ấy sẽ đỡ tớ chứ?”

Nhưng không đợi Jung trả lời,cô trèo qua ban công và gieo mình xuống.

-“Ôí!”

Cô ngã đè lên Jung.

-“Âý thật là! Bao nhiêu năm rồi vẫn thích trò đó sao?may mà ban công thấp đấy,chứ đến 10 người như tớ cũng không đỡ nổi”. Jung càu nhàu.

Min đứng dậy phủi quần áo,đôi mắt vừa nhòa lệ,giờ đã long lanh.

-“Haha…ấy vẫn nhát thế à? Bao nhiêu lần tớ nhảy từ ban công này xuống mà chỉ duy nhất 1 lần bị gãy chân thôi. Mà đó là tại tớ bị vướng áo thôi.”

Min đây sao?! Cô đứng trước mặt Jung bằng xương bằng thịt.Vẫn cái trán bướng bỉnh,cái mũi hếch,cái miệng hay mím lại như đang hờn dỗi.

Hai người đứng như trời trồng,nhìn nhau và mọi chuyện cũ ùa về như chưa xa lâu lắm.

Trong đầu Jung xuất hiện bao nhiêu câu hỏi dồn dập mà Jung không biết mở lời thế nào.

Min lên tiếng trước

-“Âý có người yêu rồi phải không?”

-“Sao ấy biết?”

-“Tớ có đến nhà tìm ấy”

-“Ba tháng trước?”

-“Ừm…”

Jung bỗng thở dài. Có lần Jung đã thấy bóng người quen quen mà Jung không thể ngờ đó là Min.

-“Tớ có người yêu rồi,còn ấy?”

-“Tớ à? Tớ sắp chết rồi”

-“Tại sao?”

-“Tớ nghiện rượu”

Nói đến đây vai cô rung rung,đôi môi mím chặt cố không nấc.Kai không biết làm gì hơn ngoài việc choàng tay qua vai cô,vỗ về nhè nhẹ như bốn năm về trước.

-“Âý có thể cai được mà”

-“Không,tớ muốn uống đến chết”

-“Đừng thế nữa,ấy vẫn như hồi trước à? Toàn tự hành hạ mình thôi”

“Âý đưa tớ đi dạo nha”

-“Ừ,đi đâu?”

-“Ra hồ Dino đi,mình sẽ đạp vịt”

-“Rùi”

Min ngồi sau Jung,cô muốn ôm Jung,thèm có được hơi ấm của Jung như ngày xưa nhưng bàn tay cô lại do dự.Jung cũng đã không còn vòng tay ra sau tìm tay cô kéo lại nữa.Jung thuê một chiếc thuyền con vịt.Jung cẩn thận đỡ tay Min lên thuyền.

Min cười:

-“Âý vẫn chu đáo như ngày xưa”

Chiếc thuyền thong thả đi xa bờ dần. Trước đây hai đứa không biết lái,làm con vịt chạy quay mòng mòng.Giờ thì nó ngoan ngoãn dưới tay điều khiển của Jung.

-“Ngày xưa sao Min lại ra đi vội vàng như thế?”

-“Vì tớ rất yêu ấy nhưng càng ngày tớ càng không thể chấp nhận được tình yêu đồng giới”

-“Thế sao ấy lại trở về?”

-“Vì tớ sắp chết nên muốn về xin lỗi ấy và gặp ấy lần cuối”

Jung nắm chặt bàn tay,chặt đến nỗi tưởng như đang cố gắng nghiền nát một vật gì đó.

-“Tại sao thế hả Min? Sao ấy nói mọi thứ nhẹ nhàng đơn giản đến thế?”

Min giấu mặt vào hai lòng bàn tay

-“Tớ xin lỗi”

Jung chán chường thả lỏng bàn đạp.Jung không biết mình nên làm thế nào nữa. Chợt điện thoại Jung rung lên. Tin nhắn của Ji.

-“Tớ phải về đây,người yêu tớ gọi”

Min nhìn Jung bằng ánh mắt van nài

-“Âý còn yêu tớ không?”

Câu hỏi đó tan vào không gian…. không có tiếng trả lời….

Bốn năm không phải là khoảng thời gian dài,nhưng với Jung đó là bốn năm đau khổ mòn mỏi. Ngày đó,Jung quen Min qua một diễn đàn les.

Ngày đầu tiên Jung đến nhà Min thì Jung đã bị Min đè ngã ra đất khi cô nhảy từ ban công xuống.Tính cô thất thường và quậy phá. Có lúc cô nghiêm nghị,mặt trầm tư nhưng có lúc thì nghịch ngợm như quỷ.Khi hai người còn là bạn của nhau thì không bao giờ Jung thấy buồn chán.Còn khi yêu nhau rồi thì Jung luôn bất ngờ về tính lãng mạn của Min.Yêu nhau hai năm mà Jung chưa bao giờ dám tự nhận rằng Jung hiểu Min.Bốn năm trước,Min đột ngột đi du học mà không một lời nói,dù là lời chia tay. Jung đau khổ hụt hẫng trong bế tắc và những câu hỏi tại sao?!

Jung không thể ngờ Min luôn dằn vặt vì mình là một người đồng tính. Cô muốn chạy trốn,muốn rũ bỏ,cố gắng ép mình trở thành người như đa số mọi người.

Khi Min biến mất,Jung điên cuồng tìm kiếm trong vô vọng. Những ngày mưa,Jung dầm mình trong mưa không thương tiếc bản thân mình.Jung đã quỳ hàng giờ trước cửa nhà Min,cầu nguyện cho người yêu dấu của Jung quay trở lại. Đáp lại lời Jung chỉ có tiếng khóc của mẹ, tiếng an ủi của bố mẹ Min.

-“Hai bác biết Min nó có lỗi với con nhiều lắm,nhưng tính nó đã quyết dứt bỏ ra đi,hai bác cũng chỉ biết đứng nhìn thôi”

Giờ đây Min đã quay về? Số phận sẽ xoay vần ra sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jijung