chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết là được nhiều người yêu có phải là hạnh phúc không? Nhưng trong lòng Jung sóng gió lại dội về. Jung ngồi bó gối bên cạnh cửa sổ. Bóng tối bao trùm tất cả,tối đến nỗi không thể nhìn thấy tay của mình. Điện thoại bật sáng…Tiếng Min thì thầm

-“Âý đã ngủ chưa?’

-“Hai giờ sáng rồi đó,sao lại gọi giờ này?”

-“Tớ thèm rượu nhưng ban đêm thế này tớ không dám đi một mình.”

-“Muốn tớ đi cùng sao?”

-“Ừ!”

Jung cười chua chát “Muốn tự tay tớ giết ấy sao?”

-“Không đâu”- Tiếng Min hốt hoảng

-“Tớ có thể nói chuyện với ấy,nhưng mua rượu cho ấy thì không bao giờ”

Hơi thở của Min có phần mệt nhọc

-“Âý nghiện rượu từ bao giờ?”

-“Hai năm trước”

-“Vì sao? Có chuyện gì đã xảy ra?”

-“Tớ không muốn nói”

-“Vì ấy quá chán chường?”

-“Ừ,tưởng rằng khi xa ấy tớ sẽ cân bằng trở lại.Nhưng cuộc sống cũng không khá hơn.Tớ càng nhớ ấy,càng đau khổ. Tớ phải dùng đến thuốc ngủ mà cũng không ăn thua”

-“Tớ không hiểu,Min à.”

-“Thôi đừng nói đến tớ nữa.Nói chuyện của ấy đi. Người yêu ấy tên gì?”

-“Tên Jiyeon”

-“Một cái tên đẹp.Hai người yêu nhau lâu chưa?”

-“Gần 1 năm rồi”

-“Cũng tốt…Ji là les à?”

-“Không,là normal”

-“Aí chà,ấy tán tỉnh Ji sao?” – Min có phần giễu cợt

-“Ji tỏ tình với tớ trước,cô ấy yêu tớ và không quan tâm đến chuyện tớ là con gái”

-“Vậy sao?...Tớ thua rồi”…..tút tút…tút

Min đã cúp máy.Jung buông thõng tay xuống. Chiếc điện thoại trượt khỏi tay Jung,nằm im lìm trên giường,bóng tối lại trở về chỗ của nó.

Jung nhắm mắt lại. Lòng Jung buồn,buồn đến xót xa.Jung cứ ngồi im như thế cho đến khi vị thần Ngủ hung hăng xông vào,thổi cho Jung chút bùa mê.Vị thần giấc mơ nhẹ nhàng ngồi cạnh và xếp lại những mảnh ghép trong đầu anh.

Mái tóc dài,cái mũi hếch.Đó là Min. Cô đang ngồi trên xích đu,dưới một giàn hoa giấy tuyệt đẹp. Cô vẫy Jung lại.

“Jung ngố ơi,qua đây ngồi với tớ…”

Cô mặc một chiếc váy màu xanh,đầu cài nơ màu xanh. Nhịp chuyển động của xích đu làm chiếc váy cô bay lên,bay lên.

Jung định bước lại nhưng Jung lại thấy như mình bước vào một nơi khác.

Từ xa,Jung nhìn thấy Min đang trèo qua ban công,bắt đầu nhảy xuống.Jung chạy vội tới.Aó Min vướng vào ban công,hơi giật nhẹ cô lại.Min ngã nhào xuống đất.Jung hốt hoảng chạy lại bên cô…nhưng Jung chạy mãi..chạy mãi mà không tới. Bỗng có một người xuất hiện,bế Min dậy.Người đó là Jung của những năm về trước.

Tiếng Min khóc thút thít

-“Tớ đau quá Jung ơi!”

-“Có khi bị gãy chân rồi,để tớ đưa ấy đến bệnh viện”

Cô đau đớn cắn chặt môi,nước mắt chảy dài trên gò má.

Jung ép chặt cô vào lòng vỗ về

-“Tớ thương ấy lắm,đừng khóc nữa,đến bệnh viện là ấy sẽ hết đau ngay thôi”

Jung đứng sững nhìn kí ức đó đi xa dần. Trước mặt Jung trời bỗng đổ mưa tầm tã.Mọi thứ chuyển động như một cảnh quay. Jung ở đó,ướt sũng người.Tiếng Jung hét lên trong mưa….vô vọng….

-“Min ơi!”

Jung giật mình tỉnh dậy,mồ hôi ướt đầm áo. Tiếng chuông điện thoại reo lên giục giã

“Alo,em à?”

Đầu dây bên kia tiếng Ji lảnh lót

-“Jungie dậy chưa?Hôm nay mình đi chơi đi”

-“Ừ,chờ chút,tý Jung qua đón”

Jung nhổm dậy,đầu nhức như búa bổ.Jung loạng choạng đi như sắp ngã.

Giấc mơ tối qua làm Jung khó chịu. Vết thương tưởng đã liền sẹo lại nhói lên day dứt.           

Khi Jung đến thì Ji đang đợi Jung trong bộ váy màu hồng.

-“Em muốn đi đâu?”

-“Đi đâu cũng được miễn là có Jungie,hihi”

-“Đi ăn kem đi nha”

-“Dạ”

Bầu trời trong xanh,làn gió thổi nhè nhẹ,Jung khẽ xoa xoa bàn tay Ji đang ôm lấy mình.Đầu Jung suy nghĩ hơi mông lung.Ji nói gì đó mà không nghe không rõ.

-“Sao em?”

-“Em bảo là hôm nay thấy Jungie hơi lạ lạ”

-“Có gì đâu em”

-“Tối qua Jungie không ngủ được ạ?”

-“Ừ,Jung hơi đau đầu”

-“Hix,thương Jungie quá”

Vòng tay Ji xiết chặt hơn. Nó không hề biết trong lòng Jung đang hỗn độn nhiều lo lắng.Khi hai người ăn kem,nó lặng lẽ quan sát Jung.Đôi mắt Jung luôn nhìn xuống có vẻ u buồn,tâm trí Jung cũng để đâu đâu vậy.

-“Jungie ốm hả ?”

-“Jung hơi mệt thôi em”

-“Thế mình về nhà để Jungie nghỉ ngơi nhé”

-“Ừ,xin lỗi em nha,lần sau Jung sẽ đền”

-“Hihi,không sao đâu Jungie”

Đưa Ji về đến nhà,Jung cúi xuống hôn trộm nó một cái.Ji âu yếm vuốt má Jung.

-“Jungie về cẩn thận nha!”

Người ta thường ca ngợi lòng chung thủy và tính kiên định.Khi yêu thì trái tim chỉ có một người. Lí trí gào thét điều đó. Nhưng trái tim thì luôn phản bội. Có phải số phận không? khi Min đột ngột trở về?! Người Jung đã rất yêu và rất đau đã trở về.Một người mới,một người cũ. Jung chợt cảm thấy buồn cười. Không ngờ một ngày Jung lâm vào tình cảnh này.Trong mơ Jung cũng không ngờ Min sẽ trở lại. Tình yêu tưởng đã vùi sâu. Giờ nham hiểm len lỏi vào từng mạch máu. Một nửa hồn Jung buồn,và một nửa hồn Jung vui. Bỗng dưng Jung thấy có lỗi với Ji quá.

2 giờ sáng khi Jung đang chìm trong giấc ngủ,điện thoại lại rung lên.

Giọng của Min thì thầm như ám ảnh

-“Tớ thèm rượu”

-“Âý muốn gì nữa đây?”

-“Chậc,có vẻ ấy đã thay lòng đổi dạ thật rồi”

Jung nắm chặt điện thoại,Jung đã tỉnh hẳn ngủ.

-“Nói lại xem nào,ai thay lòng trước? Ai đã ra đi mà không một lời từ biệt?”

-“Qua nhà tớ đi”

-“Cái gì? Qua giờ này sao?”

-“Tớ đang đứng ngoài cửa,tớ làm mất chìa khóa nhà”

-“Bố mẹ ấy đâu?”

Tút….tút…lại một chuỗi âm thanh dài làm người khác bất an. Jung cố gọi lại nhưng điện thoại đã tắt máy. Jung rón rén chuồn ra khỏi nhà trong đêm.Jung không biết mình đang làm gì. Trong đêm khuya chạy vội đến nhà Min.Jung vừa chạy vừa thở nhưng không dám dừng lại một giây phút nào.Min đang ngồi co ro trước cổng.Người cô nồng nặc mùi rượu. Jung đỡ cô đứng dậy.

-“Sao ấy cứ tự hành hạ mình thế?”

Min cười.Bộ dạng của cô khiến người khác sợ hãi.

-“Tại sao à? Tại tớ muốn ấy phải quan tâm đến tớ,không thể rời xa tớ”

Người Min đổ rũ xuống,phải chật vật lắm Jung mới đỡ được cho người cô đứng thẳng dậy.

-“Mất chìa khóa nhà rồi à? Bố mẹ ấy đâu?”

-“Về quê rồi”

-“Thế giờ làm sao?”

-“Đi nhà nghỉ,tớ muốn ngủ”

Jung hơi do dự,Jung đứng tần ngần suy nghĩ.

-“Haha,ấy sợ tớ làm gì sao? Tớ say khướt thế này,ấy không làm gì tớ thì thôi!”

-“Ừm cũng không còn cách nào khác”

Jung dìu Min đi một đoạn khá xa mới tìm thấy một nhà nghỉ vẫn mở cửa.Anh chủ hàng có vẻ hơi lo lắng nhưng bằng tác phong chuyên nghiệp,anh ta tỉnh bơ đưa chìa khóa phòng,bỏ qua cả thủ tục hỏi chứng minh thư.

Vừa vào phòng,Min lăn ra giường thiếp đi. Jung nằm hờ bên cạnh. Hơi rượu bay khắp phòng.Min nằm ngủ thiêm thiếp,mi mắt cô sưng như mọng nước.

Jung nhìn cô lòng thấy đau quặn thắt. Đôi môi này,thân hình này,con người này anh đã từng yêu say đắm.Nước mắt Jung tự nhiên lăn dài.Jung không biết vì sao Jung khóc.Min tỉnh giấc,nhìn Jung.Như hiểu ra mọi chuyện,cô cũng khóc. Hai người nhìn nhau,mắt nhòa lệ làm mờ cả gương mặt họ.Jung và cô cứ khóc mãi đến khi ngủ thiếp đi.

Min thức dậy khi trong phòng còn tối om.Chiếc rèm cửa màu sẫm đã ý tứ che hết ánh sáng để cô không bị chói mắt. Nhìn sang bên cạnh,giường trống không.Cô nhoài người qua,ve vuốt không khí. Lòng chán nản đến cực độ. Jung đã bỏ đi khi cô đang còn ngủ say. Min uể oải đứng dậy,đi vào nhà tắm.Khi cô đang đánh răng thì có tiếng mở cửa. Miệng vẫn đầy bọt đánh răng,cô đi vội ra.

Jung thản nhiên đi vào.

-“Tớ tưởng ấy đi luôn rồi?!”

-“Tớ đi thì ai trả tiền phòng cho ấy”

-“Ờ,cũng phải”

Lúc Min đi ra thì Jung đang ngồi trên giường,trên tay Jung là chai trà xanh đã mở nắp.

-“Chắc ấy khát nước lắm,uống đi này”

Min đỡ chai nước từ Jung.Cô nhẹ nhàng ngồi xuống. Đột ngột kéo Jung lại gần phía mình. Mũi cô và mũi Jung đã chạm vào nhau.Bốn mắt đã rất gần. Một luồng điện chạy qua người Jung.

-“Âý vẫn yêu tớ phải không?”

Jung khẽ cười

-“Tính ấy vẫn không thay đổi gì cả. Vẫn muốn tớ chạy theo sao?”

Bàn tay Min khẽ mở xoa nhẹ tóc Jung.

-“Tớ rất hiểu ấy.Chẳng lẽ ấy đã thật sự quên mọi chuyện trước đây?”

Jung gỡ tay Min ra.

-“Tớ quên rồi!”

Min ngồi thừ người ra.Cô cầm chai nước lên uống một hơi dài.

-“Cũng phải thôi.Người sai là tớ!”

-“Mình xuống trả phòng thôi”

-“Ừm…ấy về nhà tớ ăn sáng chứ? Tớ sẽ nấu cho ấy ăn như hồi xưa”

-“Xin lỗi,tớ phải về”

Min vuốt lại mái tóc.

-“Ok,tùy ấy!”

Jung về đến nhà thì mẹ Jung đã đi làm. Bà vẫn tưởng con mình đang còn ngủ say trong phòng. Jung bước vào nhà,không buồn thay quần áo,ngồi phịch xuống ghế sofa. Jung đã ở một đêm với Min.Mọi đau khổ hạnh phúc bắt đầu tua lại như cuốn phim quay chậm. Jung không hề hận Min như Jung tưởng. Có người đã nói “Không ai có thể yêu lại người mình đã hết yêu”. Nhưng Jung không hề hết yêu Min. Jung chỉ bị ép buộc phải quên Min. Jung lại nhớ đến Ji. Ji đâu có tội tình gì.Tình yêu Jung dành cho Ji vẫn nguyên vẹn.Hãy để quá khứ trôi đi.

Min vẫn còn chưa tỉnh rượu nhưng cô hiểu cô đã để tuột mất Jung. Cô vẫn yêu Jung,chưa bao giờ hết yêu. Nhưng chính cô đã làm tan vỡ hạnh phúc của chính mình. Tự nhiên cô lại thấy thèm rượu. Min vội đứng dậy,lục lọi tủ rượu của bố.Mùi rượu tỏa ra làm cô thấy dễ chịu.Cô uống từng ngụm lớn và bắt đầu lả đi.

-“Âý có đồng ý làm vợ tớ không?” Jung của cô đang quỳ xuống bên cạnh cô

-“Tất nhiên là có”

Một chiếc nhẫn bé lồng vào ngón tay Min. Cô mỉm cười

-“Âý cũng lãng mạn ghê nhỉ?”

-“Gọi chồng đi,làm vợ người ta rồi còn gọi ấy”

Min ôm chầm lấy Jung,cười hạnh phúc

-“Chồng…chồng Jung ngố…hihi”

Chuyến đi trăng mật của cô và Jung là đạp xe dạo khắp thành phố. Đó chắc hẳn là chiếc xe đẹp nhất với rất nhiều hoa và bóng bay đủ màu.

Từ nay cuộc sống của Min có Jung,cuộc sống của Jung có Min. Khi cuộc sống có đôi thì con người ta thường chỉ thấy màu hồng.Màu hồng là những sáng đi cùng nhau dưới sương mù,cùng nhau ăn tô cháo nóng,là mỗi tối đi cùng nhau trên đường,là mỗi đêm vùi mình trong chăn gối. Mỗi khi sánh bước bên nhau,Jung luôn phải đi chậm lại để hai nhịp chân cùng sải bước đều. Giọng Min rành rọt “1…2…1…2…chồng đi sai nhịp rồi kìa”. Ngày hai đứa ra biển chơi,hai người thi nhau hét đến khản cả cổ. Jung tin rằng khi Jung gọi Min thì cô sẽ luôn trả lời,và ngược lại Jung cũng tin như vậy. Nhưng tất cả đã lạc nhau.

Min lục tìm những tấm ảnh cũ của hai người mà cô còn giữ. Jung vẫn như xưa,nụ cười ấy,ánh mắt ấy….nhưng đã không còn dành cho cô.

Một ý nghĩ đen tối chợt len lỏi trong đầu cô. Cô nằm im mặc cho kế hoạch nhen nhóm trong đầu mình.Cơn buồn ngủ kéo đến khiến cô thấy người nặng trĩu và thiếp hẳn đi.

Khi Min tỉnh dậy thì đã là 8h tối. Bố mẹ cô đã về. Đầu nhức kinh khủng nhưng cô vẫn xuống nhà ăn với bố mẹ. Họ nhìn cô có vẻ lo lắng

-“Con không sao chứ?”

-“Không ạ”

-“Con về nhà nghỉ cũng lâu rồi,chuẩn bị đi kiếm việc làm thôi.Bố sẽ hỏi chú Minh,công ty chú ấy đang cần tuyển người”

-“Vâng”

Min chậm rãi ăn.Cô không còn để ý lời bố mẹ nói chuyện. Kế hoạch về Jung trong đầu cô ngày càng rõ rệt hơn.           

Theo thói quen, cứ khoảng buổi chiều khi tắm xong, Ji thường gọi cho Jung

-“Jung đã khỏe chưa?”

-“Jung khỏe rồi!”

-“Em nhớ Jungie lắm!”

-“Hihi Jung cũng thế mà”

-“Dạo này Jung có chuyện gì vậy?”

-“Ừ,Jung cũng có chút rắc rối.Khi nào giải quyết xong Jung sẽ kể với em”

-“Dạ”

Ji nhẹ nhàng cúp máy. Lòng nó hơi lo lắng. Nhưng nó tin Jung,và nó biết không phải chuyện gì cũng có thể chia sẻ. Có lẽ Jung sợ nó phiền lòng nên muốn tự giải quyết.Ji đã nghĩ “Tình yêu mà không có niềm tin thì sao có thể gọi là tình yêu”

Buổi chiều cứ lừng lững trôi qua,những đám mây nặng nề bay dần về phía chân trời.Jung ngồi im lặng ngắm chiều dần buông xuống. Lòng Jung không bình yên như chiều. Lòng Jung day dứt ân tình. Có bao giờ ta ngờ rằng mọi nỗi niềm đựng trong gói nhỏ lại vỡ tung ra như thế. Jung không phân vân Jung yêu ai nữa. Tình yêu đâu phải món hàng mà đong đếm phải không?

Ban đêm Min lại gọi cho Jung,giọng nói có vẻ vui hơn trước.

-“Âý à,Tớ sắp đi làm.Tớ sẽ cai rượu nhưng tớ muốn xin ấy một ân huệ cuối cùng”

-“Đừng nói thế. Âý có thể cai rượu là tốt rồi. Âý cần gì tớ sẽ giúp”

-“Hãy cho tớ ngày mai của ấy. Mình sẽ đi uống café.Rồi ấy qua nhà tớ,tớ sẽ nấu một bữa cho ấy.Chỉ một lần thôi nha!”

Jung miết những ngón tay lên chiếc nệm do dự.Tiếng Min năn nỉ

-“Đi nha!”

-“Ừ”

Buổi sáng,Min đợi Jung ở quán café.Cô ngồi co ro trong góc tối,buồn bã như một con mèo bị ướt.

-“Xin lỗi ấy,tắc đường quá”

-“Không sao mà”- Giọng Min nhẹ thênh

Cô phục vụ tới.

-“Anh chị dùng gì?”

-“Cho mình một nâu đá”

-“Cho em một café sữa đá và một ly đen không đường”

Café đem ra,Min đổ ly đen vào ly café sữa khuấy đều. Cô vừa khuấy chậm rãi vừa lên tiếng

-“Lâu rồi mình mới ngồi uống café với nhau ấy nhỉ?”

-“Rất lâu rồi”

-“Ngày đó tớ bỏ đi chắc ấy hận tớ lắm”

-“Tớ không hận,chỉ quá đau khổ vì chia tay không lí do”

-“Tớ không chịu được cuộc sống trong thế giới thứ ba”

-“Âý dằn vặt nhiều quá và không chịu chấp nhận hiện thực”

Min xoay người nhìn thẳng vào Jung.Nhưng góc tối khiến cô bị che mất nửa khuôn mặt

-“Tớ đã sai phải không Jung?”

-“Tớ không biết!”

-“Âý có nhớ bài hát ngày xưa ấy hay hát cho tớ nghe không?”

-“Có…Tôi yêu em và em yêu tôi.Trong bao la có khoảng trời riêng.Tôi dãi nắng dầm mưa và em thấy thế mà thương.Điều đó vẫn quanh đây…có nghĩa là bình thường thôi…”

Min nhìn xuống trầm ngâm

-“Đó là một bài hát hay”

Jung dựa nhẹ vào tường.Ly café tỏa hương thơm ngào ngạt. Không biết vô tình hay hữu ý. Quán café văng vẳng bài hát “Chia tay cuối”

Khi cuộc tình giờ đã, đã không như lúc đầu

Một người đi lòng quặn đau

Còn người kia đứng ở lại

Trái tim cũng nát tan

-“Có một điều tớ luôn thắc mắc Min à”

-“Chuyện gì?”

-“Vì sao trước đây tớ chưa bao giờ thấy ấy khóc?”

-“Tớ không biết.Tớ không thể khóc trước mặt ấy được”

-“Thật lạ. Tớ không biết ấy đã đau khổ đến thế nào”

Min cười rất buồn.

-“Đi về nào,tớ rẽ qua chợ mua ít thức ăn”

Min có thói quen vừa nấu vừa hát. Cô thích nấu ăn và nấu cũng khá ngon.Jung muốn giúp cô một tay nhưng cô không chịu

-“Âý cứ ngồi chờ đi”

Thức ăn nghi ngút khói được bê ra. Min có vẻ hào hứng

-“Ăn thôi,tớ đói quá rồi”

Khi đang ăn Min tự nhiên giơ một thìa cơm đút cho Jung. Qúa bất ngờ Jung há miệng theo phản xạ.

-“Ui ấy ngoan quá!”- Min cười tinh nghịch

-“Này đó là tại tớ bất ngờ thôi nha”

Giọng Min chợt chùng xuống

-“Tớ rất yêu ấy,ấy có thể quay lại với tớ không?”

Không gian như yên tĩnh lạ thường

Jung gắp thức ăn cho Min

-“Âý ăn đi này”

-“Âý trả lời tớ đi,làm ơn…”

Jung khẽ thở dài.

-“Tớ không thể Min à”

-“Vậy…vậy hãy ngủ với tớ một lần…chỉ một lần thôi…xin ấy”

-“Không thể được,làm thế tớ sẽ có lỗi với Ji và với cả ấy nữa”

Min vội buông bát xuống.Cô chạy ào vào nhà tắm. Nước mắt rơi không ngừng. Dù đã biết câu trả lời nhưng cô vẫn hy vọng. Min sạch mặt,cô lúng túng đi ra. Hai người lặng lẽ ngồi ăn tiếp

-“Tớ xin lỗi” – Jung lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề.

-“Để tớ đi rót cho ấy cốc nước”

Tiếng nước chảy vào cốc. Nước lạnh thanh khiết. ý nghĩ đen tối lại xuất hiện trong đầu cô làm cô run lên.Nhiệt độ cơ thể xuống thấp dần.Bàn tay cầm gói bột màu trắng giơ lên,rồi ngưng lại,nằm ngang chơi vơi giữa không khí.

Bỏ hay không bỏ? Cô đang làm gì thế này? Ác quỷ thì thầm bên tai cô. Chỉ là một chút thuốc ngủ thôi.Jung vẫn sẽ ý thức được nhưng không thể chống cự.Cô sẽ lại cho Jung trở về kí ức xa xưa.Mọi kỉ niệm yêu thương nồng nàn sẽ quay trở lại. Chỉ một chút bột thôi.Jung đã từng là người yêu của cô kia mà. Cô chỉ lấy lại như gì vốn đã thuộc về mình.Tình yêu và sự ích kỉ trỗi dậy mạnh mẽ.Gói bột đổ xuống,rơi đều vào cốc nước và tan biến trong phút chốc như có sự tiếp tay của quỷ dữ.

Min rót thêm cho mình một cốc nước. Cô run run bê ra.

-“Âý uống nước đi”

Jung không hề biết chuyện gì sẽ xảy ra,Jung đón cốc nước mát từ tay Min. Khi Jung đưa cốc lên môi,Min bỗng gọi giật lại

-“Ah…”

Jung nhíu máy

-“Gì thế?”

-“Không có gì”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jijung