chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung uống gần hết cốc nước. Min hồi hộp nhìn Jung,không bỏ sót một cử chỉ nào.Trái tim cô vừa hoảng sợ vừa mừng rỡ đập liên hồi.

Jung mỉm cười với cô

-“Không cho tớ giúp nấu ăn thì để tớ giúp rửa bát nha”

-“Ừ..ừ ngồi nghỉ tý đã”

Thời gian cứ lặng lẽ trôi.Min bối rối,hai bàn tay của cô cứ xoa vào nhau.

-“Tớ đi wc chút”- Jung đứng dậy

Bước đi của Jung có phần nhẹ bẫng. Jung cảm giác mình đang bước trong không khí.Min ngồi lặng im chờ đợi…và…

“Rầm!”

Tiếng Jung ngã trước cửa nhà tắm. Thuốc mê đã ngấm.

Min dìu Jung vào phòng khách,ngả người Jung nằm trên ghế.

Cô thì thầm vào tai Jung

-“Vợ xin lỗi”

Cô cúi xuống hôn lên má Jung. Đôi môi cô run rẩy.

Jung nằm mê mệt,mắt nhắm nghiền,đầu óc nặng trịch. Jung cảm giác được có người đang hôn mình,nhưng không thể nghĩ được gì thêm.

Min lướt nhẹ đôi môi nóng bỏng gần với môi Jung hơn.Cô ngập ngừng tìm lại mùi hương quen thuộc.Khi hai bờ môi chạm nhau thì nước mắt cô rơi.Từng giọt lệ nhỏ lên má Jung.

Cô không biết vì sao mình khóc.

Bàn tay khẽ khàng mở từng chiếc cúc áo của Jung…một cúc..hai cúc…cô áp mặt dựa vào khuôn ngực Jung.Một mùi hương quen thuộc tỏa ra từ cơ thể Jung. Cô cứ dựa đầu vào thế,bất động trong khoảnh khắc.

-“Aí tình không thể chiếm đoạt bằng thủ đoạn”

Cô lau vội nước mắt,cài lại cúc áo cho Jung.Miệng cô lẩm nhẩm đọc một bài thơ cũ,buồn đến xót xa

“Em tìm anh,anh tìm ai?

Để đôi khi tiếng thở dài hòa chung

Gần nhau mà chẳng yêu cùng

Cô đơn em cứ thủy chung một mình.”           

Khi Jung tỉnh dậy,Jung thấy mình nằm trên ghế. Min ngồi bên cạnh.Và cô đang khóc.

Jung hoảng hốt ngồi dậy

-“Có chuyện gì thế ?”

-“Âý bị ngất một lúc thôi”

-“Hix chắc tại dạo này tớ suy nghĩ nhiều quá”

-“Âý không còn yêu tớ thật sao?”

Jung dịu dàng lau nước mắt cho cô

-“Trước đây tớ rất yêu ấy và ấy cũng vậy. Khi ấy bỏ đi tớ đã rất đau khổ. Hàng ngày tớ luôn cầu nguyện ấy quay trở về. Tớ đã chờ ấy đến mòn mỏi.Nhưng tớ xin lỗi,bây giờ đã là quá trễ. Qúa khứ đã lùi xa rất lâu. Hiện tại tớ yêu Ji. Tớ không thể để Ji buồn được”

-“Nhưng tớ vẫn rất yêu ấy,không thể sống thiếu ấy” – Ánh mắt Min khẩn khoản- “Âý yêu Ji rồi sẽ ra sao? Sau này Ji cũng sẽ lấy chồng,Ji đâu phải là les,làm sao gia đình Ji chấp nhận được?”

Jung đứng dậy : “Thôi tớ về đây”

Jung bỏ về để mặc Min ngồi im như tượng trên ghế.Lúc sau điện thoại Min có tin nhắn của Jung “Nếu không muốn đi hết con đường…Thì nên dừng lại,rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin.Đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác.Làm ơn đi mà…”

It's too late to apologize, it's too late

Những điều Min nói làm trái tim Jung nhói lên nỗi đau và sự sợ hãi. Tình yêu của Jung và Ji không thể có tương lai. Một ngày nào đó lại một lần nữa Jung phải nhìn người mình yêu dấu xa rời mình.Còn nếu Ji chịu theo Jung thì thật thiệt thòi cho Ji.

Có thứ tình yêu nào gọi là từ bỏ không? Có thứ hạnh phúc nào có tên chia tay? Tại sao yêu nhau mà vẫn phải xa nhau?

Jung gọi điện cho Ji. Đầu dây bên kia giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc của người Jung yêu dấu

-“Jungie đang làm gì đó?”

-“Jung vừa ăn xong”

-“Jung đã giải quyết xong rắc rối chưa”

-“Có lẽ là rồi em ạ”

-“Hihi thế thì may quá!”

-“Em này,sau này em có lấy chồng không?”

-“Ơ,sao Jung hỏi kì thế?”

-“Em biết vì sao mà?”

-“Yêu ai thì lấy người đó chứ”

-“Nhưng mình không thể cưới nhau,và em không thể có những đứa con như em mơ ước”

-“Jung có chuyện gì à?”

-“Jung chỉ hơi lo lắng có tương lai chút thôi”

-“Lấy chồng đâu phải để duy trì nòi giống đâu ạ”

-“Vẫn biết thế nhưng Jung thấy mình ích kỉ quá”

-“Không sao đâu,em yêu Jung mà”

-“Jung cũng yêu em”

Nếu cuộc đời luôn là màu hồng,luôn yên ả thì cuộc đời ấy có trở nên tẻ nhạt không? Có một bài hát “The gods may throw a dice….Their minds as cold as ice….And someone way down here…..Loses someone dear”

Các vị thần đã gieo xúc xắc với một cái đầu lạnh…và ai đó ở dưới kia…mất đi người họ yêu thương…

Sóng gió tưởng đã qua đi.Nhưng sóng gió khác lại tới.

Ji không hề biết rằng mẹ cô đã biết chuyện. Bà là người nhạy cảm và khôn khéo. Bà đã hẹn gặp trực tiếp Jung,bà nghĩ Jung sẽ hiểu điều bà nói.

Jung nhận được điện thoại của mẹ Ji vào một ngày trời đầy gió

Giọng bác khá bình tĩnh

-“Cháu giờ có rảnh không? Bác có việc cần nói chuyện với cháu”

-“Dạ bác cứ nói đi ạ”

-“Hai bác cháu gặp nhau sẽ tiện hơn,nói qua điện thoại này cũng khó”

-“Dạ,giờ cháu rảnh”

Jung đi đến chỗ hẹn mà tim đập dữ dội. giờ phút Jung lo sợ đã đến. Có thể Jung bị mắng,có thể bị xúc phạm,có thể mẹ Ji sẽ cấm Jung không được gặp Ji.Lòng Jung mơ hồ sợ khi nghĩ đến chuyện phải chia tay Ji.

Mẹ Ji đã ngồi đợi từ trước.Mở đầu câu chuyện chỉ là những câu hỏi xã giao bình thường. Jung không dám uống nâu đá. Cốc sinh tố xoay xoay trong tay Jung. Mẹ Ji nhìn thẳng vào mắt Jung,chậm rãi nói

-“Bác biết cháu là les. Cháu đừng ngạc nhiên khi bác biết. Tuy bác đã lớn tuổi nhưng không lạc hậu. Bác cũng có đọc sách báo nhiều. Ji nhà bác,cháu biết đấy. Nếu nó là les thì bác cũng đành chấp nhận. Nhưng nó không phải là les. Bác khẳng định với cháu thế.Vì trước đây Ji cũng có bạn trai.Cũng quý mến bạn trai cùng lớp. Bác biết mối quan hệ của hai đứa từ lâu nhưng bác không muốn nói. Bác thấy cháu cũng là người tử tế nên bác nghĩ cháu sẽ hiểu. Nhưng đã gần một năm rồi,tình cảm càng gắn bó càng khó chia tay. Con gái bác còn tương lai phía trước. Rồi sau này nó cũng phải yêu một người đàn ông,rồi làm vợ,làm mẹ. Lúc đó thì cả cháu và nó đều tổn thương thôi.”

Jung cúi đầu

-“Cháu xin lỗi,cháu rất yêu Ji”

-“Bác hiểu nhưng bác hy vọng cháu dừng ở đây. Nếu thật lòng yêu thì hãy dừng lại vì hạnh phúc của hai đứa”

Mẹ Ji ra về.Jung vẫn ngồi im lặng xoay xoay cốc sinh tố. Lòng Jung nghẹn đắng. Không muốn mọi người chú ý. Jung vội vã đứng dậy.gió thổi rất mạnh,chạm cả vào những giọt nước mắt đang rơi trên má Jung.

Các ox có thể khóc không? các fem đều yếu đuối,họ có thể khóc,có thể cười, có thể mè nheo,nũng nịu. Còn các sb và b có thể khóc không? Khi nỗi đau quá lớn,sự sợ hãi chiếm hữu cả cơ thể họ,họ có được khóc không? Nước mắt luôn rơi vì người mình yêu thương. Trước đây Jung khóc vì Min,đó là giọt nước mắt của tuyệt vọng.Và hôm nay Jung khóc vì Ji,giọt nước mắt của hy vọng. Nếu như ông trời chỉ bảo rằng "Nước mắt của con đã cảm hóa ta và ta sẽ không cướp đi người con yêu thương nhất" thì có lẽ nước mắt không mặn chát đến thế....

Jung đi lòng vòng khắp con phố. Lòng Jung ngổn ngang trăm mối. Nhưng điều khiến Jung day dứt nhất là Ji không phải là les. Nếu Ji là les thì hai đứa có thể đấu tranh cho tình yêu của mình. Nhưng rõ ràng Ji có thể đi con đường khác tốt hơn. Jung tự hỏi "Đau khổ khichia tay hay đau khổ khi đang yêu,cái nào đau nhiều hơn?". Jung đi vô định trên đường nhưng không hiểu sao xe Jung đã dừng trước cửa nhà Min. Lúc này có lẽ chỉ có Min mới có thể giúp Jung.

Nghe Jung kể Min chẳng nói gì. Cô ngồi im lặng. Có lúc tự nhiên cô cười,có lúc vẻ mặt lại xị xuống. Nghĩ chán,Min thở dài hỏi nhỏ

-"Thế giờ ấy đinh thế nào?"

-"Chia tay thôi"- Jung nói xong mà cảm giác như mình sắp chạm đến sự tuyệt vọng

Min xoa xoa tay nọ vào tay kia

-"Chia tay cũng tốt,ấy quay về với tớ đi,rồi mình cũng hạnh phúc thôi"

Min nói rồi cười. Jung cũng nhìn cô cười. Nhưng đó là nụ cười của sự chán chường đến tột độ.Trái tim họ vụn vỡ thương xót cho số phận của chính mình.

Mới ngày nàoJung còn nghĩ cách tỏ tình. Giờ Jung đã phải nghĩ cách chia tay.Jung khóc rồi cười,cười rồi lại khóc. Chua xót trong lòng lắm. Còn yêu sao phải chia tay? Lòng Jung còn thương nhiều lắm. Nhưng thương nhiều cũng phải lìa xa. Jung chỉ mong Ji hạnh phúc trong tương lai.Điều Jung day dứt là Jung không thể mang hạnh phúc trọn vẹn cho người mình yêu.

Jung chọn cách chia tay qua điện thoại. Jung sợ gặp mặt nhau lòng Jung lại không thể nói chia tay.Tiếng chuông điện thoại hôm nay sao mà buồn đến thế. Lần đầu tiên Jung mong Ji không nhấc máy. Jung hy vọng thời gian chờ đợi sẽ kéo dài mãi.

-"Alo,em đây"

Jung thở hắt ra

-"Ừ,em đang làm gì đó?"

-"Em ngồi chơi thôi,nhớ Jungie quá"

-"Jung muốn chia tay em ạ"

-"Sao ạ? em làm gì sai Jung giận à?"

-"Không,Jung không giận gì cả.Jung không yêu em nữa"

Giọng Ji như sắp khóc

-"Không phải. Em xin lỗi Jungie đừng giận,đừng nói chia tay"

Lòng Jung quặn thắt

-"Jung xin lỗi nhưng mình phải xa nhau thôi"

-"Tại sao ạ?"

-"Người yêu cũ của Jung đã quay về. Và Jung cảm thấy yêu cô ấy hơn em.Em là normal tương lai của em không nên có Jung"

Ji bật khóc,giọng hốt hoảng

-"Không,Jungie đừng thế mà"

-"Jung xin lỗi em"

Jung vội vàng cúp máy.Jung sợ Ji biết Jung cũng đang khóc. Ji vội vàng gọi lại nhưng Jung không nghe máy.Nó nhắn tin.Hàng chục tin nhắn được gửi đi,lòng nó hoang mang cực độ. Nó vội vã qua nhà Jung. Nó tự an uỉ mình rằng Jung chỉ đùa thôi,rằng Jung vẫn yêu nó. Nó dừng trước nhà Jung,bấm chuông cửa liên hồi.Nhưng chỉ có một cô gái bước ra.Đó là Min. Cô thản nhiên đến lạnh lùng

-"Em là JiYeon?"

-"Dạ,chị là?"

-"Chị là HyoMin,người yêu cũ của Jung.Vì một số chuyện mà bọn chị chia tay.Nhưng giờ chị đã trở về và bọn chị không thể sống thiếu nhau."

Ji không giữ được bình tĩnh nữa.Cô tái mặt,chân không đứng vững. Giọng Min vẫn nhẹ nhàng

-"Em không phải là người trong giới thứ ba.Rồi em sẽ lấy chồng,sinh con,có một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Yêu em,Jung đã day dứt nhiều lắm. Có thứ tình yêu tên là chia tay em ạ. Hãy giải thoát cho em và Jung. Chị mong em hiểu."

-"Cho em gặp Jungie lần nữa,rồi em sẽ đi"

-"Jung không muốn gặp em nữa. Em đừng làm khó Jung"

Nước mắt nhòe trên mặt Ji.Nó lủi thủi ra về.Min nhìn theo dáng nó. Bất giác đưa tay lên ngực,cô nén tiếng thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jijung