chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có bao giờ người ta đong đếm được nỗi đau khổ không nhỉ? Nếu đong đếm được thì chắc chắn sẽ có cách để giảm bớt đi. Ji đi như người mất hồn. Nó không đạp xe mà dắt xe đi theo. Tay chân nó mất cảm giác.Cơ thể nó tê dại. Nó bước hụt chân một cái.Ngã ra đất. Nó khóc tức tưởi.Vì nó đau...nó đau ở chân...đau ở chân thật mà....nó đau lắm...

-"Jungie ơi,em đau lắm"

Chân nó đau lắm...nó khóc vì đau mà......

" Đừng chúc em hạnh phúc, đừng chúc em hạnh phúc, vì chính trong cuộc đời niềm hạnh phúc là anh, Lời chúc anh bây giờ càng khiến em thêm buồn, đừng để lòng em đau, thôi người đi người cứ đi. Đừng chúc em hạnh phúc, hạnh phúc em là anh, giờ vỡ tan thật rồi mà nguyên do là chính anh, đã chẳng yêu em nhiều, đã chằng thương em nhiều. Đừng bận lòng chi anh, thôi đừng chúc em làm chi."

Ji nặng nề lê bước về nhà. Nhìn thấy mẹ nó chỉ chào qua quýt rồi vội lên phòng. Có lẽ bà hiểu chuyện gì xảy ra nhưng bà lạc quan tin rằng rồi mọi chuyện sẽ qua. Bà không hiểu rằng tâm hồn Ji đang bị tổn thương ghê gớm. Và trái tim không nên bị thế.

Cứ nghĩ đến thực tại nước mắt nó lại tuôn rơi. Nó tuyệt vọng nắm chặt viên sỏi Sum vầy trong tay ước mong tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Nó gọi cho Jung.Nhưng đáp lại chỉ có tiếng trả lời tự động lạnh lùng.

Đôi mắt đỏ hoe.Nó ăn cơm mà nghẹn lại,nước mắt lã chã rơi xuống cơm.Nó buông bát đứng dậy.Lòng mẹ nó bỗng thấy bối rối xót xa. Bà hy vọng nó có thể vượt qua cú sốc này.

Ban đêm nó mất ngủ. Nhớ Jung kinh khủng.Nó cứ khóc mãi khóc mãi không thôi.Nó cắn chặt răng vào gối để ngăn tiếng nấc. Gần sáng nó ngủ mơ màng rồi lại giật mình tỉnh dậy.Tiếng chuông gió kêu leng keng ngoài cửa.Không gian tĩnh lặng. Nó nằm nhìn lên trần nhà.Vô hồn. Nước mắt như đã cạn. Vậy là nó mất Jung thật rồi!

Nó đi học từ sáng sớm.Sương sớm,gió lạnh. Lạnh đến run người,cắt da cắt thịt. Người nó run rẩy,nhưng nó thích cái lạnh này. Gía rét khiến nó không thể khóc,xoa dịu nỗi đau nóng bỏng trong tim nó.

Lòng nó nhớ Jung quay quắt.Đầu nó cứ tưởng tượng đang có Jung ở bên cạnh.Nó xót xa không hiểu sao Jung lại rời bỏ nó nhẹ thênh như thế. Chưa giây phút nào viên sỏi Sum vầy xa rời nó.Nhưng…..

Đôi khi ta thèm được ai đó vỗ về,an ủi,thèm một cử chỉ ân cần.thèm một cái chạm tay. Nó chỉ cần Jung mà thôi.

Và có người cũng chỉ cần Ji mà thôi.Đó là Jung.Nó không biết rằng Jung vẫn âm thầm đi theo nó vào mỗi sớm mai. Jung nhìn thấy nó mà lòng quặn thắt xót xa. Ji của Jung đang đau khổ vô cùng. Còn Jung thì chỉ có thể đứng từ xa.Jung cầu mong nỗi đau của Ji sẽ qua nhanh.Jung xin gom hết đau khổ về phần mình.

Buổi tối Jung đứng dưới nhà nó rất lâu. Lòng Jung nhớ thương nó lắm mà không dám cất tiếng gọi. Chiếc điện thoại bật rồi tắt nguồn đến chục lần. Jung yêu nó lắm,yêu nhiều lắm lắm….nhưng yêu nhiều nên phải rời xa.

Có nỗi đau khổ nào hơn nỗi đau yêu nhau mà không thể bên nhau? Mỗi lần trái tim Ji nhói đau.Nó đâu biết cũng có người cũng đang nhói đau như nó.

Jung vẫn lên mạng đều đặn.Nick Jung trong bóng tối. Nick Ji ngoài ánh sáng.Ji nhìn nick Jung.Jung nhìn nick Ji. Lòng nhớ thương mà không thể nói thành lời.

Nỗi đau như xé lòng…Khiến cả hai người gục ngã.

Thật lòng Jung chỉ muốn bên em,không xa em…I’m sorry…

Những đêm mất ngủ khiến Jung gầy hẳn đi. Đôi mắt không còn vui tươi như ngày nào.Người đi bên Jung lúc này chỉ có Min. Và Min cũng là người khổ tâm nhất. Cô Kéo Jung dựa vào vai mình.Jung khóc ướt vai cô.Và Jung cũng không để tâm rằng cô cũng khóc đang khóc. Cô yêu Jung nhiều lắm.Cô xót xa thương Jung chứ không cảm thấy vui mừng như đáng ra phải thế. Jung bắt đầu uống rượu để giải sầu. Ly thứ nhất.ly thứ hai,cô ngồi nhìn Jung thẫn thờ. Đến ly thứ ba,thứ tư thì cô giằng lấy chai rượu

-“Âý điên à?”

-“Đưa cho tớ đi mà,tớ đau lắm”

-“Uống rượu không hết đau đâu,càng đau thêm thôi”

-“Đưa cho tớ!”

-“Đừng điên nữa đi.Thích uống chứ gì? Tự mua mà uống. Jung tưởng tôi không thèm rượu à? Tôi mới cai được một tháng thôi!”

Cô giận dữ cầm chai rượu ngồi một góc,không cần rót ra ly,cô cầm cả chai mà uống. Rượu đổ tràn xuống cổ,xuống ngực. Nước mắt của cô hòa lẫn rượu

-“Sung sướng chưa? Về làm gì? Cai rượu làm gì? Giờ ngồi nhìn người mình yêu đau khổ vì con bé khác. Mình điên rồi…thần kinh rồi…điên rồi…”

Jung sững sờ nhìn Min khóc. Jung tiến lại,ôm lấy Min.

-“Jung xin lỗi.Min đừng buồn vì tớ”

Min òa khóc nức nở,ôm chặt lấy Jung

-“Âý đừng khóc,đừng khổ. Chắc chắn sẽ có cách nào đó. Tớ sẽ mang Ji trở về cho ấy. Tớ sẽ tìm cách…”           

Đau khổ là một phần gia vị cuộc sống mà con người đều phải trải qua. Không ai thích đau khổ cả nhưng con người vốn không hoàn hảo. Khi họ biết hạnh phúc thì có lúc họ sẽ tò mò muốn biết đau khổ là gì.

Thời gian này dường như trôi chậm lại.Nỗi đau không gào thét dữ dội nữa.Mà nỗi đau đã thành âm ỷ.

Ji bị ốm,liệt giường cả tháng trời. Người ta nói đó là ốm thất tình,ốm tương tư.Đầu cô luôn trống rỗng,hoặc cô cố để đầu mình trống rỗng. Chỉ cần nghĩ đến Jung thôi,cô sợ nỗi đau sẽ vỡ òa ra.Rất đau. Thật buồn cười là người đến thăm Ji không phải là Jung mà là Min. Bản tính Ji vốn hiền lành. Nó không tức giận gì cả. Nó chỉ thấy mình khốn khổ. Tình địch đến thăm mình.

Min mang cho nó rất nhiều hoa hồng.

-“Chị đang thương hại em à?”

-“Không,chị đến thăm em thôi”

-“Sao chị đến?!”

-“Jung bảo chị đến”

Ji thấy đau xé lòng,nó òa khóc

-“Chị làm ơn đi đi,Jung đã không còn yêu thương em thì cần gì xót xa cho em”

Min cúi xuống,tay cô định đưa ra nắm lấy tay Ji nhưng lại thôi. Bàn tay run run trong không khí

-“Chị về đây. Jung cũng có nỗi khổ riêng em ạ”

Cánh cửa khép dần.Một người ở bên trong,một người đứng bên ngoài.Hai trái tim tan nát.

Đó là khoảng thời gian rất lặng lẽ của cả ba người. Họ chìm trong nỗi khổ riêng và niềm thương nhớ riêng.

Dạo này Min rất hay mua hoa sang nhà Jung cắm.Trên bàn phòng Jung luôn được thay hoa mỗi ngày. Hoa hồng…hoa cúc…hoa ly…hoa thược dược…

Jung thắc mắc hỏi thì Min trả lời.Giọng cô vừa buồn lại vừa như hờn trách

-“Tại hồi xưa hai năm yêu nhau mà ấy chẳng mấy khi mua hoa tặng tớ.Giờ tớ mua cho bõ ghét!”

Không biết quá khứ có thể tái diễn không nhỉ? Khi mà Min và Jung lại ở bên nhau. Lan biết mọi thứ chỉ đang là giả vờ,cô cũng giả vờ để mọi thứ không tan biến.

Cô hy vọng rằng thời gian sẽ giúp Jung quên Ji..giống như đã quên cô. Ngày vẫn cứ trôi qua…đêm vẫn cứ trôi qua. Tình yêu luôn đi kèm lòng ích kỉ. Tính Jung trở nên trầm lắng hơn.Jung đi bên cô mà cứ như người vô hồn.

Min rủ Jung đi uống bia

-“Sao lại uống? ấy đang cai rượu cơ mà!”

Cô chu môi:

-“Tớ nghiện rượu chứ có nghiện bia đâu”

Cô nằng nặc kéo Jung vào quán bia. Mọi người nhìn cũng buồn cười khi thấy một cô gái cố gắng lôi kéo một chàng trai vào quán. Ngại mọi người dòm ngó,Jung miễn cưỡng đi vào

-“Uống ít thôi nha!”

-“Khéo lo!”

Min uống rựơu thì giỏi chứ uống bia thì một chút cô đã thấy đầu quay quay.Jung thì bị cô chuốc cho say mềm. Hai kẻ say dắt nhau về,vừa đi vừa nói luyên thuyên

-“Trời ơi chồng gì mà uống kém vậy?”

-“Min cũng say rồi đó thôi”

-“Tớ chưa say à nha! Đừng nói bậy”

-“100% là say rồi…haha”

-“Nhìn mặt chồng ghét thế”

-“Vớ vẩn ai là chồng?”

-“Chồng quên Ji đi. Yêu nó khổ thế yêu làm gì”

Bất chợt Jung đẩy Ji ra,mắt Jung ánh lên giận dữ. Jung lảo đảo bước đi để mặc Min đứng sững lại phía sau.Nhưng đi được vài bước thì Jung ngã xuống,không đứng dậy nổi.Min chạy lại đỡ Jung rùi gọi taxi đưa về nhà cô. May mà giờ này bố mẹ cô đang đi vắng. Dìu Jung nằm lên ghế,cô vội vàng đi lấy khăn lau mặt cho Jung.Chiếc khăn nóng lướt qua trán,qua đôi mắt đang nhắm nghiền của Jung. Min ngẩn người ngồi nhìn Jung.Gương mặt người cô đã yêu thương và vẫn đang yêu thương. Chiếc khăn lướt qua đôi môi Jung.Bất giác cô cúi xuống hôn nhẹ lên môi Jung. Jung ôm chặt lấy cô. Hành động đó khiến cô lúng túng.Cô nằm im lắng nghe tiếng tim Jung đập.Jung thì thầm

-“Ji em đừng bỏ Jung…”

Có lẽ phải đi hết cả đời người ta mới hiểu rõ được tình yêu là gì?

-“Ji…em đừng bỏ Jung…”

Câu nói trong mơ của Jung như xát muối vào lòng Min. Cô ngồi trong góc tối và gặm nhấm cuộc đời mình. Có những thứ mất đi không thể lấy lại được. Và đôi khi một bài học phải trả cái giá quá đắt.

Ở một ngôi nhà khác Ji cũng đang đau khổ. Nỗi đau mất người yêu.Cuộc chia tay nhanh chóng quá khiến nó bàng hoàng hụt hẫng. Nó nghĩ rằng Jung chưa từng yêu nó. Có lẽ nó chỉ là người thay thế.Bao nhiêu lời yêu hạnh phúc lúc trước phút chốc trở thành giả dối. Nhưng nó không tin Jung là người tồi tệ. Tại tình yêu thôi…mà tình yêu thì đâu có lỗi.Không biết bây giờ Jung đang làm gì? Chắc Jung đang hạnh phúc bên Min. Nó thấy cô đơn,trống trải khủng khiếp…nó sợ cảm giác này.

Buổi chiều trời u ám nặng nề. Sắp có mưa. Nó tự nhiên thèm ra đường. Thế là đi,mặc cho mẹ nó cáu gắt.Gía mà giờ có cơn gió lạnh thì thật là tốt. Nó đạp xe đi thơ thẩn,không biết đi đâu.Xe cứ đi,cứ đi rồi dừng lại trước nhà Jung. Căn nhà có 3 màu hoa giấy. Căn nhà nó đã choáng ngợp khi lần đầu thấy. Cánh cửa đóng im ỉm.Nó không biết Jung có đang ở trên tầng không.

Nó đứng tần ngần một lúc rồi quay xe về.Bỗng nó thấy Jung và Min đang đi đến. Nó vội vã định trốn mà không kịp nữa. Ba người đứng chết trân nhìn nhau. Mãi sau Min mới lên tiếng:

-“Em đến à? Đi vào nhà chơi”

Nó nhìn Jung nhưng Jung tránh ánh mắt của nó. Cố gắng ngăn nước mắt lại,giọng nó tắc nghẹn

-“Thôi em về ạ”

Nó đạp xe như chạy trốn. Nó vừa đi khuất,Jung dựa vội vào tường. Trái tim của Jung như bị ai bóp nát.Jung nhớ nó biết bao nhiêu,yêu nó biết bao nhiêu mà gặp nhau không thể nói thành lời. Cảm giác bị kìm nén khiến Jung không thở nổi.Từng giọt nước mắt dâng đầy trong khóe mắt.

Trời bắt đầu mưa.Lòng Jung như có lửa đốt. Jung không biết Ji có về nhà không? Nó có bị mắc mưa không? Có lạnh không?Tình yêu và lí trí giằng xé trong Jung.Mưa đã nặng hạt dần. Jung nhờ Min gọi điện về nhà Ji. Ji vẫn chưa về nhà. Giờ này Ji đi đâu nhỉ? Trái tim Jung cồn lên nỗi lo sợ mơ hồ.

Jung vội vã đi trong mưa. Jung tìm Ji. Jung đi đến những nơi mình và Ji thường đi chơi nhưng không thấy bóng dáng nó đâu. Chợt Jung nhớ ra quán “Đắng”. Jung vừa đi vừa cầu nguyện rằng nó đang an toàn ở đó. Jung sẽ ôm lấy nó và không để mất nó lần nữa. Mưa rơi dày đặc,che khuất cả tầm nhìn.

Ji hiện ra dưới màn mưa. Lòng Jung thở phào nhẹ nhõm.

Quán “Đắng” đóng cửa. Ji đang đứng run rẩy dưới mưa. Những cành hoa giấy nhỏ như cố gắng vươn ra che chắn cho nó. Jung đứng lặng dưới mưa nhìn nó. Trái tim Jung rỉ máu. Jung thèm được chạy lại ôm nó nhưng có gì đó ngăn cản Jung lại.

-“Tớ tìm thấy Ji rồi.Âý đến đón Ji giúp tớ.Cảm ơn…”

Min đã đến thay Jung. Lòng cô giá lạnh,không buồn,không vui. Cô chỉ ước giá như cô là Ji. Gía như cô được Jung lo lắng như thế.

Min đến. Ji ngạc nhiên nhìn cô. Người cô cũng ướt sũng.

-“Sao chị lại đến đây?”

-“Chị đến đưa em về”

-“Sao chị biết em ở đây?”

Min không trả lời nó. Cô nhìn vào bàn tay đang nắm chặt của Ji.

-“Em đang có gì đó trong tay phải không?”

Ji từ từ xòe tay ra. Một viên sỏi màu xanh đốm lấm chấm.Nước mắt Min bỗng rơi. Cô ngồi thụp xuống.

-“Đó là viên sỏi Sum vầy Jung cho em phải không?”

-“Sao chị biết?!”

-“Jung từng kể cho chị nghe về viên sỏi đó và bảo Jung sẽ đi tìm. Nhưng lúc đó chị đã cười và nói không tin. Sau đó chị đã bỏ đi.Chính chị đã làm rơi vỡ hạnh phúc của mình”

Giọng Ji xót xa:

-“Nhưng chị đã tìm lại được hạnh phúc rồi mà”

Min bỗng đứng dậy ôm chặt Ji vào lòng.

Tiếng cô thổn thức

-“Không Ji ạ. Người Jung yêu là em.Jung rất yêu em. Jung xa em chỉ vì mẹ em đã đến gặp Jung. Mẹ em muốn ngăn cản tình yêu của em và Jung. Vì nghĩ cho em mà Jung chia tay với em thôi.”

-“Thật…thật sao hả chị?”

-“Ừ, chị đã cố lấy lại tình yêu của mình…nhưng..nhưng Jung chỉ yêu em thôi…”

Ji không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy. Min lau nước mắt nói nhỏ vào tai nó.

-“Jung đang ở bên kia kìa,khuất sau kia…em ra với nó đi”

Cô mỉm cười giọng hài hước

-“Jung có mang ô đó,em sẽ đỡ bị lạnh”

Ji chạy vội ra rồi chợt nhớ ra nó ngượng nghịu quay lại

-“Cảm ơn chị,mà chị ướt hết rồi kìa,chị lại mình đi chung về”

-“Không đâu em,chị còn có tý việc.Em đi đi”

Thấy bóng Ji chạy tới,Jung vội bước đi mà không kịp.

Ji tóm được Jung,ôm chặt Jung từ phía sau.

Jung cố vớt vát,giọng yếu ớt

-“Em làm gì vậy? Min thấy thì sao”

-“Chị ấy nói cho em biết rồi. Hóa ra mẹ em đã đến gặp Jung”

Jung từ từ gỡ tay Ji ra

-“Mẹ em nói đúng mà. Yêu Jung em không thể hạnh phúc được”

Jung xoay người về phía Ji. Mặt đối mặt. Ji nắm tay Jung lắc lắc nhẹ

-“Không có Jung,em làm sao hạnh phúc được”

Jung thở dài.Jung kéo Ji vào lòng. Jung không biết mình nên vui hay nên buồn nữa.

Jung đưa Ji về nhà mình. Lấy áo của mình cho Ji thay. Nhìn Ji thùng thình trong chiếc áo sơmi nam,thật ngộ nghĩnh.

Ji cười nhí nhảnh

-“Aó dài đến nỗi em khỏi phải mặc quần dài. Sao Jungie mặc áo rộng thế nhỉ?”

-“Hì ,Jung mặc cũng bình thường mà”

Nó ngồi trong lòng Jung,tay xoa xoa viên sỏi. “Vậy là viên sỏi đã mang Jungie về bên em.Lúc nào em cũng cầu nguyện hết”

Jung vuốt tóc nó âu yếm

-“Tội nghiệp em”

Vòng tay xiết nhẹ eo Ji.Nó ngoảnh đầu lại chạm môi mình vào môi Jung.Tiếng mưa dai dẳng càng khiến con người muốn vùi mình vào nhau hơn.

Ji bỗng thấy mình an toàn và bình yên hơn bao giờ hết.Nó mỉm cười mãn nguyện thả lỏng cho cảm xúc buông trôi.Vòng tay ấy,hơi ấm đấy lại trở về bên nó như ngày xưa.

Cùng lúc đó Min vẫn đang đi trong mưa. Mưa lạnh tê tái.Cô gượng cười. Đó là số mệnh của cô.Như cốc nước hắt đi không thể lấy lại được. Cô phải chấp nhận mà không thể oán trách ai. Trong đầu cô đã có một hành động táo bạo,và dù phần thắng rất ít nhưng cô vẫn muốn thử.

Min đến nhà Ji. Giáp mặt mẹ Ji,cô chợt thấy chút lo,chút hồi hộp,chút sợ như lần đầu cô định nhảy từ ban công xuống.Cô định chào ra về nhưng hình ảnh Jung đứng dưới chờ để đỡ cô đã khiến cô vững tin hơn.

Cô ngần ngừ đứng ngoài cửa.Mẹ Ji khá ngạc nhiên khi thấy Min trong bộ dạng ướt sũng đó.

-“Cháu tìm Ji à? Ji vừa ra ngoài rồi”

-“Ji đang ở với Jung bác ạ”

Mặt mẹ Ji tối sầm lại

-“Hả?”

Min hơi run một chút nhưng cô kịp lấy lại bình tĩnh.

-“Cháu xin phép được nói chuyện với bác một chút”

Bộ dạng và sự lễ phép của Min khiến bà bình tâm lại.

-“Cháu vào nhà đi”

Bà đi vào,lấy một cái khăn cho Min.

-“Cháu lau đầu đi.Sao mưa thế này cháu lại không mang áo mưa vậy”

-“Cháu đi tìm Ji bác ạ.Em ấy đứng một mình dưới mưa. Vừa đứng vừa khóc”

-“Trời ạ,cái con bé này”

-“Bác đừng lo,Ji về nhà Jung rồi”

-“Nó ốm vẫn chưa khỏi đâu cháu”

-“Cháu biết ạ,nên cháu cũng có việc muốn thưa với bác.Mong bác bình tĩnh nghe cháu nói hết”

Bà rót cho cô một cốc nước nóng,vẻ mặt nhẫn nại

-“Cháu nói đi”

Min hít một hơi thật sâu. Cô chậm rãi nói.Cố gắng cho mọi chuyện thật dễ hiểu.Vẻ mặt của mẹ Ji thật khó hiểu.Có lúc bà bình thản,có lúc giận dữ,có lúc như thất vọng.

-“Lấy một người chồng đâu phải chì vì duy trì nòi giống hả bác,mà còn cần tình yêu,cần hạnh phúc nữa. Nếu lấy một người mình không yêu thì làm sao hạnh phúc được ạ? Les không phải căn bệnh và không hề lây lan. Tuy Ji không phải là les nhưng em ấy đã yêu thương Jung thật lòng.Thời gian vừa qua cũng đã chứng minh tất cả rồi.Cháu mong bác hãy cho Ji và Jung một cơ hội.”

-“Nó đau khổ rồi nó sẽ nguôi ngoai.Rồi tương lai nó sẽ gặp một chàng trai tốt và yêu thương người đó. Lúc đó nó sẽ hiểu bác chỉ muốn tốt cho nó mà thôi”

-“Sao bác không để Ji tự lựa chọn cuộc sống của mình. Em ấy cũng lớn rồi. Đâu còn nhỏ nữa"

Mẹ Ji chợt đứng dậy,có lẽ sự khéo léo của bà đã quá giới hạn.

-“Thôi được rồi.Cháu đừng nói nữa. Bao giờ làm mẹ thì cháu cũng sẽ làm như bác thôi. Bác chỉ muốn tốt cho hai đứa nó ”

-“Cháu chào bác.Cháu có điều cuối cùng muốn nói với bác. Cháu sắp chết rồi,cháu bị ung thư không sống được bao lâu nữa. Cuộc đời ngắn ngủi lắm bác ạ. Mong bác hãy cho Ji được sống như em ấy mong muốn.Yêu nhau mà không đến được với nhau khổ lắm bác ạ”.

Min đi rồi,bà chết lặng người.Bóng chiều dần buông xuống,vàng vọt. Bà cứ ngồi im như thế cho đến khi Ji về.Nó rón rén đi vào chờ mẹ mắng.Nhưng bà chỉ bảo nó thay đồ rồi lẳng lặng đi nấu ăn.           

Thay đồ xong nó đi xuống phụ mẹ nấu ăn,lòng không khỏi lo sợ. Nó chột dạ nghĩ “trước cơn bão thì bao giờ mặt biển cũng lặng im”. Mẹ nó vẫn lặng lẽ nấu ăn.Bà hỏi nó đi đâu. Nó líu ríu trả lời là ra ngoài đi chơi tý. Mẹ nó cũng chẳng nói thêm câu nào nữa.

Chờ bố nó về cả nhà dọn mâm cơm ra. Nó cảm thấy một sự khó chịu trong không khí bình thản như không có gì xảy ra này.Khi nó ăn xong cũng là lúc nó quyết định nói chuyện thẳng thắn với mẹ.Nhưng bà không kịp để nó mở lời trước. Bà nói

-“Rửa bát xong mẹ có chuyện muốn nói với con”

-“Dạ”

Nó vừa rửa bát vừa nghĩ xem mình nên nói gì. Người mẹ nào cũng thương con. Nó biết mẹ nó là người tâm lý nhưng khá nghiêm khắc.Chưa bao giờ nó có đủ lí lẽ để thuyết phục mẹ. Lần này nó không biết mình có thể làm được gì hay không.Nhưng nó xác định nếu mẹ nó vẫn ngăn cản thì nó sẽ bỏ nhà theo Jung.Nghĩ đến từ bỏ nhà lòng nó thắt lại.Dù yêu Jung đến mình thì tình mẫu tử cũng vẫn khiến nó day dứt.

Bố nó đã lên tầng từ lúc nào.Nó phân vân không biết ông đã biết chuyện hay chưa.Nó đi vào phòng khách,ngồi xuống ghế nhẹ đến nỗi như sợ một cái gì đó nổ tung trong nhà.

-“Con yêu cậu ta?”

-“Dạ”

-“Mẹ cũng rất ngạc nhiên. Cậu ta tên gì nhỉ?”

-“EunJung ạ”

-“Tên Hàn Quốc” (trong truyện này tên EunJung là tên nước ngoài nha các pạn)

-“Con..con không biết…”

-“Con có thể yêu người mà con không biết tên khai sinh của họ là gì sao?”

-“Cái tên đâu có quan trọng hả mẹ?”

-“Không quan trọng?! Tên là do cha mẹ đặt ra,tên khai sinh đi theo suốt cả cuộc đời,đến khi chết mà con bảo không quan trọng à?”

-“Nhưng…tại vì…Jung không thích tên con gái”

-“Nó rất giống con trai.Mẹ công nhận.Chính mẹ cũng ngạc nhiên.Nhưng dù sao thì nó vẫn là con gái. Dù nó mặc đồ nam,tên tiếng anh thì nó vẫn là con gái. Không ai từ chối được gốc gác của mình”

-“Con…”- giọng Ji yếu ớt,nó bắt đầu đuối lý. “Dù sao con vẫn yêu Jung”

-“Con có biết gì về tình yêu không?”

-“Con yêu Jung dù Jung là con gái”

-“Mẹ không hiểu tại sao con lại có thể yêu nó. Con có nghĩ tương lai thế nào không?”

-“Con không biết.Con chỉ cần ở bên Jung thôi”

-“Mẹ không thể hiểu nổi. Con đâu còn nhỏ dại nữa. Mà suy nghĩ thật nông cạn. Yêu mà không nghĩ tới tương lai,tới đích đến thì tình yêu còn ý nghĩa gì nữa?”

-“Con…xin lỗi mẹ…”

-“Con nên dừng tình cảm này lại ở đây và đừng làm gì tổn hại đến mình nữa. Con không thương mẹ sao? Mẹ sinh ra con,nuôi nấng con để giờ bỏ mặc con đi theo con đường sai lầm ?”

-“Yêu Jung không phải là sai lầm. Dù mẹ ngăn cản thế nào thì con vẫn sẽ không chia tay Jung đâu”

-“Không nói nhiều nữa.Từ nay mẹ cấm! giờ con phải ngoan ngoãn ở nhà.Đi học có người kèm cặp. Đừng gặp nó nữa.”

Bà giận dữ bỏ lên tầng để mặc Ji ngồi lặng câm ở ghế. Một lần nữa nó lại thất bại. Nó cảm thấy sợ hãi. Nó sợ mình sắp mất Jung.Nó bỗng thấy mình chơi vơi,không có điểm tựa.Nó sắp ngã.

Nó gọi điện cho Jung. Nói trong tiếng nấc

-“Mẹ không đồng ý Jung ạ…nhưng Jung đừng lo…em muốn bỏ nhà đi theo Jung…”

Đầu dây kia Jung im lặng rất lâu. Mãi sau Jung mới nói

-“Thôi,em đi nghỉ đi. Mình sẽ tính sau”

Jung cúp máy. Tâm trạng của Jung thật khó diễn tả. Như đang chờ đợi một điều gì đó. Min nhẹ nhàng ngồi bên

-“Sao hả ấy?”

-“Mẹ Ji không đồng ý mà”

-“Âý định thế nào?”

-“Bọn tớ sẽ bỏ đi”

-“Thật sự sẽ thế?”

-“Ừ”

-“Khi nào và đi đâu?”

-“Tớ chưa biết”

Màn đêm dần buông xuống. Jung cũng chẳng buồn bật đèn trong căn phòng.Jung ngồi lặng im trong bóng tối. Từng cơn gió len lỏi thổi vào.Min vẫn ngồi bên Jung suốt mấy tiếng đồng hồ. Cơn đau đang hình thành trong người cô.Nhưng cô ngồi bất động,chỉ nét mặt lộ chút vẻ đau đớn.

Cô khẽ giơ bàn tay lên.

-“Hãy ôm tớ lần cuối”

-“Tớ không thể”

-“Âý chung thủy đến cứng nhắc” Min đau đớn thốt lên.

Buổi sáng hôm đấy Jung đã chuẩn bị cho cuộc bỏ trốn. Tất cả những gì cần,tiền bạc và địa điểm. Min đứng bối rối cạnh Jung rất lâu. Dè dặt cô đưa ra một phong bì. Rất nhiều tiền.Jung giật mình

-“Âý lấy đâu ra nhiều tiền thế này?”

-“Tiền tớ đi làm thêm” Cô cười ngại ngùng “Đáng lẽ là nhiều hơn cơ mà tớ tiêu vào rượu khá nhiều. Âý cầm đi đừng ngại”

-“Nhiều thế này tớ không nhận đâu”

-“Sao mà không nhận. Không có nhiều tiền thì trốn đi thế nào được.Coi như tớ cho vay. Cầm đi,không tớ giận đó”

Jung lưỡng lự. Min đẩy tay Jung dúi tiền vào túi đồ. Rồi cô khẽ cầm tay Jung rất lâu.

-“Tớ cầm tay ấy một chút nhé” Và cô khóc.Nước mắt rơi xuống tay Jung.

Jung bóp nhẹ vai Min

-“Âý đừng khóc nữa. Rồi ấy sẽ tìm được một người yêu thương ấy và mang lại hạnh phúc cho ấy”

-“Ừm…” Min ngậm ngùi lau nước mắt –“ Để tớ đưa ấy đi”

Lúc này ở nhà Ji,nó đang rất rối bời. Nó chuẩn bị bỏ nhà đi theo Jung. Tâm trạng nó lo sợ nhưng cũng có một chút hưng phấn. Nó bỗng cảm thấy chỉ được ở bên cạnh Jung thì nó không sợ gì cả. Kế hoạch hôm nay sẽ là đi học bình thường và trốn ra đi luôn.Nó vội vàng xếp những gì cần thiết.Đứng nhìn căn phong quen thuộc của mình lần cuối. Nó hôn chào tạm biệt tất cả mọi thứ.Nó sẽ bỏ đi.Và sẽ đi mãi mãi.

Bố mẹ nó đang đợi dưới nhà. Lòng nó như chùng xuống. Nó nghĩ trong đầu ngàn câu xin lỗi với bố mẹ nó. Nó rất buồn…nhưng nó vẫn sẽ đi.Nó phân vân không biết có nên để lại lá thư tạm biệt không.Ngập ngừng mãi nó cũng đặt lá thư dưới gối.

-“Bố mẹ yêu thương!

Con rất yêu bố mẹ.Cảm ơn bố mẹ đã sinh ra và nuôi con khôn lớn. Bố mẹ đã từng yêu nhau và được sống bên nhau hạnh phúc.Nên con mong bố mẹ cũng hiểu tình yêu của con.Dù nó có khác với mọi người về giới tính của hai đứa nhưng nó vẫn là một tình yêu chân thành như mọi đôi lứa khác.Con xin lỗi bố mẹ. Mong bố mẹ hãy tha lỗi cho con. Con là đứa con bất hiếu.Con thật lòng muốn sống bên Jung.Tên thật đúng là quan trọng mẹ ạ. Con sẽ hỏi Jung tên của anh ấy là gì.Và dù thế nào con cũng sẽ vẫn yêu Jung. Bố mẹ đừng buồn khổ vì con.Con sẽ hạnh phúc. Khi nào con chứng minh được điều đó với bố mẹ.Con sẽ trở về.Vì con cũng rất yêu bố mẹ”

Nó ngồi sau xe bố,căn nhà xa dần…xa dần….Nó khẽ ôm lấy bố.Nước mắt lăn dài trên má.Nó thì thầm

-“Bố ơi con yêu bố lắm”

Bỗng nhiên bố nó lên tiếng

-“Con nói gì à?”

Nó vội lau nước mắt.

-“Không…không có gì đâu ạ”

Bố nó im lặng một lúc rồi chợt nói

-“Ngày xưa bố mẹ yêu nhau ông bà nội cũng phản đối ghê lắm”

Nó giật mình

-“Thật sao bố?Rồi sao nữa ạ?”

Bố nó không trả lời.Ông chỉ cười.

-“Con biết rồi mà”

Lòng nó chợt suy nghĩ mông lung. Nó thấy vững tin hơn một chút. Kế hoạch vẫn diễn ra như dự định. Jung đứng chờ nó ở trong trường. Min cũng ở đó. Mặt cô có vẻ tái hơn bình thường.Ji chạy ào đến ôm lấy Jung.Jung níu nhẹ người nó

-“Em không hối hận chứ?”

-“Không Jung”

Jung quay sang Min

-“Mình đi dạo một chút đi”

-“Ừ” giọng Min bắt đầu khó nhọc

-“Chị làm sao thế?”

-“Chị bị đau bụng tý ấy mà”

-“Âý đi được không?”

-“Được chứ.Đau tí ý mà,nhằm nhò gì”

Ba người đi song song cùng nhau. Không ai nói câu gì. Khoảng khắc này trở nên quý giá hơn bao giờ hết.Min có vẻ đi chậm dần…chậm dần…và khi Ji quay lại nhìn thì Min đã ngã xuống đất.

Jung và Ji chạy vội đến bên Min. Lay gọi mãi mà đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền.

Khi Min tỉnh thì cô đang ở trong bệnh viện.Cô nhìn thấy gương mặt Jung. Cô khẽ mỉm cười

-“Tớ gọi bố mẹ ấy đến nha”

-“Đừng…chẳng ai muốn nhìn thấy con mình trong tình trạng này”

-“Âý bị bệnh nặng vậy.Sao không nói cho mọi người biết? Tiền ấy tích cóp là để chữa bệnh phải không?”

Min nhìn sang Ji

-“Sao em lại khóc?”

…. “Em đừng khóc Ji à.”

-“Jung nè.Âý đừng buồn vì tớ làm gì. Đó là do tớ muốn. Cuộc đời cho mình nhiều lựa chọn. Tớ đã muốn chết,đã cố gắng chết thì không có gì phải tiếc nuối.Khi xa ấy tớ đã tuyệt vọng.Nhưng giờ tớ lại thấy hy vọng về một cánh cửa khác mở ra khi một cánh cửa đã đóng lại.Chỉ là quá muộn rồi…Tớ phải chấp nhận những gì mình đã gây ra.Tất cả do lỗi của tớ. Cuộc sống thật ngắn ngủi.”

Cô ngừng lại một lúc.Bàn tay khẽ tìm lấy tay Jung.Cô cố gắng nắm chặt hết mức có thể.

-“Có điều này tớ muốn nói với ấy.Đó là đừng bỏ đi.hai người yêu nhau thật lòng thì đừng chạy trốn.Hãy ở lại chứng minh cho tất cả.Chạy trốn là hèn nhát.Tuy bố mẹ ngăn cản nhưng họ vẫn là người yêu chúng ta nhất. Khi chúng ta hạnh phúc thì bố mẹ sẽ hiểu ra thôi.”

Cô buông tay Jung ra,quay mặt vào trong

-“Tớ muốn ngủ rồi.Chúc hai người hạnh phúc.”

Jung định nói gì đó nhưng cổ họng Jung tắc nghẹn.

-“Tớ mệt rồi.Hãy đi đi”

Ji bước đến ôm lấy Min. Hai người mỉm cười nhìn nhau. Min thì thầm

-“Đừng lo cho chị,hãy tự quyết định cuộc sống của em”

-“Dạ”

Jung nắm tay Ji bước ra khỏi phòng.Lời nói của Min khiến hai người suy nghĩ.Không cần nói ra,hai người cùng chung suy nghĩ.

Jung xiết nhẹ tay nó

-“Mình đi chơi xa một chuyến đi”

-“Dạ”

Hai người lên xe đi đến nơi mà 8-3 đã đi cùng lớp. Cảnh vật vẫn thế. Con suối hiền hòa chảy dưới chân.Ji ngồi dựa đầu vào Jung.

-“Chúng mình sẽ trở về Jung nhỉ?”

-“Ừa”

-“Sẽ rất khó khăn đấy! Nếu phải xa nhau lâu,Jung có quên em không?”

-“Xa chút thôi.Xa lâu thì Jung quên mất đó”

-“Jung này…ghét quá”

-“Jung đùa thôi. Jung sẽ luôn yêu em.Jung tin là mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn”

-“Chỉ cần có tình yêu chân thành,mọi thứ sẽ ổn Jung nhỉ?”

Jung ôm Ji trong vòng tay,hôn nhẹ lên môi nó.Nụ hôn của hẹn ước.

-“Em vẫn giữ viên sỏi à?”

-“Dạ”

-“Có chuyện này Jung chưa kể cho em. Viên sỏi đó vốn chỉ là viên sỏi bình thường,khi gặp được chủ nhân nó mới hiện lên các chấm nhỏ thôi”

-“Ui thật á?” Ji tròn xoe mắt

Jung phì cười,cốc nhẹ vào đầu nó

-“Haha…tất nhiên là Jung đùa thôi”

-“Eo! Ghét quá…”

Ji đứng dậy ném viên sỏi ra xa.

-“Em giận Jung đó hả?”

-“Không,mình đã ở bên nhau rồi. Từ giờ khó khăn gì chúng mình cũng sẽ cùng vượt qua. Em gửi lại viên sỏi về chỗ cũ,hy vọng ai đó nhặt được và họ sẽ được hạnh phúc”

-“Jung đọc cho em một bài thơ nhé”

-“Vâng”

-“Vâng”

-“Tại sao mặt trời chọn tôi để rực rỡ.

Tại sao mặt trăng chọn tôi để tình tứ.

Tại sao những vì sao chọn tôi để long lanh.

Tại sao những bông hoa chọn tôi để nở?

Và tại sao.Trong giấc mơ ở mãi cuối trời kia.

Cả em chũng chọn tôi để nhớ?”

Ji cười hạnh phúc,nó ôm Jung thật chặt. Chắc chắn nó và Jung sẽ trở về….trở về để hạnh phúc vẹn tròn.

-“Jungie tên thật là gì…?”

Viên sỏi rơi dần xuống….thật kì lạ…mười lăm vết nhám đã biến mất…nó chìm sâu dưới lòng suối…màu xanh giản dị…nằm im lìm như chờ đợi chủ nhân tiếp theo.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~END~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jijung